Vị "Lý huynh" kia sau một lúc lâu cố gắng, lại thủy chung không thể triệu hồi bảo ấn của mình. Lúc này Tống Cao Đức đã tế khởi đan đỉnh của mình, trấn áp ngược lại cái bảo ấn này. Hắn khỏe mạnh sinh long hoạt hổ, tuy rằng bị lôi kiếp bổ cháy sém toàn thân nhưng tinh thần lại phấn chấn mười phần, trấn áp vu bảo của "Lý huynh" kia dễ dàng.
Hai người kia bất đắc dĩ đành phải chính diện chống đỡ thiên lý hoàng sa đại trận, gắt gao chống lại cấm chế.
Một vị khác là "Lạc huynh" thì vu bảo cực kỳ kỳ lạ, chính là một cái nồi sắt lớn. Cái nồi sắt này nổi lên hút hai người vào bên trong. Kim sa đánh tới, trong chớp mắt đã biến cái nồi sắt này thành cái sàng.
Hai người bị kim sa chôn tới ngực, giống như vài tòa núi lớn đè nặng lên, không thể thở dốc. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Kim sa đổ, không chỉ mang đi hơi nước trên người bọn họ, thậm chí ngay cả máu thịt cũng bị mài đi. Bộ vị dưới ngực bọn họ, ngũ tạng lục phủ, máu thịt, huyết quản, đều bị kim sa xóa nhòa, chỉ còn lại xương cốt trắng hếu mà thôi.
"Diệp Thiếu Bảo, ngươi chết không được tử tế!" Hai người kêu lên thảm thiết, một cỗ cát vàng đánh tới, cắn nuốt cả hai người.
Bọn họ chết ở trong thiên lý hoàng sa đại trận cũng không nhấc lên nhiều phong ba lắm. Một thân tu vi và thực lực đều bị cấm chế khắc chế, không có phát huy được ra thực lực tự thân thì đã mệnh tang bên trong đại trận.
Thiên lý hoàng sa đại trận dần dần bình ổn, chung quanh thiên long thảo khôi phục lại sự yên lặng, không nhìn ra chút sát khí nào trong đó.
Tống Cao Đức cười ha hả bên ngoài thiên lý hoàng sa đại trận, đắc ý dạt dào nói: "Hai tên gà mờ, các ngươi muốn hại ta sao ta có thể không biết? Đấu với ta sao, các ngươi còn kém xa lắm, xứng đáng bị ta hại chết!"
Tuy nhiên thiên lý hoàng sa đại trận cực kỳ khủng bố, tuy rằng bị lôi kiếp của hắn xóa nhòa đi một phần uy năng. Nhưng hắn vẫn không nắm chắc chống lại được đại trận.
"Đáng tiếc, thiên long thảo này ít nhất có ba ngàn năm tuổi rồi. Nếu lấy được cây linh dược này, còn hơn mấy năm khổ tu…"
Hắn đang định rời đi, một đạo kim kiều đột nhiên xuất hiện, đặt tại phía trên thiên lý hoàng sa đại trận. Bắc ngang nam bắc, lập tức kích hoạt cấm chế. Chỉ thấy đại trận cuồn cuộn, cát vàng đầy trời, bốc lên tại linh điền, chúng quanh thiên long thảo. Từng đạo kim sa hạo đãng đánh tới, hung hăng chụp lên phía trên kim kiều, kim kiều vẫn đứng yên bất động, vững vàng như núi.
Có đạo kim kiều này trấn áp, uy năng của thiên lý hoàng sa đại trận lập tức suy giảm thật lớn.
Tống Cao Đức ngẩn ngơ chỉ thấy một người thiếu niên mặc nhật nguyệt tinh bào, cầm bạch ô trong tay, từ một đầu của kim kiều đi tới thiên long thảo. Bên cạnh hắn còn một vị thiếu nữ đẹp như thiên tiên, ôm lấy cánh tay hắn tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
Vô số kim sa đánh tới, nện ở trên bạch ô, leng keng rung động, không chút nào thương tổn tới hai người dưới tán ô.
"Thằng nhóc Thiếu Bảo này, mỗi lần xuất hiện đều hương diễm như vậy, thật phong cách! Nữ nhân xinh đẹp như vậy, là hắn lừa từ đâu tới vậy?"
Tống Cao Đức ngẩn ngơ, vội vàng nhảy lên kim kiều kêu lên: "Diệp lão đệ, đợi ta!"
Kim sa đánh tới nện trên thân thể hắn, máu của Tống Cao Đức chảy, bị kim sa đánh không biết bao nhiêu lỗ thủng, máu từ bên trong chảy ra, cảnh tượng đồ sộ vô cùng.
Cho dù hắn tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh và cửu chuyển nguyên công, nhưng như trước không thể chống lại chính diện với kim sa được.
Đây chỉ là ở trên kim kiều, có kim kiều trấn áp thiên lý hoàng sa đại trận uy năng đã giảm đi. Nếu là rơi thẳng vào trong trận, chỉ sợ hắn cũng không thể kiên trì được bao lâu.
Hắn vội vàng tế khởi đan đỉnh của mình, bảo vệ quanh mình, bước chân nhanh hơn rời khỏi.
Sau một lúc lâu, Diệp Húc và Phượng Yên Nhu thu hồi thiên long thảo đi ra khỏi cấm chế, cười nói: "Diệp Thiếu Bảo, Diệp huynh, đã lâu không thấy."
Tống Cao Đức cười gượng hai tiếng, không chút xấu hổ vì bị người khác vạch trần tại chỗ cười nói: "Thiếu bảo, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, hổ thẹn chết vi huynh rôi, vị cô nương này là?"
Hắn lại đánh giá Phượng Yên Nhu, không khỏi có chút hoa mắt thất thần.
Nhìn từ xa, cô gái này khiến cho hắn có chút kinh diễm, giật mình như thấy tiên nữ. Tới gần nhìn lại, thiếu nữ vẻ đẹp càng làm cho người ta kinh tâm động phách. Nàng như thế là ngọc mỹ nhân được điêu khắc ra từ bạch ngọc, tìm không thấy bất cứ tỳ vết gì.
Diệp Húc giới thiệu một phen, Tống Cao Đức sắc mặt khẽ biến, nói thầm: "Vân Mông Phượng Yên Nhu? Chẳng lẽ là thiên yêu cung tiểu công chúa? Diệp lão đệ thật sự lợi hại, không ngờ lừa được thiên yêu cung tiểu công chúa đi ra. Thật là làm người ta phải khâm phục, không hổ là tấm gương của ta…"
Diệp Húc không biết hắn nói thầm cái gì, cùng hắn đi tới phía trước, một đường trò chuyện với nhau. Hắn lúc này mới biết Tống Cao Đức mấy ngày nay đã lừa chết không ít người, đạt được không ít linh dược.
Trước đó không lâu, hắn dùng một gốc cây linh thảo, khiến cho tu vi của hắn tiến nhanh, vừa mới nhảy vào Ảo Đan kỳ, cô đọng thành ảo đan.
"Lần này Cổ Côn Luân thánh địa tái hiện nhân gian, trong đó bảo vật nhiều không đếm xuể, không biết sẽ tạo ra bao nhiêu cao thủ!"
Tống Cao Đức thở dài nói: "Tuy nhiên, nơi này là thánh địa, cũng là cấm địa, ta thậm chí nhìn thấy một tuyệt đại cao thủ tam thần cảnh lâm vào trong một mảnh cấm chế. Trong ngắn ngủi ba giây, liền bị cấm chế gạt bỏ, luyện thành dịch thủy."
Diệp Húc nghe đến đó cũng không khỏi hoảng sợ.
Cường giả tam thần cảnh, cao thủ cùng cảnh giới Ngụy Hiên, không ngờ cũng chết ở bên trong cấm chế Cổ Côn Luân thánh địa.
"Tuy nhiên, có Phượng Yên Nhu ở đây, dựa vào tuệ nhãn của nàng, đủ cho chúng ta tìm may mắn tránh xui xẻo." Diệp Húc liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, trong lòng thoáng yên tâm.
"Phượng cô nương, phiền nàng xem bên kia có cấm chế gì được không?" Tống Cao Đức khách khí nói với Phượng Yên Nhu.
Phượng Yên Nhu hướng tới xa xa mà đi, Tống Cao Đức thấy nàng đi xa vội vàng kéo lấy tay Diệp Húc, nhỏ giọng nói: "Lão đệ, ngươi điên rồi, ngay cả thiên yêu cung tiểu công chúa cũng dám lừa tới đây! Thừa dịp không ai biết, tốt nhất nhanh chóng tách nàng ra, nếu không chính ma yêu ba đạo cao thủ đều tới đuổi giết ngươi!"
Diệp Húc cười nói: "Cái gì mà thiên yêu cung tiểu công chúa? Tống huynh, Phượng Yên Nhu rõ ràng là một nữ tử yêu tộc bình thường mà thôi."
"Nữ tử yêu tộc bình thường?"
Tông Cao Đức dậm chân nói: "Vân Mộng đại trạch thiên yêu cung, chính là một trong những môn phái mạnh nhất trong yêu tộc. Cùng nguyên thủy thánh tông, thanh đế môn tề danh. Thiên yêu cung có tất cả bảy vị công chúa, mỗi người tướng mạo đẹp như tiên, chính là yêu tộc bình thường sao? Có không biết bao nhiêu cao thủ trẻ tuổi của chính ma yêu ba đạo tới cầu hôn, đều bị đóng cửa bên ngoài không cho vào. Lần này Cổ Côn Luân thánh địa xuất thế, nghe nói thiên yêu cung nhị công chúa và tiểu công chúa đều tới chỗ này. Phượng Yên Nhu hơn phân nửa là thiên yêu cung tiểu công chúa, thậm chí có người tuyên bố, muốn cướp cả hai vị công chúa này đi làm tiểu thiếp. Nếu bị những người này biết ngươi bắt cóc thiên yêu cung tiểu công chúa, vậy thì có chuyện vui rồi…"
Diệp Húc chần chừ nói: "Sẽ không phải như vậy chứ? Đúng rồi, thiên yêu cung nhị công chúa và tiểu công chúa tên gọi là gì?"
"Thiên yêu cung nhị công chúa tên là Khổng Tước, là một muội tử mạnh mẽ. Về phần tiểu công chúa, chỉ nghe nói họ Phượng, còn chưa lấy chồng, không biết tên gọi là gì?"
Tống Cao Đức nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Phượng Yên Nhu, nhỏ giọng nói: "Lần này tới Cổ Côn Luân thánh địa tầm bảo, tuổi trẻ tài năng tuấn kiệt của chính ma yêu ba đạo nhiều không kể xiết. Tất cả đều là những tên cực kỳ lợi hại, từng có không biết bao nhiêu người hâm mộ tới cầu hôn thiên yêu cung. Tất cả đều bị bảy vị công chúa đuổi ra khỏi nhà. Nếu như có người nhận ra Phượng cô nương, ngươi chờ kịch vui đi."
Diệp Húc lau cằm, chỉ thấy dưới cằm mình xuất hiện chút bột phấn, suy tư một lát, nói: "Thiên yêu cung tiểu công chúa, khó trách học thức của nàng uyên bác hơn ta gấp trăm lần. Hơn nữa có được một đôi tuệ nhãn, cho dù là thiên tài tuấn kiệt tới đây, ta cũng dốc sức tiếp được."
Tống Cao Đức lắc đầu thở dài nói: "Huynh đệ, trên đầu chữ sắc là một cây đao à…"
Diệp Húc cười mắng một câu, nói với hắn Phượng Yên Nhu có thể nhìn ra cấm chế.
Tống Cao Đức sắc mặt âm tình bất định, Phượng Yên Nhu có thể nhìn thấu cấm chế, không khác gì làm cho bọn họ hơn vô số tính mạng, cơ hội đạt được của cải cũng nhiều hơn!
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, hung tợn nói: "Không phải là thiên tài tuấn kiệt sao? Lão tử miễn cưỡng coi như là tuấn kiệt! Tên nào dám can đảm chọc tới chúng ta, lão tử đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra được."
Hai người thương lượng xong, Phượng Yên Nhu nhanh nhẹn trở về, Diệp Húc không kìm nổi nói: "Phượng cô nương, không biết nhị tỷ nàng tên gọi là gì?"
"Nhị tỷ ta gọi là Khổng Tước."
Phượng Yên Nhu cười nói: "Nhị tỷ tốt lắm, nhìn thấy ngươi khẳng định rất vui vẻ."
Diệp Húc sắc mặt tối sầm, nhủ thầm: "Ta quả nhiên lừa tiểu công chúa của thiên yêu cung tới đây rồi…"
Ba người tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi Diệp Húc dẫn động lôi kiếp phá vỡ từng cấm chế một, thu được không ít linh dược, hơn nữa lại có Tống Cao Đức bên người, tốc độ tăng lên rất nhanh.
Trong thời gian này, hắn vẫn tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh, rốt cuộc cũng đem tâm pháp này tăng tới Đan đỉnh kỳ, ngang bằng với cảnh giới tu vi của mình. Lôi kiếp cũng đạt tới tam thai cảnh ảo thai thất phẩm.
Ảo thai thất phẩm lôi kiếp rất lớn, bình thường cấm chế liền có thể dễ dàng phá giải. Nếu không có Diệp Húc đang không ngừng mượn thiên lôi tẩy lễ thân thể. Thân thể không ngừng tăng cường, khẳng định sẽ táng thân dưới lôi kiếp.
Lấy cường độ lôi kiếp trước mắt, nếu hắn độ lôi kiếp tới nguyên thai kỳ, hơn phân nửa là có thể xóa nhòa được loại cấm chế dũng mãnh như ngũ hành diệt tuyệt thần quang đại trận.
Trong thời gian này bọn họ thu hoạch rất nhiều, những linh dược này nếu luyện chế thành đan. Diệp Húc không chút nghi ngờ chính mình có thể xông lên đan đỉnh cửu phẩm, cô đọng ảo đan xong sau đó xong lên nguyên đan kỳ.
Cho dù là không luyện thành đan dược, trực tiếp ăn sống mà nói, cũng đầy đủ cho hắn tiến lên ảo đan kỳ, đích xác có thể dẫn động lôi kiếp nguyên thai kỳ.
Tuy nhiên nguyên thai kỳ lôi kiếp uy năng càng mạnh hơn, lấy cường độ thân thể của hắn, còn không thể chịu đựng được. Bởi vậy, Diệp Húc còn đang do dự, có nên cưỡng ép nâng cao cảnh giới hay không.
"Lôi kiếp nguyên thai kì chín là đại kiếp nạn, thân thể trước mắt của ta khẳng định không thể bình an vượt qua, phải tu luyện cửu chuyển nguyên công tới cuốn thứ ba, đem nguyên công tu luyện tới cửu chuyển, sau đó mới đủ nắm chắc." Hắn thầm nghĩ trong lòng.
"Phát tài, phát tài…"
Tống Cao Đức hai mắt tỏa sáng, miệng nói nhỏ: "Nếu ai dám động tới Phượng cô nương, lão tử bẻ cổ hắn."
"Diệp sư huynh, nhị tỷ ở phía trước!" Phượng Yên Nhu đột nhiên sắc mặt khẽ biến, lo lắng nói.
Đột nhiên, ngoài mười dặm phía trước trong một thung lũng, từng đạo hào quang phóng lên cao, phá tan thung lũng, dựng thẳng ở giữa không trung giống như năm đạo quầng sáng thật lớn. Năm màu thanh, hoàng, xích, hắc, bạch, đúng là ngũ hành diệt tuyệt thần quang.
Năm đạo ngũ hành diệt tuyệt thần quang bá lên một tiếng rồi hạ xuống. Mặt đất kịch liệt run rẩy, một ngọn núi của Cổ Côn Luân thánh địa bị tước đoạn, đỉnh núi tà tà chảy xuống, xúc động không biết bao nhiêu cấm chế, thanh thế lớn vô cùng.
Hiển nhiên, nhị tỷ của Phượng Yên Nhu đang gặp được kình địch, đang giao chiến với đối thủ. Nơi Cổ Côn Luân thánh địa này tràn ngập cấm chế, không ngờ nàng có thể tước đi một đoạn đỉnh núi, thực lực thật sự khủng bố.
Năm đạo diệt tuyệt thần quang đối kháng với một kiện vu bảo, hình như múi xe, từ thung lũng bay lên. Nó có vẻ cực kỳ nặng nề, uy năng rất lớn, không kém hơn năm đạo diệt tuyệt thần quang.
Người luyện chế ra tòa mui xe này, tu vi so với nhị công chúa thiên yêu cung không thấp hơn. Thấp nhất cũng là cường giả ảo thai kỳ, hoàn toàn có thể đánh đồng với nhân vật mạnh mẽ như bách hoa cung chủ.
"Khổng Tước, nếu ta hơn ngươi, ngươi phải là tiểu thiếp của ta!" Chủ nhân trong mui xe cười cười, thanh âm to như chuông đồng.
"Trương Hiến, Ngũ Đế Hoa Cái (hoa cái = mui xe) của ngươi còn chưa luyện thành công, tỷ đưa ngươi đi gặp tổ sư Bổ Thiên các."
Chủ nhân của Ngũ Đế Hoa Cái và nhị tỷ Phượng Yên Nhu biến chiêu, rất nhanh biến mất.
"Phượng cô nương, nhị tỷ của nàng không ngờ còn kiêu ngạo hơn cả ta, thật sự là có cá tính!" Diệp Húc cười nói.