Hùng Bi lập tức cõng Diệp Húc phóng lên cao, lao đi trên mặt biển, tìm kiếm núi lửa khắp nơi.
Sau khi bọn họ rời đi, đám người Lý Tú Anh mới lộ thân ra, mỗi người sắc mặt cổ quái.
Diệp Húc cố lắm mới vào Hạo Nguyệt kỳ, cưỡng ép trấn áp mười mấy tên cao thủ Hỗn Nguyên kỳ, mười một tên cường giả Đan Đỉnh kỳ, thậm chí ba gã trùm Huyễn Đan kỳ, loại bản lĩnh này, dù là Lý Tú Anh cũng chưa nghe qua bao giờ.
Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo đứng ở xa xa, cũng nghẹn họng trân trối, sau một lúc lâu không nói gì.
"Tấm Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ này, uy lực so với ban đầu lớn hơn không biết bao nhiêu lần, hơn cả vu bảo cấp trấn giáo bình thường. Xem ra trong Hải Ngoại Tiên Các, Diệp sư thúc được một món lớn…" Vũ Văn Hạo lẩm bẩm nói.
Lý Tú Anh lại khẽ nhíu mày: "Diệp sư thúc quá ỷ lại vào vu bảo, ngược lại bỏ qua tu vi tiến cảnh của bản thân, này chỉ e không phải chuyện tốt. Tu vi với vu sĩ có tác dụng rất lớn, còn hơn cả vu bảo, hắn có vẻ bỏ chính lấy phụ."
Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo đều gật đầu, bọn họ cũng phát hiện dường như Diệp Húc đi lên cực đoan, một mực theo đuổi uy lực của vu bảo, đem tu vi bản tự thân đặt ở cuối cùng.
Giờ phút này tuy hắn oai phong tám hướng, trấn áp trên dưới một trăm tên cao thủ, nhưng quả thật có vẻ bỏ chính lấy phụ. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Tu vi vu sĩ đề thăng, không những phát uy uy lực của vu bảo lớn hơn, nâng cao thực lực và tầm mắt của bản thân, còn có thể sống lâu, rất có lợi.
"Hắn là sư thúc Thánh Tôn ta, địa vị cao thượng, chúng ta khuyên hắn phỏng chừng hắn sẽ không nghe." Lý Tú Anh lắc đầu nói.
Bọn họ cũng không đi theo Diệp Húc, dù sao mục đích lần này bọn họ tới Hải Ngoại Tiên Các là để mua tài liệu, có chuyện của riêng mình.
Không qua bao lâu, Hùng Bi liền tìm được một hòn đảo, trên đảo có sáu bảy ngọn núi lửa, từ xa nhìn lại giống như những ống khói trên biển rộng, thổi ra khói đặc cuồn cuộn.
Hùng Bi hạ xuống trên đỉnh một ngọn núi lửa, cung kính nói: "Diệp lão gia, đã tìm được núi lửa rồi."
Diệp Húc mở mắt, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ngọn núi lửa hình trùy này, phía dưới là vực sâu vài trăm thước, có thể nhìn đến một dòng dung nham đang gào thét bên trong, trên mặt liệt hỏa hừng hực, đỏ bừng một mảng, xa xa liền có một luồng sóng nhiệt đánh tới, cực nóng nướng người.
"Cõng ta đi xuống." Diệp Húc trầm giọng nói.
Hùng Bi cõng hắn xuống đến bên trong núi lửa, chỉ thấy nhiệt độ bốn phía càng lúc càng cao, dù là nó cũng khó có thể ngăn cản, nó vừa mới hạ xuống trong núi lửa, lập tức ngửi thấy mùi khét của da lông bị đốt, vội vàng bỏ lại Diệp Húc, tự mình chui vào trong ngọc lâu của Diệp Húc.
Diệp Húc không để ý, quan sát bốn phía, chỉ thấy trong bụng núi lửa nhiệt độ cực cao, ngay cả vách núi cũng bị nung đỏ bừng như bàn ủi, dung nham cuồn cuộn, nổi lên từng đợt gợn lửa bay cao đến mấy chục thước, đột nhiên nổ tung, tiếng nổ trầm mà kinh người.
"Một nơi thật tốt! Địa hỏa nơi đây nóng như thế, thích hợp để ta luyện hóa tất cả những người này!"
Hắn khẽ động tâm niệm, mặt trăng màu vàng trên đỉnh đầu từ từ dâng lên, mang theo Viêm Dương hồ lô, cùng dừng phía trên dòng sông dung nham, miệng hồ lô mở ra, từng đợt sóng lửa lập tức chen nhau chui vào trong hồ lô, trong chớp mắt có trên dưới một trăm đợt sóng lửa bị hắn thu vào.
Nơi nào Viêm Dương hồ lô đi qua, dòng sông dung nham liền đông lại, địa hỏa đều bay lên, bị hắn lấy chân nguyên thu vào trong hồ lô.
Dòng sông dung nham này không biết dài bao nhiêu, liên tục bảy ngọn núi lửa, lại thông xuống đáy biển.
Diệp Húc dọc theo dòng sông bay đi phía trước, không ngừng thu địa hỏa, khó khăn lắm bay ra mấy trăm dặm, địa hỏa trong Viêm Dương hồ lô liền ngưng tụ đến cực điểm, nhiệt độ đã vượt qua Thái Dương chân hỏa của hắn, thậm chí cả Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ đều có xu thế bị đốt chảy ra!
Hắn vội vàng dừng lại, tâm niệm khẽ động, thả những người bị nhốt trong trận đồ ra, thu hồi trận đồ và những bảo vật trấn áp bọn họ, lập tức tế khởi Quy Linh Phục Ma đại trận, lại phong ấn những người này lại.
"Thái Dương chân hỏa, nung khô!"
Lúc này hắn ung dung hơn rất nhiều, Tinh đấu trận đồ rơi vào trong mi tâm hắn, hóa thành một con mắt dựng thẳng, ánh mắt mở ra, lập tức hội tụ Chu Thiên tinh lực, ngưng tụ Thái Dương chân hỏa, hừng hực thiêu đốt xung quanh Viêm Dương hồ lô!
Bên trong Viêm Dương hồ lô có địa hỏa nung, bên ngoài có Thái Dương chân hỏa luyện hóa, trong ngoài kết hợp, lập tức trong hồ lô truyền đến tiếng nổ nặng nề, làm hồ lô rung lên dữ dội, cũng là đám người Lý Côn bắt đầu liều mạng, không ngừng đánh vào vỏ hồ lô, định phá vỡ quả hồ lô này.
Còn có người đang công kích Quy Linh Phục Ma đại trận, định phá trận mà ra.
Viêm Dương hồ lô chấn động không ngớt, Diệp Húc không hề để ý, thi triển Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu quyết, tế ra cửu đỉnh, trấn áp Quy Linh Phục Ma đại trận.
Viêm Dương hồ lô ngay cả Viêm Dương lôi hỏa bảy con Hỏa giao long phun ra không biết bao nhiêu năm đều có thể hấp thu, lấy năng lực của những người này, còn không thể đánh vỡ quả hồ lô này.
"Ta lấy địa hỏa và Thái Dương chân hỏa nung luyện hóa đám cao thủ này, những gì đã làm, quả thật có chút giống một tên ma đầu. Nhưng những kẻ đó vì cướp bảo vật của ta, hiện giờ chết trong tay ta, cũng là báo ứng!"
Diệp Húc thầm nghĩ trong lòng, lập tức cười khổ nói: "Nhớ ngày đó khi ta vừa rời khỏi Liễu Châu, thanh thuần ra sao, hiện giờ lại trở thành ma đầu giết người không chớp mắt. Đây là cuộc sống bức bách a…"
Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ ngưng tụ Thái Dương chân hỏa càng ngày càng nhiều, dần dần có xu thế ép địa hỏa, nung hồ lô như bàn ủi sắp tan chảy ra.
Đột nhiên, trong hồ lô truyền đến tiếng hét thảm, lại có người rốt cuộc không chịu nổi hai tầng lửa luyện hóa, mất mạng tại chỗ.
Ngay sau đó tên vu sĩ thứ hai cũng bị luyện hóa, đột tử trong hồ lô.
Trong hồ lô liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết, đám người Lý Côn công kích càng lúc càng mạnh, Diệp Húc làm ngơ, nhắm mắt ngưng thần, vẫn luyện hóa hai ngày hai đêm, động tĩnh trong hồ lô càng ngày càng ít.
Lại qua bốn năm ngày, tất cả tiếng vang đều ngừng, Diệp Húc rốt cuộc đứng dậy, tâm niệm khẽ động, Quy Linh Phục Ma đại trận trấn áp miệng hồ lô tự động tiêu tan, hóa thành chân nguyên trở về trong vầng trăng sáng.
Vô số mai rùa từ miệng hồ lô bay ra, hóa thành một tấm khiên.
"Luyện sáu bảy ngày, mới luyện chết được đám người này, không hổ là cao thủ Huyễn Thai kỳ, phân tu vi này thật là kinh người, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ có thể chống đỡ được bốn năm ngày rồi cũng sẽ bị luyện hóa thành tro."
Lúc này Viêm Dương hồ lô cực kỳ nặng, dường như có vài ngọn núi lớn đặt lên trên hồ lô, không thể dễ dàng cầm lấy, đây cũng là vì, đám người Lý Côn bị hắn luyện thành cặn bã, ngay cả vu bảo, đan đỉnh của bọn họ cũng bị luyện hết thành thiết thủy ngọc tương, trầm tích ở dưới đáy hồ lô.
Bảo vật của những người này bị hắn luyện thành những tài liệu nguyên thủy nhất, nặng kinh người, phải phân loại cẩn thận, phân tách khoáng vật khác nhau ra mới có thể sử dụng.
Diệp Húc phóng thích địa hỏa trong Viêm Dương hồ lô đi, tính làm hồ lô trống không, lấy những tài liệu đó ra, đúng lúc này, đột nhiên một bóng người từ trong miệng hồ lô bay ra, đón gió liền dài ra, cười ha ha, điềm nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi luyện hóa ta thời gian dài như thế, cũng ăn ta một cái!"
Người này tuổi không lớn, chừng hai mươi, bị Thái Dương chân hỏa và địa hỏa đốt cho cháy đen, ngay cả tóc cũng cháy sạch, nhìn không ra mặt hắn, quanh thân hắn thụy khí cực kỳ sinh mãnh, một con sông dài chảy trên đỉnh đầu, một tòa Viêm Thiên Bảo tháp bảy tầng tọa lạc trên đó, vu pháp biến hóa thành hàng ngàn cánh tay quanh thân.
Cánh tay vung lên, hóa thành từng ảo ảnh, hình dạng như hỏa liên nở rộ, hung hăng đánh lên ngực Diệp Húc, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, cực lực bùng nổ, lập tức đánh bay Diệp Húc, phịch một tiếng đánh vào trên vách núi phía trên dòng sông dung nham, khảm vào thật sâu!
Diệp Húc không ngờ bị một kích này của hắn, đánh cho nhập vào trong vách đá mấy chục thước, thân thể đau đớn muốn vỡ ra, khóe miệng đầy máu!
"Người này không ngờ lợi hại như thế, ngay cả Thái Dương chân hỏa và địa hỏa cũng không thể luyện hóa?"
Diệp Húc khiếp sợ vạn phần trong lòng, đám cường giả Đan Đỉnh Kỳ Lý Côn đều bị hắn luyện chết, mà người này tu vi chỉ có Hỗn Nguyên kỳ, không ngờ không chết dưới uy năng của Thái Dương chân hỏa và địa hỏa, vẫn khỏe mạnh như trước, thật sự ngoài dự liệu của hắn!
Người nọ đánh lui Diệp Húc, giơ tay chộp tới Viêm Dương hồ lô, lại không thể nhấc lên, không khỏi nao nao: "Quả hồ lô này thật nặng. Cũng tốt, giết chết ngươi trước rồi ung dung thu bảo bối trong hồ lô sau!"
Hắn gào thét mà đến, trực tiếp đụng vào trong vách đá, hàng ngàn cánh tay vung vẩy, ngàn đóa hỏa liên không ngừng đánh vỡ vách đá, chấn thành bột mịn, bất chợt hướng Diệp Húc một đòn trọng kích đánh tới.
"Đây là vu pháp gì? Chẳng lẽ người này là đệ tử danh môn đại phái chính đạo? Thực lực sao mạnh như thế!"
"Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, tế!"
Diệp Húc quát lớn một tiếng, con mắt trên mi tâm mở ra, Tinh Đấu trận đồ đang định bay ra, chỉ thấy người nọ đã vọt tới trước mặt hắn, thiên thủ chớp lên, từng đóa hoa sen khắc lên mi tâm của hắn, lập tức phong ấn con mắt trên mi tâm hắn, trận đồ không thể bay ra.
"Ngươi vốn dựa vào chẳng qua chỉ là Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, ta liền phong ấn tấm trận đồ này, xem ngươi trốn thoát khỏi tay ta như thế nào!"
Oành! Oành! Oành!
Ngàn cánh tay của người nọ múa may, vô số liên hoa đỏ chói đánh tới đầu hắn, đánh cho Diệp Húc lùi sau không ngừng, trong nháy mắt, liền bị người này đánh cho xâm nhập vách đá chừng vài dặm, gần như không có lực trả đòn!
Mỗi một chưởng ấn của hắn ta, là một đóa hoa sen màu đỏ, vu pháp cực kỳ tinh diệu, lộng lẫy.
"Ngươi thân là đệ tử Tinh Cung, không ngờ ra tay lại độc ác như thế, đem bảy tám trăm vu sĩ tất cả đều luyện hóa, hôm nay Nhạc Đông Dương ta phải thay trời hành đạo, diệt trừ tên ma đầu ngươi!"
Diệp Húc vừa sợ vừa giận, người này công kích thật hung mãnh, trong nháy mắt liền khiến hắn bị thương, thậm chí Cửu Chuyển Nguyên Công cũng gần như không chịu nổi, bị hắn đánh tan tác.
"Nhạc Đông Dương này, rốt cuộc có lai lịch gì? Đệ tử môn phái nào…"
Diệp Húc tế khởi Thái Dương Tinh Phiên, trở thành một cái thương lớn, ra sức ngăn cản, cười lạnh nói: "Nhạc huynh, đừng nói mình thành cao thượng như thế, ngươi trốn trong hồ lô của ta, không phải là muốn cướp bảo vật của ta sao? Cái gọi là chính đạo, ha ha… cũng chỉ như vậy, không khác gì ma đầu ta!"
Hai người giống như hai con mãnh thú hoang dã, chém giết trong vách đá, nham thạch cực kỳ cứng rắn, nhưng ở trong tay bọn họ lại giống như đậu phụ, dường như không có chút lực cản nào.
Ánh trăng vàng trên đầu Diệp Húc chớp lên, không ngừng đánh nát nham thạch xung quanh, mà dòng sông chân nguyên chảy trên đỉnh đầu Nhạc Đông Dương, nơi nào xối qua, nham thạch đều tan ra không thấy nữa.
"Không xong! Ta không thể tế Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ ra, căn bản không ngăn được người này!"
Diệp Húc cầm tinh phiên trong tay, thi triển thế võ toàn thân, lại công ít thủ nhiều, căn bản không thể xuất ra chiêu thức, bị Nhạc Đông Dương đánh cho tan rã.
Hắn vội vàng khẽ động tâm niệm, Quy Linh Phục Ma đại trận hóa thành một tấm khiên chắn trước người.
Nhạc Đông Dương huy động ngàn cánh tay, ngàn vạn hỏa liên nện xuống, đánh cho Quy Linh Phục Ma đại trận gần như văng tung tóe, lại đánh bay Diệp Húc.
Người này tốc độ công kích cực nhanh, lực công kích rất mạnh, không cho Diệp Húc bất kỳ cơ hội thở dốc nào!
"Cửu Chuyển Nguyên Công cuốn thứ hai ta chưa tu luyện, chỉ dựa vào nguyên công tầng thứ chín, không phải đối thủ người này! Nếu để hắn đánh tiếp, sớm muộn gì nguyên công cũng sụp! Một khi đã như thế, vậy lợi dụng vu pháp đối vu pháp, xem vu pháp của hắn lợi hại, hay là Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu quyết của ta mạnh hơn!"