Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 330: Lão ma đến kìa




Diệp Húc để ngọc lâu lại trong Tinh chủ đại điện, khiến cho ngọc lâu không ngừng hấp thu linh khí trong Quan Tinh Phong, nâng cao phẩm chất của nó.

Mà chính hắn lại chỉ mang theo cửu đỉnh, Di La Thiên Địa Tháp, Bạch Cốt Yêu Thành và Kim Tinh Khí, cộng thêm Thiên Cơ Tán và Âm Dương nhị khí trong mắt hắn nữa, sáu món vu bảo này, chính là những bảo vật hiện giờ hắn sử dụng thuận buồm xuôi gió nhất.

Diệp Húc tay cầm ô trắng, cùng Phượng Yên Nhu cười nói rời đi Thập Vạn Đại Sơn.

"Diệp sư thúc, Tiểu công chúa, Yến mỗ ở nơi đây chờ hai người đã lâu!"

Yến Công Thượng đứng ở trên một đỉnh núi, tóc đen tung bay, cầm chiến kích trong tay, từ xa chỉ hướng Diệp Húc, cười ha ha, điềm nhiên nói: "Diệp sư thúc, hơn nữa năm trước ta nhất thời sơ suất mới thua ở trong tay ngươi, hiện giờ tu vi ta hữu thành, muốn cùng ngươi tái chiến một trận, rửa sạch nỗi nhục thua trong tay ngươi ngày đó!"

Diệp Húc đem Thiên Cơ Tán tà tà đặt lên bờ vai, lắc đầu cười nói: "Yến sư điệt, không ngờ ngươi lại luyện một cây chiến kích nữa. Nhưng mà, ngươi trước đây không phải đối thủ của ta, hiện giờ, ngươi lại càng không phải là đối thủ của ta."

Yến Công Thượng mắt lộ tinh quang, cười ha ha, hào khí xông lên tận trời cao: "Diệp sư thúc, tuy rằng bối phận của ngươi cao hơn ta, nhưng ta nhập môn sớm hơn ngươi mười năm, tu vi cảnh giới hơn xa ngươi, lần trước ở Đồng Quan, ta thua trong tay ngươi chỉ vì nhất thời sơ sẩy mà thôi. Lần này tu vi ta lại tinh tiến, từ Mô Thai kỳ đột phá tiến vào Ảo Thai kỳ, chuyển nguyên thần dung nhập mô thai!"

Sau lưng hắn đột nhiên hiện ra một quả ảo thai thật lớn, giống như trái tim, thình thình đập.

Bên trong ảo thai, dần dần xuất hiện một con hắc long, chiếm cứ một chỗ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Húc.

Đây là nguyên thần hiển hóa của hắn ta, ngưng tụ thành trạng thái hữu hình vô chất, làm cho người ta mắt thường có thể thấy được.

Nguyên thần của hắn giấu ở trong mô thai, không ngừng lấy năng lượng trong mô thai chăm sóc nguyên thần.

Yến Công Thượng đích xác là tuyệt thế kỳ tài, càng áp chế càng dũng mãnh, lần trước hắn ta thua ở trong tay Diệp Húc, gần một năm nay, hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, liều mạng khổ tu, rốt cuộc đột phá, từ Mô Thai kỳ bước vào Ảo Thai kỳ, tăng lên cả một cảnh giới lớn!

"Hiện giờ thực lực của ta, so với khi ở Đông Quan tăng lên gấp mười, ngươi còn dám nói ta không bằng ngươi sao?"

Yến Công Thượng khí thế tăng vọt, từng bước tiến lên, tóc đen phất phới, bên trong ảo thai phía sau, hắc long cũng không còn yên lặng như trước nữa mà bắt đầu giương nanh múa vuốt, từng mảnh nghịch lân trên thân giương lên, giống như kiếm kích dày đặc, khủng bố đến cực điểm.

"Hơn nữa ta ở trong Cổ Côn Luân Thánh Địa lại có thu hoạch, thanh chiến kích này chính là trọng bảo trong kho báu Tây Hoàng Nam Thiên Môn, là Tam Dương cảnh Thuần Dương chi bảo!"

Yến Công Thượng giơ chiến kích lên, khí thế càng lúc càng mạnh, thoáng như ma thần, bước nhanh bức gần tới Diệp Húc, cười to nói: "Hiện giờ một kích của ta hạ xuống, có thể phá núi cắt biển, dù là cao thủ Nguyên Thai kỳ cũng sẽ bị một kích của ta đánh chết! Cho dù là ngươi tế khởi cái Kim Kiều kia, ta cũng chẳng hề sợ chút nào!"

Tu vi hắn vừa mới tiến mạnh, mỗi một lần vấp ngã, sau khi đứng lên thực lực sẽ càng hùng mạnh, được xưng là một trong ba kỳ tài xuất sắc nhất Hoàng Tuyền Ma Tông, khó trách lại được Ứng Tông Đạo thu vào môn tường, trở thành đệ tử nhỏ tuổi nhất trong tông chủ nhất mạch.

Diệp Húc lắc đầu bật cười, hạ giọng nói: "Yến sư điệt, trong thời gian này ngươi tu vi tiến nhanh, thật đáng mừng, nhưng mà chênh lệch giữa ngươi và ta lại càng lúc càng lớn. Hiện giờ ta, thực lực mạnh ngươi không thể tưởng được, ngươi chỉ có tiến vào Tam Dương cảnh mới có thể động thủ với ta, nếu không chỉ còn con đường chết thôi."

"Bất kể ngươi nói gì, đều không thể dao động tâm chí ta!"

Yến Công Thượng mở miệng quát lớn, đột nhiên bùng lên, chiến kích giống như một tia chớp đen, bổ tới Diệp Húc.

Có ảo thai gia trì cho hắn, bên trong chiến kích lập tức tràn ngập từng luồng Thuần Dương lực, cương mãnh cuồn cuộn, nơi chiến kích đi qua, ngay cả không khí đều đốt cháy, lướt qua từng luồng lưu quang khủng bố!

Ầm ầm!

Một đạo lưu quang rơi xuống đất, đem một ngọn núi nhỏ san thành đất bằng.

Xùy!

Chiến kích của hắn ta còn chưa hạ xuống, mặt đất đã vỡ ra một cái khe sâu tới trăm mét, giống như rạch trời vậy!

Uy năng của kiện vu bảo này được hắn thôi phát đến trình độ xẻ núi cắt biển, thuần dương khí bắn bốn phía, giống như sao băng đánh xuống Diệp Húc!

Uy lực của vu bảo Thuần Dương cuồn cuộn vô cùng, thêm cả nguyên thần mô thai của Yến Công Thượng, một kích này của hắn ta, đích xác có thực lực đánh chết cường giả Nguyên Thai kỳ.

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, vươn một bàn tay nghênh hướng chiến kích.

Bàn tay của hắn và chiến kích của Yến Công Thượng gặp nhau, vô thanh vô tức, chỉ thấy lưu quang đầy trời đột nhiên tan biến, thuần dương lực mất tăm mất tích.

Một bàn tay này của Diệp Húc tiếp được thanh chiến kích kia, năm ngón tay giữ lấy lưỡi của chiến kích, nhẹ nhàng run lên, Yến Công Thượng toàn thân run rẩy dữ dội, bị chấn cho không thể không buông chiến kích ra, nhìn về phía Diệp Húc như nhìn thấy quỷ, đầy kinh hoảng.

"Chênh lệch giữa ngươi và ta, đã không thể so sánh, trong thời gian này ngươi tu vi tiến bộ thần tốc, thực lực tăng vọt gấp mười, mà ta lại tăng gấp mấy chục thậm chí mấy trăm lần!"

Diệp Húc tung kiện thuần dương chi bảo này lên giữa không trung, há mồm hút một cái liền hút chiến kích vào trong bụng, thúc dục Chư Thiên Thập Đạo luyện hóa, dung nhập vào trong thân thể, mỉm cười nói: "Hiện giờ ngay cả Tam Dương cảnh Thuần Dương Phá Diệt Đại Kiếp cũng không diệt được ta, Thuần Dương chi bảo của ngươi cũng chỉ là đồ ăn cho ta thôi! Ngươi còn có thể thử U Minh Thập Đạo của ngươi xem, xem có tế luyện được ta không!"

Yến Công Thượng đau đớn kêu lên một tiếng, xoay người liền đi, cười lạnh nói: "Ta muốn thắng ngươi, đương nhiên là quang minh chính đại thắng ngươi, chứ không phải dùng loại pháp môn bất chính U Minh Thập Đạo này! Một năm sau, ở tại nơi đây, ta lại khiêu chiến với ngươi!"

Hắn ta hào khí vẫn chưa từng giảm đi, mà Diệp Húc lại biết, Yến Công Thượng chỉ sợ đã không còn tư cách khiêu chiến mình nữa rồi.

Ba tháng sau, hắn sẽ quyết đấu với Ngụy Hiên, nếu thắng, hắn sẽ có thể sánh với cường giả Tam Thần cảnh, là Đại vu, là tồn tại giống cường giả thế hệ trước của Hoàng Tuyền Ma Tông!

Yến Công Thượng tuy thiên tư không tồi, nhưng tuyệt không có khả năng trong một năm trở thành Đại vu Tam Thần cảnh, không thành Đại vu thì căn bản không có tư cách khiêu chiến Diệp Húc.

Nếu thua, Diệp Húc tất chỉ còn con đường chết, Yến Công Thượng đương nhiên không thể nào đi khiêu chiến với một kẻ đã chết được.

"Ba tháng sau, ta sẽ dẫm nát Ngụy Hiên dưới chân, trở thành Đại vu trẻ tuổi nhất đương thời! Tất cả cường giả trẻ tuổi, cho dù là người có ngũ đại đặc thù thể chất, đều là đá kê chân cho ta!" Diệp Húc thầm nghĩ.

Diệp Húc thúc dục Chư Thiên Thập Đạo, đem chiến kích trong cơ thể hòa tan phân giải ra, dung nhập vào trong thân thể, chỉ thấy cường độ thân thể lại tăng vọt, không khỏi lại càng thêm tin tưởng: "Hiện giờ vu sĩ Tam Dương cảnh tế khởi Thuần Dương chi bảo, ta chắc chắn có thể dựa vào thân thể ngạnh kháng, Thuần Dương chi bảo, đừng hòng làm thương tổn thân thể ta!"

"Sư huynh, giờ chúng ta đi đâu đây?" Phượng Yên Nhu dịu dàng hỏi.

"Diệt môn!" Diệp Húc đằng đằng sát khí nói.

"Diệt môn?"

Phượng Yên Nhu ngẩn ra, hưng phấn vạn phần: "Diệt môn phái nào vậy? Bọn họ đều là người xấu sao?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

"Đương nhiên đều là người xấu!"

Diệp Húc cười ha ha, lướt đi phía trước, đi hướng biển cả phía đông, trêu ghẹo nói: "Phượng cô nương, muội đi theo ta, nghĩ đến không qua lâu sau, muội liền có mỹ danh trừ ác đó."

Hắn thản nhiên nói: "Lần này ta muốn đi Lạc Già Sơn Nam Hải một chuyến, chấm dứt ân oán năm đó."

Diệp Húc chớp mắt, năm đó khi hắn vẫn là đà chủ Thanh Châu Ngũ Độc giáo, đến La Phù đảo, bị nhiều đệ tử môn phái bao vây, trong đó Tông chủ Lạc Già Sơn Phạm Huệ Âm tuy là người trong chính đạo nhưng lại liên tục ngáng chân hắn, thậm chí phái ra đệ tử Mộng Xảo Vân đuổi giết hắn, khiến hắn không thể không đi đến đại mạc Tây Hoang, trốn tránh khắp nơi, chật vật không chịu nổi.

Khi ở La Phù đảo, Diệp Húc liền khiêu chiến với Phạm Huệ Âm, nếu là tu vi có chút thành tựu, liền tự mình đi tới Lạc Già Sơn, hồi báo "ân" ngày đó.

Lúc đó, Phạm Huệ Âm chỉ nói điển cố một con kiến khiêu chiến với voi, coi hắn thành con kiến, mà bản thân ả là một con voi, ví hắn không biết tự lượng sức mình.

Diệp Húc tuy nhìn qua có vẻ lịch sự tao nhã như thư sinh, nhưng nội tâm kiên cường, ân oán rõ ràng, lần này có đủ thực lực, liền tính toán đi Lạc Già Sơn trước, rửa sạch mối thù ngày đó.

"Sư huynh, chúng ta là lén lút đi Lạc Già sơn, sau đó giải quyết hết sạch đám người xấu đó sao?" Phượng Yên Nhu đằng đằng sát khí, đề nghệ nói.

"Không, lần này chúng ta quang minh chính đại đi báo thù, thông báo trước một tiếng, để cho bọn chúng chuẩn bị."

Diệp Húc mỉm cười, trong mắt lộ ra sát khí, hạ giọng nói: "

Hắn há mồm nói chuyện, cũng không phát ra bất cứ thanh âm gì, chỉ thấy có một chuỗi văn tự kỳ là từ theo bờ môi bay ra, gào thét đi trước, bay dọc theo đại hải hướng Lạc Già sơn Nam Hải.

Lúc này, Lạc Già Sơn Nam Hải, một quần núi sừng sững bên trong đại hải, nơi này là giao giới mặt biển giữa hai nước Tần Đường, là một môn phái chính đạo duy nhất.

Phạm Huệ Âm lúc này đang di lên Liên Hoa Bảo Tọa, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, bảo tướng trang nghiêm, phía sau Lục Căn Thanh Trúc thoáng hiện ra, mà phía dưới hơn trăm nữ đệ tử áo trắng đều ngồi trên bồ đoàn, nghe cô ta truyền giảng vu đạo diệu pháp.

Còn có không ít yêu tộc từ xa mà đến, cùng với cao thủ môn phái ma đạo phụ cận Nam Hải, cũng ngồi trên chiếu nghe cô ta truyền kinh.

Lạc Già sơn Nam Hải ty không phải chính đạo đại phái như Tiểu Quang Minh Thánh Địa, nhưng có được Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, có thể ức chế tâm ma, rất nổi danh bên trong Nam Hải, tân khách lui tới, dù là môn phái ma đạo cũng cực kỳ tôn sùng Lạc Già Sơn.

Giảng xong một quyển kinh văn, Phạm Huệ Âm mặt mỉm cười, chầm chậm đi xuống Liên Hoa Bảo Tọa, hạ giọng nói với một nam tử trẻ tuổi: "Kim công tử, một quyển Tịnh Tâm Phổ Thiện Kinh của tại hạ đây, nói như thế nào?"

"Tông chủ thuyết pháp, thiên hoa loạn trụy, Kim mỗ cảm giác sâu sắc không bằng, chỉ có cao thủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa ta mới có trình độ như tông chủ đây."

Tên công tử kia mỉm cười nói: "Kim mỗ đến lần này, là muốn chém giết tên cuồng vọng Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo Hoàng Tuyền Ma Tông, trở thành Phò mã Thiên Yêu Cung, tiếc là tiểu tử kia co đầu rụt cổ ở trong Ma Tông chết sống không ra. Ta nghe nói bên trong Nam Hải còn có một môn phái chính đạo như Lạc Già Sơn, nên tiến đến làm khách, hôm nay nghe được Phạm tông chủ khai đàn giảng pháp, quả nhiên chuyến này không tệ. Tông chủ tuy tu vi không bằng ta, nhưng ở trên trình độ kinh pháp lại hơn ta không biết bao nhiêu, làm người ta phải bội phục."

Phạm Huệ Âm khiêm tốn vài câu, cười nói: "Kim công tử hiếm khi đến Nam Hải một chuyến, không bằng cũng khai đàn thuyết pháp, để cho chúng ta hiểu rõ phật pháp diệu âm của Tiểu Quang Minh Thánh Địa."

Vị Kim công tử kia cũng không từ chối, đi thẳng lên Liên Hoa Bảo Tọa, đang định mở miệng, đột nhiên chỉ cảm thấy một cỗ ma khí lành lạnh từ trên mặt biển cuồn cuộn kéo đến, cuộn lên từng luồng sóng lớn, chỉ thấy nước biển khôn cùng đột nhiên dựng thẳng lên giữa không trung, hóa thành một cái đầu người to như một ngọn núi nhỏ, mở miệng rít gào: "Phạm Huệ Âm, Diệp mỗ đến đây, chuẩn bị nhận cái chết đi!"

Thanh âm kia mênh mông đãng đãng, truyền khắp các đỉnh núi Lạc Già Sơn, khiến cho tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.