Người đang ở trước mặt lợi ích cực lớn, thường thường dễ liều lĩnh, Diệp Húc cũng không ngoại lệ. Vu bảo trong Đồng Lô cốc vô giá, dù không chiếm được vu bảo, đạt được vài món vu binh, cũng cực kỳ quý báu, làm hắn cam tâm tình nguyện đi mạo hiểm.
"Ở trong Đồng Lô cốc căn bản không có khả năng im lặng dùng chu quả, luyện hóa dược lực, nơi này là vùng vu sĩ tiến vào Vu Hồn giới giao tranh, rất nhanh sẽ tụ tập rất nhiều người. Tiên hạ thủ vi cường, những vu binh vu bảo có thể thu được thì thu hết đi rồi nói sau!"
Diệp Húc bước đi thẳng vào trong cốc, vu binh vu bảo ngoài Đồng Lô cốc không tập trung mấy, tuy nhiên có vu binh vẫn cảm ứng được hơi thở của hắn.
Đinh! Đinh!
Hai luồng ánh sáng màu quất hồng bì va chạm vào nhau, nhanh chóng bay tới hướng hắn.
Diệp Húc tâm niệm khẽ động, hai con lam sắc giao long hiên ngang gầm lên, chui ra từ trong đan điền, cắn lên luồng sáng kia, hai luồng ánh sáng đó run lên, không ngờ mở nguyên khí giao long của hắn ra, tiếp tục chém tới hướng hắn!
Diệp Húc hơi hơi giật mình, vu binh trong Đồng Lô cốc, tính chất vượt xa những gì hắn tưởng tượng, Thanh giao cửu kích của hắn uy lực rất mạnh, ngay cả vu binh bình thường đều có thể bóp nát, không ngờ lại không phải là đối thủ của hai thanh vu binh này.
Hắn dựng thân lên, hai tay hóa thành long trảo, đâm phá trời cao, trực tiếp bắt lấy hai luồng ánh sáng màu quất hồng bì kia!
Hai luồng ánh sáng này run lên dữ dội, chấn khiến long lân trên bàn tay hắn từng mảng từng mảng vỡ ra, tiếng bạo vang không dứt!
Sau một lúc lâu, hai luồng ánh sáng này mới dần dần an phận lại, cũng là hai thanh vu binh kỳ quái hình chim én, toàn thân màu quất hồng bì, thi thoảng vẫn rung lên một cái, dường như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Tài liệu rèn hai thanh Huyết yến đao này, không ngờ là Hỏa tinh huyền kim! Đồ tốt, thật sự là đồ tốt!
Diệp Húc đã đọc thuộc Cửu Châu địa lý chí, lập tức nhận ra tài liệu của hai kiện vu binh này, là từ một khối Hỏa tinh huyền kim cắt ra mà thành, rèn luyện đã lâu, so với vu binh bình thường càng xuất sắc, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Hỏa tinh huyền kim là tài liệu cấp huyền thiết, rất hiếm có, hắn lập tức đưa hai kiện vu binh này vào trong ngọc lâu, ngọc lâu cắt đứt cảm ứng giữa Huyết yến và Đồng Lô cốc, hai thanh vu binh này lập tức đánh mất năng lực tự phi hành, yên lặng đứng trong ngọc lâu.
Diệp Húc cúi đầu nhìn bàn tay mình, chỉ thấy xuất hiện hai vết máu, là lúc hắn chộp hai thanh vu binh này, bị Huyết yến đao cắt, thương thế cực nông, gần như chỉ đâm phá làn da.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hắn bị vu binh phá vỡ phòng ngự trên tay, trong lòng không khỏi nghiêm nghị, nơi này mới chỉ là bên ngoài Đồng Lô cốc, vu binh đã lợi hại như vậy, nếu vào trong cốc rồi, chẳng phải là càng thêm lợi hại hay sao?
Cho tới nay, hai bàn tay Diệp Húc là nơi phòng ngự mạnh nhất, có thể ngạnh kháng vu binh, hắn cũng cho là như vậy, nhất là gần đây tu vi tăng nhiều, khiến Diệp Húc càng cho rằng trừ vu bảo, bản thân mình gần như có thể coi thường tất cả các loại vu binh, nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ của hắn buồn cười biết bao.
"Vu binh cũng phân cao thấp, Cửu chuyển nguyên công của ta cũng không phải vô địch, nhất định phải cẩn thận là trên hết!"
Diệp Húc tuy nghĩ như thế, nhưng hắn ra tay lại càng thêm mạnh, vẫn tay không bắt lấy vu binh chém tới hắn như trước, lần nào ra tay cũng không hề thất bại, nửa canh giờ, những vu binh bị hắn thu đi đã có hơn ba mươi kiện!
Thời gian dần trôi, hắn dần dần đi tới gần vùng nội địa Đồng Lô cốc, uy lực của vu binh càng ngày càng mạnh, dần dần tiếp cận đến chỗ hai đệ tử Bách Hoa cung và tên vu sĩ Quỷ Vương tông đang ẩn nấp kia.
Hai nhóm người này đã áp sát vùng trung bộ Đồng Lô Cốc, khoảng cách giữa nhau khá gần.
Xuy!
Một thanh vu binh đánh tới, suýt nữa cắt đứt ngón tay Diệp Húc, hắn kinh hãi, cũng bất động, lúc này đây hắn lại không bắt lấy thanh vu binh này, mà để nó chạy đi.
Kiện vu binh này là một thanh lợi kiếm, chuôi kiếm là một con chim sơn ca giương cánh bay cao, thân kiếm hàn hàn phát quang, bóng loáng như gương, có thể chiếu người, gặp phải một kiện vu binh khác trên không trung, toát ra một chuỗi đốm lửa.
Sơn ca chỗ đuôi kiếm hót vang lên, há mồm phun ra từng ngọn liệt hỏa, nung thân kiếm, tiếp theo đâm tới đầu Diệp Húc!
Thanh Vân Tước kiếm này đã không còn là vu binh bình thường, mà đã có vài phần sơ hình của vu bảo, uy lực so với vu binh bên ngoài càng thêm mạnh mẽ!
Vân Tước kiếm lăng không đâm tới, sát khí dày đặc, xa xa liền khiến lông tóc hắn dựng thẳng lên.
Tốc độ thanh kiếm này cực nhanh, chỉ trong chớp mắt liền đi đến trước người hắn, kiếm quang tăng vọt lên, định xuyên qua đầu hắn!
Diệp Húc hừ lạnh, huy tay áo một cái, một tòa đồng đỉnh cao ngang người đột nhiên hiện ra trong tay hắn, miệng đỉnh hướng ra ngoài, dưới sự thúc đẩy của nguyên khí của hắn, chuyển động xoay tròn.
Cái đồng đỉnh này đúng là Uyên ương long phượng đỉnh hắn mua ở Tụ Bảo Trai, là vu bảo mà cao thủ vu đạo Tam Đan cảnh Đan Đỉnh kỳ tế luyện, trong đó có trộn lẫn thêm một hai tầng huyền đồng vạn năm, lúc này tuy rằng từ vu bảo tụt xuống thành vu binh, nhưng cũng không phải là nhỏ.
Thanh Vân Tước kiếm kia đinh một tiếng đụng vào trong đỉnh, đấu đá với đỉnh, phát ra tiếng đinh đinh cự hưởng.
Diệp Húc tâm niệm khẽ động, liền đưa thanh Vân Tước kiếm này vào trong ngọc lâu của mình, lập tức tế khởi Uyên ương long phượng đỉnh chụp xuống một kiện vu binh khác!
Tính chất của Uyên ương long phượng đỉnh rất tốt, lại là đan đỉnh mà vu đạo cao thủ Tam Đan cảnh tế luyện, bảo vật cấp vu binh căn bản không thể làm nó bị tổn hại. Bởi vậy Diệp Húc ra tay càng trắng trợn hơn, nhìn trúng kiện vu binh nào, liền tế khởi long phượng đỉnh, trực tiếp thu vào trong đỉnh!
Tốc độ thu của hắn, so với ngoài cốc nhanh hơn, lại càng thuận tay, không quá bao lâu, vu binh phụ cận đều bị hắn cướp đoạt hết.
"Chờ ta tu luyện đến Tam Chân cảnh, liền đúc lại chỗ vu binh kia, tạo ra một kiện vu bảo của riêng ta!"
Mấy người khác trong Đồng Lô Cốc đều tập trung tinh thần đối phó vu binh, không ai chú ý tới hắn, nếu bọn họ phát hiện Diệp Húc lại thoải mái như thế, chỉ sợ giật mình đến tròng mắt đều đã rơi xuống đất.
Đột nhiên, mười lăm cụ thi binh kia bao vây hai nữ đệ tử Bách Hoa cung, thống hạ sát thủ, mười lăm cụ thi binh này chính là thi thể vu sĩ luyện chế mà thành, đều tế khởi một kiện vu binh, đánh tới hai cô gái áo đỏ kia, khiến hai cô này nháy mắt liền cực kỳ nguy hiểm, gần như không có cơ hội đánh lại!
Vu binh mà mười lăm cụ thi binh này thao túng, đúng là đoạt được từ Đồng Lô cốc, tương đương với uy thế của mười lăm tên vu sĩ liên thủ lại, không phải các nàng có thể đối phó.
Diệp Húc nhìn thấy, âm thầm lắc đầu, Vu Hồn giới là như thế, cá lớn nuốt cá bé, chỉ có người có tâm địa kiên cường, mới có thể sống như cá gặp nước, còn nếu tâm địa yếu đuối, rất có khả năng chết trong tay người có thực lực kém hơn mình!
Hai nữ đệ tử Bách Hoa cung này tính tình nhu nhược, nhìn thấy thi binh của đệ tử Quỷ Vương tông đến gần các nàng, cũng không để tâm, không tăng phòng bị, lúc này mới bị thi binh vây lại, lâm vào hiểm cảnh.
"Tên đệ tử Quỷ Vương tông này là một cao thủ, so với hai tên đệ tử Quỷ Vương tông ta gặp ở Hắc Thổ Lĩnh còn mạnh hơn vài phần!" Diệp Húc nhìn thoáng qua, liền biết hai đệ tử Bách Hoa cung kia không phải là đối thủ, thầm nghĩ.
Đột nhiên, một cô gái trong đó vội vàng hô to: "Diệp sư thúc, mau mau cứu người ta!"
Diệp Húc nao nao, thanh âm này cực kỳ quen tai, vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai cô gái kia bộ dạng giống nhau như đúc, làn da như dương chi, thanh khiết động lòng người, mang theo một chút ngây thơ, không ngờ là một cặp chị em song sinh, chỉ là một người bên trái có một cái má lúm đồng tiền còn người còn lại thì có má núm đồng tiền bên phải.
"Hóa ra là Ân Nguyệt Nhi, nha đầu kia từng đến Vân Môn Sơn mời ta đi Bách Hoa cung, coi như có quen…"
Diệp Húc lập tức nhớ tới, hồi đó cô gái này còn muốn ngồi chung một con hạc với hắn, rất hồn nhiên, nhưng giờ hắn cũng không biết trong hai người bọn họ ai mới là Ân Nguyệt Nhi.
"Nếu là người quen, vậy thuận tay cứu một chút. Nhưng mà Ân Nguyệt Nhi không phải tế luyện một con bạch hạc, sao không thấy con bé tế ra? Con bạch hạc kia đã tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, tu vi không kém Hùng Bi là mấy, nếu tế ra cũng sẽ không chật vật như vậy."
Diệp Húc nghĩ đến đây, lập tức đi đến chỗ đám người Ân Nguyệt Nhi, hắn không biết quy tắc của Vu Hồn giới, yêu thú Tam Chân cảnh không thể tiến vào, nếu không sẽ bị loại bỏ, bởi vậy hai người chỉ có thể chọn hai con xà yêu Dung Nguyên kỳ, vì thế thực lực mới giảm đi.
Trong đám thi binh kia đột nhiên truyền tới một thanh âm âm trầm, mơ hồ bất định, cười lạnh nói: "Diệp đà chủ, tuy ngươi giết Mao sư thúc của Quỷ Vương tông ta, nhưng Quỷ Đồng Tử ta không muốn động thủ cùng ngươi. Ta không phải là sợ ngươi, mà đây là chuyện giữa ta và đệ tử Bách Hoa cung, hy vọng ngươi đừng có nhúng tay vào, nếu không đừng trách ta vô tình!"
Diệp Húc cười ha ha, tiếp tục đi đến phía trước, thản nhiên nói: "Ở Vu Hồn giới, cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua, ngươi không muốn động thủ cùng ta, ta lại muốn giết ngươi, cưới đoạt tài vật của ngươi!"
"Không biết sống chết!"
Quỷ Đồng Tử kia tức giận hừ một tiếng, ngay tức khắc tám gã thi binh bỏ qua hai người Ân Nguyệt Nhi, đồng thời tế ra tám kiện vu binh, đánh tới Diệp Húc.