Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 360: Phá cho rối tinh rối mù




Đây là thực lực thật sự của Diệp Húc, từ khi giết Lạc Già Sơn đến nay, hắn phô bày trước mắt mọi người là vu pháp và vu bảo, mà bây giờ, hắn cho mọi người biết rõ thực lực chân chính của hắn!



Hắn tích lũy lực lượng hồi lâu, đánh ra một quyền, không ngờ so với vu pháp còn muốn mạnh hơn, so với vu bảo còn muốn cứng hơn!



Một quyền này của hắn, làm không khí chấn động, giống như bên trong võ đàn dâng lên một hồi sấm chớp mưa bão, tiếng ầm vang long chấn vang không dứt, đây mới là thực lực chân chính của hắn!



Trong mắt Ngụy Hiên tràn ngập kinh hãi, không không hề ngờ tới, cả khi Diệp Húc không dùng vu bảo cũng có thể khủng bố như vậy!



Không chỉ có hắn, các cường giả ở đây, trong mắt cũng tràn ngập khiếp sợ, một quyền này của Diệp Húc, cơ hồ đã hiểu thông võ đạo của vu đạo, nhẹ nhàng xuất ra.



Nắm tay hắn, giống như một kiện bảo vật Nguyên Thần, giống như có thể đọ sức với uy thế mênh mông của Lãng Thiên chùy!



Vừa rồi những người này đối với hắn còn chế giễu, giờ phút này thì ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ!



"Tiểu tử này, hắn đang lấy ta làm đá mài đao!"



Trong lòng Ngụy Hiên vừa sợ vừa giận, trong lòng hắn biết rất rõ ràng, vừa rồi Diệp Húc tha cho mình một lần, cũng không phải là hắn thương hại chính mình, mà là tính toán mượn tay mình tôi luyện cho hắn, xem tu vi của đã đến bước nào rồi!



"Ngươi muốn mượn tay ta để xem xét thực lực của mình sao? Được ta liền nhân cơ hội này, đem ngươi đánh chết!"



Ngụy Hiên cười lạnh, nắm tay của Diệp húc đánh tới càng lúc càng mạnh, có thể nhìn thấy nắm tay của hắn không lớn, nhưng quyền phong đánh ra, nổi lên kình phong cuồn cuộn, rõ ràng đó là một con thượng cổ yêu thú!



Yêu thú này thuần tuý là do sức gió tạo thành, rung lên từng đợt, gần như có uy lực phong sát!



Chỉ thấy yêu vật đầy trờ quay xung quanh nắm tay Diệp Húc bay múa, gào thét mà đến!



"Bác lãng thiên chùy!"



Ngụy Hiên vung tay hét lớn, đem bác lãng thiên chuy đánh tới, giống như một con cự kình, chùy lớn như núi, mang theo khí thế khiến thiên địa tránh lui, hướng về nắm tay Diệp Húc oanh tới!



Ầm vang!



Nguyên thần đầu cự kình trong Bác lãng thiên chuy kêu lên một tiếng đau đớn, không ngờ không địch nổi cự lực của Diệp Húc, cự chùy liên tục bị chấn cho lùi lại, thậm chí ngay cả biển rộng trên không trung, cũng bị một quyền của Diệp Húc xé rách, sóng lớn hướng hai bên vỡ ra, bị đánh thành một cái thông đạo!



Võ đàn đột nhiên run rẩy một chút, lại có không biết bao nhiêu cấm chế vỡ tan, cũng may kiện bảo vật này chính là một bộ phận của Cấm bảo luân hồi thiên bàn, cấm chế lúc diệt lúc sinh, sinh sôi không ngừng.



Ngang!



Nguyên thần cự kình phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, rồi đột nhiên hóa thành một cự hán cao nghìn trượng, toàn thân trần truồng, chân giẫm lên biển rộng, trong tay cầm Bác đãng thiên chuy, rống giận liên tục, huy chùy về phía Diệp Húc nện xuống!



Cùng lúc đó, Ngụy Hiên tế khởi Nguyên Thần, chỉ thấy một con lục nhãn kim thiềm nhảy lên, kêu to một tiếng, đầu lưỡi đâm phá trời cao, hướng Diệp Húc xoắn tới.



"Lâu Thiên Lôi Âm!"



Ngụy Hiên đồng thời thi triển vu pháp, không trung lôi vân cuồn cuộn, hiện ra một cái thuyền lớn, trên thuyền vô số thiên binh thiên tướng, chấn động vu bảo, chỉ thấy lôi điện đan xen, vạn lôi cùng trút xuống!



Hắn không hổ là tam thần cảnh đại vu, vừa ra tay phong vân biến sắc, bày ra thực lực tuyệt luân. Nguồn truyện: Truyện FULL



Rống!



Diệp Húc há mồm rống to, trong yết hầu từng đạo âm ba lao ra, Lâu thiên lôi âm còn chưa kịp hạ xuống, đã bị vu pháp của hắn một hống chấn vỡ.



"Vạn kiếp vạn kiếp, nguyên thai bất tử!"



Hắn oanh ra một quyền, nắm tay mang theo đủ loại thiên lôi, đồng thời thúc dục Cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết và vạn kiếp vô lượng tâm kinh, vận chuyển cửu chuyển nguyên công đánh với cự kình biến thành người khổng lồ đang dùng bác lãng thiên chùy đập xuống, một lần nữa lại đem Nguyên Thần cự kình đẩy lui.



Tay kia của hắn đánh ta, một trảo bắt lấy đầu lưỡi của lục nhãn kim thiền, cánh tay vung lên, đem con thiềm thừ ( con cóc) nhấc lên, hung hăng đập trên mặt đất!



"Vạn pháp yêu quyền!"



Ầm vang!



Một quyền của Diệp Húc hướng Ngụy Hiên đánh tới, một quyền này dày đặc yêu khí, nhưng lại đại khí vô cùng, đường đường chính chính, làm cho người ta hoảng hốt, giống như đã lạc vào nơi viễn cổ man hoang, đối mặt với một con dị chủng yêu thú hoang dã!



Ngụy hiên tin tưởng, nếu một quyền này đánh lên người mình, tuyệt đối sẽ đem mình đánh cho tứ phân ngũ liệt!



"Kiến mộc long chương, khởi!"



Hắn quát giận một tiếng, chỉ thấy mặt mộc thuẫn kia càng lúc càng lớn, dường như là một mảnh lục địa ở trên không trung, chỉ thấy đại thụ rậm rạp điên cuồng sinh trưởng, mỗi cây đại thụ đều cao hơn trăm trượng, sừng sững nguy nga, đồ sộ vô cùng!



Rầm!



Một quyền này của Diệp Húc đánh lên kiến mộc long chương, chỉ thấy vô số đại thụ đều bị phá nát, trở lại mông tinh chi khí thanh thuần, lập tức lại có vô số đại thụ điên cuồng sinh trưởng, khiến một quyền của hắn không thể phá được phòng ngự của kiến mộc long chương.



Chỉ thấy mặt đại thuẫn này, mộc tinh chi khí liên miên bất tuyệt, không ngừng có đại thụ sinh trưởng, triệt tiêu lực lượng của hắn.



"Tiểu tử, ta có bảo vật này, ngươi đừng mơ có thể đánh trúng ta!"Ngụy Hiên cười ha ha, thúc dục Bác lãng thiên chuy và Nguyên Thần của mình, tiếp tục đánh tới Diệp Húc.



"Kiện bảo vật này, ngươi căn bản không xứng dùng nó, hay là cho ta đi!"



Một trảo của Diệp Húc hướng tới kiến mộc long chương, đem mặt đại thuẫn cứng rắn này đoạt lấy trong tay Ngụy Hiên, há miệng hút một cái, đem mặt đại thuẫn này thu vào trong miệng.



Ở ngoài võ đàn, mọi người đang xem cuộc chiến thấy thế, tròng mắt như muốn rớt xuống!




Ngay cả tiền tông chủ Triều Công Thiều vội vàng xuất quan thấy được cảnh này cũng trừng to mắt giống như chuông đồng, lẩm bẩm nói: "Ta khai sáng chư thiên thập đạo đích thật có thể tiêu hóa vu bảo, tuy nhiên khi nào thì lại lợi hại như vậy, ngay cả bảo vật cấp bậc kim tinh chi khí, cũng có thể tiêu hóa…"



"Tiểu tử thối, là ngươi muốn chết!"



Ngụy Hiên vừa mừng vừa sợ, Diệp Húc nếu nuốt bảo vật này, chỉ cần tâm niệm gã chợt động, liền có thể đem kiến mộc long chương thôi phát, khiến trong bụng hắn sinh trưởng một cây đại thụ, làm cho hắn tan thành xác pháo!



Đặng Nguyên Giác thấy một màn như vậy, sắc mặt trở nên âm trầm, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Đầu to não nhỏ, không ngờ dám cắn nuốt bảo vật của ta! Kiện bảo vật này của ta chính là mộc tinh chi khí thuần túy, trong đó chất chưa sức sống bừng bừng, vô cùng vô tận, tâm niệm chợt động, liền vạn mộc cùng sinh trưởng, làm sao dễ dàng chống đỡ như vậy."



Kiến mộc long chương là mộc tinh chi khí thuần túy, cùng tề danh với kim tinh khí và bảo vật loại tức nhưỡng, đặc biệt nhất là kiện bảo vật này có được lực phòng ngự vô cùng vô tận, cho nên Đặng Nguyên Giác mới có thể cam đoan với Ngụy Hiên là bảo vật này đủ để khắc chế kim tinh khí của Diệp Húc.



Kỳ thật, vu bảo này cũng có lực công kích khá lớn, có thể chuyển hóa chân nguyên của người khác thành mộc tinh chi khí, khiến cho mình không ngừng lớn mạnh.



Diệp Húc đem kiến mộc long chương nuốt vào trong bụng, cũng chính là đem sinh tử của mình giao cho người khác, rất nhiều cao thủ ở đây thấy thế, đều cho là một nước cờ dở.



"Ngươi chết đi!"



Ngụy Hiên sắc mặt dữ tợn, điên cuồng thúc dục kiến mộc long chương, kích phát mộc tinh chi khí trong long chương, nào biết kiến mộc long chương rơi vào bụng Diệp Húc, giống như trâu đất xuống biển, bất kể hắn thúc dục thế nào, cũng không cảm ứng được khí tức của long chương.



Kiến mộc long chương dường như bị Diệp Húc tiêu hóa rồi!



"Kiến mộc long chương của ta!"



Đặng Nguyên Giác sắc mặt kịch biến, trong thời gian ngắn ngủi, hắn cũng mất đi cảm ứng với kiến mộc long chương!



"Khoan khoái…"



Diệp Húc từ từ phun ra một ngụm trọc khí, sức sống mãnh liệt từ trong miệng hắn truyền ra, mà dòng khí này đi đến chỗ nào thì chỗ ấy đột nhiên xuất hiện vô số cây cỏ, hoa tươi, bay lả tả từ không trung xuống.




Trong cơ thể hắn, Ngọc thụ Nguyên Thần huy vũ vô số cái xúc tu, kẹp chặt long chương vào trong thật sâu, điên cuồng hấp thu mộc tinh chi khí của kiến mộc long chương, chỉ sau vài lần hô hấp, đã đem trọng bảo này hút khô!



Nguyên Thần của hắn điên cuồng sinh trưởng, được mộc tinh chi khí của kiến mộc long chương làm dịu, cường độ Nguyên Thần hắn trong nháy mắt nâng cao mấy chục lần.



Tuy rằng hắn chưa tu luyện đến tam thần cảnh, như cường độ Nguyên Thần của hắn, lại mơ hồ chống đỡ được nguyên thần của tam thần cảnh Hóa Thần Kỳ đại vu!



Nguyên Thần gia trì vào thân thể hắn, vô số cái xúc tu cắm rễ ở bên trong máu thịt, khiến Diệp Húc cảm giác được lực lượng cảu mình lại một lần nữa tăng lên!



" Đã không có kiến mộc long chương, Ngụy Hiên, ngươi ở trước mặt ta đã không còn là gì nữa rồi!"



Diệp Húc xoay người đấm thêm một quyền đem bác lãng thiên chuy đánh bay đi, một tay hóa quyền thành đao, đem lưỡi của lục nhãn kim thiềm chặt đứt, lại quay đầu về phía Ngụy Hiên, một quyền oanh ra, đánh cho hư không run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ tan, điềm nhiên nói: "Ta sẽ rút Nguyên Thần của ngươi, đánh vào hóa thân của ta, luyện hắn thành một cái Nguyên Thần của ta!"



"Kiêu ngạo, ngông cuồng!"



Ngụy Hiên gầm lên, bay nhanh về phía sau, há mồm hút một cái, chỉ thấy lục nhãn kim thiễn bỗng nhiên nhỏ lại, bay vào trong miệng gã, khí thế gã một lần nữa tăng vọt, bàn tay tùy tiện một chiêu, đen Bác lãng thiên chuy hút vào trong tay.



Ngụy Hiên uy phong lẫm liệt, ma khí bốc lên quanh người, trong tay cầm bảo vật Nguyên Thần, khí thế không ngờ không kém hơn Diệp Húc chút nào.



Ta có Nguyên Thần gia trì, thân thể mạnh mẽ vô cùng, lại có bảo vật Nguyên Thần nơi tay, giết ngươi thật sự giống như giết một con chó!



"Kim thiềm bác lãng!"



Hắn điên cuồng hét lên liên tục, múa may cự chùy, chỉ thấy đại chùy ngang trời, oanh vào không khí không ngớt, từng đạo sóng gợn khắp nơi truyền ra, là do không khí bị nén ép kịch liệt, sinh ra khí lãng!



Thực lực của hắn, vẫn là cực kỳ mạnh mẽ, không hổ là đã luyện thành Nguyên Thần đại vu!



Đông!



Nắm tay Diệp Húc như chùy, đánh vào bác lãng thiên chuy, Ngụy Hiên kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui về phía sau, chỉ nghe xuy xuy vài tiếng, da hắn đã nổ tung, máu tươi bắn ra khắp nơi!



Cường độ thân thể hắn căn bản không thể bằng Diệp Húc được, mặc dù là dung hợp Nguyên Thần, có Nguyên Thần gia trì, nhưng so với Diệp Húc vẫn có chênh lệch không nhỏ.



Lúc này Diệp Híc đã lấy Cửu Đỉnh và Di La Thiên Địa tháp trấn áp thân thể, Cửu Đỉnh của hắn là bảo vật thuần dương đã trải qua bảy lần sát khí tẩy lễ, Di la thiên địa tháp thì cũng được dung nhập tức nhưỡng, trở nên cực kỳ mạnh mẽ, có hai kiện bảo vật này trấn áp thân thể, hắn lại có Nguyên Thần và thập nhi mô thai thêm vào, thân thể hắn đã mạnh đến nỗi không tưởng tượng được, hoàn toàn có thể so sánh với bảo vật Nguyên Thần.



Có thể nói, ngoại trừ bảo vật nguyên thần, cho dù là thuần dương vu bảo cấp trấn giáo, cũng không thể thương tổn đến thân thể hắn!



Thùng thùng đông!



Diệp Húc sắc mặt hờ hững, từng quyền từng quyền đánh ra, đem Ngụy Hiên bức lui không ngừng, đánh cho miệng vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, quanh thân máu tươi đầm đìa.



"Ngụy Hiên, ngươi liên tiếp đuổi giết ta, vài lần suýt nữa dồn ta vào chỗ chết, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút, tư vị bị trả thù khi lọt vào tay ta!"



"Cửu đỉnh yêu quyết!"



Diệp Húc thét dài, tiếng huýt gió bén nhọn cao vút, giống như tiếng hạc trên chín tầng trời, đánh ra một quyền, đương đương đương, năm ngón tay của hắn giống như vô số đại đỉnh tạo thành, mà đại đỉnh còn được làm thành từ một đầu yêu thú, hình thái yêu thú giống như ký hiệu, làm thành những đại đỉnh này, tạo ra nắm tay của hắn!



Đây là vu pháp hùng mạnh nhất của hắn, một quyền oanh ra đem Ngụy Hiên hoàn toàn đánh bay, lưng gã hung hăng đập vào vách tường vô hình trên võ đàn, đụng cho từng đạo cấm chế tan nát!



Mặt Diệp Húc không chút thay đổi, lại oanh ra một quyền, Ngụy Hiên trong miệng hộc máu, cố hết sức giơ Bác lãng thiên chuy ngăn cản.



Đông!



Cái mặt ngoài bảo vật Nguyên Thần này xuất hiện một dấu tay thật lớn, Nguyên Thần cự kình trong chùy cũng bị một quyền đánh bay!