Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 137: Nhất chưởng ấn tử




Hắn đứng dậy định rời đi, đột nhiên yêu khí trong Giao Long đàm phóng lên cao, sát khí đậm như máu, làm cho người ta khiếp sợ.

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một con thanh sắc giao long chiếm giữa trên mặt Giao Long đàm, thân thể dài gần trăm thước, to lớn không gì sánh được, cực kỳ dữ tợn khủng bố!

"Chẳng lẽ ta tu luyện trong này, kinh động đến con yêu long kia? Ta cách Giao Long đàm hơn vài dặm, làm sao có thể đánh thức được nó?"

Diệp Húc kinh hồn bạt vía, gần như suýt nữa chạy trối chết.

Tuy nhiên, con thanh giao kia rõ ràng chưa có phát hiện ra hắn, mà là rất có hứng thú nhìn chằm chằm bờ Giao Long đàm.

Trên bờ, hai gã đệ tử Quỷ Vương tông bị dọa cho xụi lơ trên mặt đất, chảy cả nước tiểu, hai người bọn họ cả gan làm loạn, vậy mà lại dám tính toán lẻn vào yêu long hành cung, trộm đi bảo vật mà thanh giao cất giữ, không nghĩ tới lại làm con yêu long này tỉnh lại.

Chỉ thấy con thanh giao này hơi hơi hít vào một hơi, hai gã Quỷ Vương tông liền không tự chủ được bay lên, rơi vào trong miệng hắn.

Thanh giao nuốt hai người này vào, cặp long nhãn cực lớn chuyển động, thấp giọng cười nói: "Chẳng lẽ là ngày Vu Hồn giới mở ra? Ha ha, như vậy đó là một cơ hội thoát thân của ta, rời khỏi cái vùng đất tồi tàn này, đi ra thế giới phồn hoa bên ngoài, chẳng phải là khoái hoạt sao? Nhưng mà bên ngoài còn có mấy cao thủ bảo vệ, có lẽ mượn thân mình nhân loại sẽ an toàn hơn…"

Thân thể khổng lồ của nó đột nhiên càng ngày càng nhỏ lại, chậm rãi biến thành hình người, diện mạo lại giống một tên đệ tử trong hai tên Quỷ Vương tông kia như đúc, như là cùng một khuôn khắc ra!

Con yêu long này giơ tay hướng Giao Long đàm ra sức trảo một cái, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, một tòa cung điện cực lớn bay lên khỏi mặt nước, lơ lửng giữa không trung.

Tòa cung điện này chiếm hơn mười mẫu đất, con yêu long kia há mồm phun ra một luồng yêu nguyên, cung điện dần dần nhỏ lại, chỉ to bằng cái móng tay, bỗng nhiên bay vào trong miệng hắn.

"Những người này hôm nay mới đến nơi đây, còn phải qua một khoảng thời gian nữa mới rời đi, không bằng ta thừa dịp này, đi mấy tầng khác trong Vu Hồn giới thu lấy vài món bảo bối cường lực…" Yêu long thì thào tự nói, đột nhiên bay lên trời, thẳng hướng chân trời, đi tầng thứ hai Vu Hồn giới.

Diệp Húc nhìn thấy hết, không khỏi rùng mình: "Con yêu long này, lại muốn rời khỏi Vu Hồn giới, nếu nó đi ra ngoài, thế giới sẽ tràn ngập phong ba đây!"

"Nhưng mà, cái này thì có liên quan gì đến ta?"

Diệp Húc nhún nhún vai, rời khỏi Giao Long đàm, mở bản đồ địa hình Vu Hồn giới ra nhìn một lần, thầm nghĩ: "Thanh giao Giao Long đàm hóa thành hình người, rời khỏi hang ổ, mang hết bảo vật đi, mà ngoài Hắc Thổ Lĩnh cũng không có dược tài gì đáng giá coi trọng, trung tâm lại nhiều đại yêu như cự mãng kia, ta hiện giờ chỉ có thể đi đến Hoạt Hỏa sơn, Đồng Lô cốc, Vạn Yêu quật và Tà Nguyệt trận mà thôi!

Hắn lặng lặng suy nghĩ một lát, lẩm bẩm: "Vạn Yêu quật hẳn là nơi yêu thú tụ tập, loại địa phương này chỉ có đệ tử Bách Hoa cung mới thích đi, nếu ta đi thì cùng lắm là giết yêu thú lấy yêu hồn, đáng tiếc trước khi đến quên hỏi bọn Thạch Trường Thanh xin mấy miếng ngọc châu. Tà Nguyệt trận hẳn là nơi có rất nhiều trận pháp, ta lại mù tịt thứ đó, đi cũng không thu hoạch được gì. Hiện giờ chỉ còn lại Thiết Lô cốc cùng Hoạt Hỏa sơn, Thiết Lô cốc ta đã đi qua một lần, không biết trong Hoạt Hỏa cốc sẽ có cái gì?"

Diệp Húc xem toàn bộ bản đồ tầng một Vu Hồn giới, không thể cảm thán chủ nhân Vu Hồn giới thật tài tình, bố trí không gian ngọc lâu cực kỳ hợp lý.

Nơi này có núi sông cây cối hoa cỏ, còn có đủ loại yêu thú, vu sĩ tu luyện, đề thăng thực lực, luyện đan hái dược, mài vu bảo, đơn giản là cần vu binh, vu bảo, trận pháp, đan dược, yêu hồn, lò luyện đan, địa hỏa, mà những thứ đó đều có thể tìm thấy trong Vu Hồn giới.

"Không gian ngọc lâu của ta sau này, cũng phải bố trí như vậy." Diệp Húc thầm nghĩ.

Hắn đi dọc theo Bích Ba hà, đến lúc đi đến trước Đồng Lô cốc, chỉ thấy có hơn mười tốp người trong đó, có nhóm đang thu vu binh, có tốp lại chém giết lẫn nhau, thậm chí thảm án đồng môn tương tàn cũng thường xảy ra.

Loại chuyện này chỉ sợ ở những nơi khác trong Vu Hồn giới, cũng đang trình diễn ra.

Đây là một hồi cướp đoạt trắng trợn, chỉ có lòng dạ độc ác, thủ đoạn cao cường, mới có thể sống thoải mái ở trên mảnh đất này!

Điều khiến Diệp Húc phải cảnh giác là, trong những người này lại có không ít kẻ đã đột phá Tam Nguyên cảnh Dung Nguyên kỳ, tiến vào Tam Chân cảnh, vu sĩ Tam Nguyên cảnh cùng lắm chỉ có thể thao túng vu pháp, tế luyện vu binh, mà Tam Chân cảnh liền có thể tế luyện vu bảo, thực lực tăng không chỉ mười lần!

Từ khi bước vào Vu Hồn giới đến nay, những người từng giao thủ với Diệp Húc, chưa có ai là cao thủ Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, mà hiện giờ từng lứa vu sĩ Chân Nguyên kỳ xuất hiện, có thể thấy chẳng những Bách Hoa cung chủ có chuẩn bị, mà các tông chủ môn chủ môn phải khác cũng đều như thế.

Hoạt Hỏa Sơn ở phía sau Đồng Lô cốc, Diệp Húc đi vào trong cốc, dự định đi ngang qua, hiện giờ thực lực hắn tăng vọt, không hề cẩn thận từng chút một như trước nữa.

"Diệp Thiếu Bảo, mau tới cứu ta!"

Diệp Húc bỗng nghe được một thanh âm quen thuộc, theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy Võ Sơn Minh cùng bốn gã vu sĩ Thanh Châu cũng xâm nhập Đồng Lô cốc, tính toán ở bên ngoài thu vu binh, đang giao thủ cùng một nam một nữ vu sĩ khác.

Hai gã nam nữ vu sĩ kia, hẳn là đệ tử La Sát môn, nam cao lớn uy mãnh, rất có khí phách, nữ xinh xắn lanh lợi, nhìn như dịu dàng nhàn thục.

Hai người bọn họ đều đã tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, luyện giả vi chân, nguyên khí hóa thành chân nguyên, chất lượng của chân nguyên, so với nguyên khí của Dung Nguyên cửu phẩm hơn không chỉ mười lần.

Trong đó vị nữ đệ tử La Sát môn kia, ra tay còn linh hoạt, sắc bén hơn tên nam vu sĩ kia, nguyên khí trên đỉnh đầu bốc lên, hóa thành một cây đàn tranh, không người đàn mà vang lên tiếng đinh đinh đông, tiếng đàn chói tai, âm luật thê mỹ, lại mang theo sát khí âm trầm quỷ bí, giết người vô hình.

Đột nhiên, chiếc đàn tranh trên đỉnh đầu nàng ta boong boong bạo vang, từng đạo kiếm khí vô hình bắn ra, thân hình một gã vu sĩ Thanh Châu đột nhiên chia năm xẻ bảy ra!

Đám người Võ Sơn Minh hình như là định cướp đoạt vu binh của hai người này, lại đùa giỡn nữ đệ tử La Sát môn kia, không nghĩ đá phải một tảng đá cứng, mới chọc giận hai người kia, không nói câu nào liền động thủ giết người, đối mặt một cái liền giết chết một gã vu sĩ Thanh Châu.

Diệp Húc đứng một bên nhìn, cười lạnh không nói, cũng không nhúng tay vào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Võ Sơn Minh giận dữ, quát lên: "Họ Diệp, Lương vương lệnh ngươi ở trong Vu Hồn giới bảo vệ bọn ta, không ngờ ngươi lại định khoanh tay đứng nhìn, sau khi ra ngoài, xem Lương vương trách phạt ngươi như thế nào!"

"Diệp đà chủ, nếu ngươi không ra tay, đợi sau này chúng ta ra ngoài rồi, liền suất lĩnh đại đội nhân mã diệt Vân Môn sơn ngươi!" Một gã vu sĩ Thanh Châu kêu lên.

"Một đám ngu."

Diệp Húc cười lạnh nói: "Lương vương lão ca không phải ra lệnh cho ta, mà là cầu ta. Tuy nhiên đầu óc ta rất nhỏ nhen, muốn ta ra tay cứu sao, nhìn các ngươi chết còn không kém nhiều lắm."

Trong nháy mắt, một gã vu sĩ Thanh Châu lại bị giết chết, Võ Sơn Minh kinh hoảng, vội vàng hạ cái giá xuống, đau khổ cầu xin, Diệp Húc không động, rốt cuộc vài tên vu sĩ này đều chết thảm, ngay cả vu binh và những thứ cất trong ngọc lâu đều bị hai người La Sát môn cướp hết.

"Đồ không biết sống chết, ngay cả Lương vương thấy ta cũng phải khách khí, các ngươi có cái thân phận gì, cũng dám ra lệnh cho ta?"

Diệp Húc khẽ lắc đầu, xoay người đi đến chỗ sâu trong Đồng Lô cốc, đúng lúc này, tên nam vu sĩ cao lớn uy mãnh kia hoành thân ngăn trước mặt hắn, cười lạnh nói: "Tiểu tử, vừa rồi mấy người kia quen biết ngươi, xem ra ngươi cũng phải thứ tốt gì!"

"Chúng ta đều là ma đạo vu sĩ, làm gì có người tốt?" Diệp Húc thản nhiên cười, nói.

Hắn biết tâm tư mình quá sâu, cũng không cho rằng mình là người tốt.

Cô gái trẻ tuổi La Sát môn kia khẽ nhíu mày, quát: "Đàm Phong, đừng có gây chuyện!"

Đàm Phong quay đầu lại cười nói: "Nương tử, nàng không gây chuyện, người khác lại đến gây chuyện với nàng! Nếu muốn sinh tồn trong Vu Hồn giới, thì phải độc ác, tiêu diệt kẻ khác, cướp đoạt của cải! Đây là một cơ hội hiếm có, lần sau Vu Hồn giới mở ra, cũng không có phần cho chúng ta đâu!"

Nàng kia yên lặng không nói gì, hiển nhiên ngầm đồng ý những gì hắn làm.

Đàm Pong quay lại nhìn Diệp Húc, cười lạnh nói: "Tiểu tử, chỉ cần giao tất cả bảo bối ngươi có ra đây, ta tha cho ngươi một con đường sống!"

Trong mắt Diệp Húc một đạo sát khí hiện lên, mặt lại mỉm cười, nói: "Vị sư huynh này, đừng tự tìm phiền toái, kẻo xôi hỏng bỏng không."

"Làm càn! Một tiểu vu sĩ Cố Nguyên kỳ mà cũng dám trâng tráo như thế!"

Đàm Phong đột nhiên vươn tay ra, chân nguyên ào ào tuôn ra, tùy ý lao đi, mấy luồng chân nguyên giống như độc xà đại mãng, một tay liền quấn lấy Diệp Húc, dĩ nhiên tính toán trấn áp nguyên khí của hắn, lạnh lùng nói: "Vậy ta sẽ giết ngươi, rồi cướp đoạt bảo vật của ngươi!"

Cô gái La Sát môn thấy thế, thở dài một tiếng, cũng không ngăn cản.

Tu vi Diệp Húc bọn họ vừa nhìn là biết, chưa tu luyện đến cảnh giới Đại Nhật Như Luân, hẳn là vu sĩ Cố Nguyên kỳ, bởi vậy cô gái này cũng không chút nào lo lắng cho Đàm Phong.

Nàng ta và Đàm Phong hợp tịch song tu, kết làm phu phụ, rất hiểu tu vi của hắn, Đàm Phong đã tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, xử lý một tên vu sĩ Cố Nguyên kỳ đương nhiên là quá dễ.

Oành!

Đàm Phong chộp tới bàn tay Diệp Húc, đột nhiên chia năm xẻ bảy, Diệp Húc giống như một con man long, thân thể khẽ động, chân nguyên của hắn bị thân thể mạnh mẽ của Diệp Húc phá tan!

Sắc mặt hắn kịch biến, quát lớn một tiếng, năm sáu kiện vu binh bay ra khỏi ngọc lâu, gào thét chém tới Diệp Húc.

Những vu binh đó đều lấy từ Đồng Lô cốc, tính chất hơn xa vu binh bình thường, vô cùng sắc bén, hơn nữa Đàm Phong ra tay cực nhanh, gần như trong nháy mắt vu binh liền đi đến đỉnh đầu Diệp Húc.

Chỉ nghe tiếng đương đương bạo vang, những vu binh đó đánh thẳng xuống, ảnh lửa văng khắp nơi, thậm chí ngay cả một sợi tóc của Diệp Húc cũng không có chặt đứt.

Nếu như trước đây, Diệp Húc tuyệt đối sẽ không thác đại như vậy, nhưng hiện nay tu vi hắn tăng nhiều, lại để mặc cho những vu binh đó chém lên người mình, để kiểm nghiệm cường độ của Cửu chuyển nguyên công.

Diệp Húc vươn tay, dùng sức bắt lấy, bắt năm kiện vu binh trong tay, chỉ nghe tiếng khanh khách xèo xèo truyền đến, những vu binh đã qua muôn ngàn thử thách kia cứ bị hắn bóp nát thành bột mịn như thế!

Đàm Phong đau lòng, khóe mắt như muốn rách ra, giận quát một tiếng, chân nguyên hừng hực thiêu đốt quanh thân, ùn ùn áp tới Diệp Húc, nhe răng cười gằn: "Ngươi dám hủy vu binh của lão tử, lão tử luyện chết ngươi!"

Nhiệt độ chân hỏa cực cao, ngay cả vu binh đều có thể đốt tan ra, vu sĩ thường dùng loại chân hỏa này để đúc và tế luyện vu bảo.

Nếu tu luyện đến chỗ mạnh, chân hỏa thuần một màu, thậm chí ngay cả vu bảo cấp thấp đều có thể đốt cháy, cực kỳ lợi hại.

Chân hỏa của Đàm Phong vừa mới luyện thành, còn chưa đạt tới cảnh giới thuần thanh, chỉ là màu xanh nhạt, nhưng cũng không phải là nhỏ, là một trong những năng lực mạnh nhất của vu sĩ Chân Nguyên kỳ, bởi vậy hắn mới nói sẽ luyện chết Diệp Húc!

"Chết đi cho ta!"

Chân hỏa nhào tới người Diệp Húc, hừng hừng thiêu đốt, hỏa thế ngập trời, thậm chí ngay cả vài kiện vu binh bay tới cũng bị đốt cháy sạch!

Đàm Phong mừng rỡ trong lòng, lại đúng lúc này, chỉ thấy trong đại hỏa ngập trời kia, một bàn tay màu cam đột nhiên thò ra, rắc một tiếng liền đặt lên đỉnh đầu hắn.

Dáng hắn cao lớn, chừng tám xích, bị bàn tay kia nhấn một cái, lập tức ép thành một cái bánh thịt mỏng, chết đến không thể chết lại!