Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 366: Nửa bước hóa thần




Lúc này, bởi vì Tần Khả Khanh tới Thính Vũ Hiên, cho nên chung quanh Thính Vũ Hiên đã chật như nêm cối, thậm chí ngay cả trên bầu trời cũng có không ít vu sĩ.



"Hiên Viên gia, thật sự rất bá đạo…" Mọi người thấy tình hình này đều lẩm bẩm nói.



Tô Mạch Phong và Hoàng Khai Phục hai người quỳ trên mặt đất, sắc mặt đổ như gan lợn, Tô Mạch Phong thậm chí gào khóc, nhưng một lệ nhân.



Bọn họ ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có, trước mặt bao nhiêu người, bị ép quỳ gối xuống mặt đất Thính Vũ Hiên, đây là loại nhục nhã cỡ nào.



Hai người bọn họ ở trong Hỗn Nguyên Đạo Tông và Âm Dương tông, cũng đều là nhân vật cấp thiên tài, tuổi không lớn, bước vào Tam Dương cảnh Dương thần kỳ. Tương lai cả hai đều có hy vọng tiến vào tam thần cảnh, trở thành đại vu tài năng, tuấn kiệt!



Hai người tâm đều nhỏ máu, bọn họ cả đời anh danh, cứ như vậy bị hủy đi trong chốc lat. Cho dù tương lai thành tựu như thế nào, đều không xóa được cái nhục của ngày hôm nay.



"Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!" Tô Mạch Phong khóc lớn, nước mắt như mưa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía liên hoa bảo sơn. Chỉ thấy bên trong bảo sơn, một mảnh linh khí tràn ngập, ba người ở trong đó, bóng người lay động. Chỉ có thể nhìn thấy Hiên Viên Quang ngồi trên liên hoa, giống như một pho tượng thần minh vậy.



Mà hai người cao gầy đứng sau lưng Hiên Viên Quang, căn bản không thấy rõ bộ mặt.



Thậm chí ngay cả Tống Cao Đức hiểu rõ Diệp Húc, cũng khiếp sợ vạn phần. Diệp Húc trở tay hai cái trấn áp hai hã tuấn kiệt chính đạo, làm như không có gì vậy. Tu vi như vậy, lực lượng như vậy, hắn không thể theo kịp.



Từ lúc cùng đứng với Diệp Húc ở Tây Hoang đại mạc, tới nay mới hơn nửa năm qua đi. Tống Cao Đức trong thời gian này ỷ có được thân thể của Ngụy Hiên, khổ tu Vạn Kiếp Vô Lượng tâm kinh, dùng thân thể Ngụy Hiên đối kháng lôi kiếp, tu vi lại có tinh tiến, vốn tưởng rằng sẽ có thể kéo gần khoảng cách với Diệp Húc một chút, nhưng không ngờ càng kéo lại càng xa.



Không nghĩ tới lần này gặp được Diệp Húc, thực lực của Diệp Húc càng thêm lợi hại. Chênh lệch của hai người càng ngày càng lớn!



"Tống huynh thực lực không ngờ lại cao minh như vậy, trở bàn tay là có thể trấn áp hai cao thủ Dương thần kỳ, điểm này tự nghĩ ngay cả ta cũng không thể dễ dàng làm được!"



Hiên Viên Quang nhìn Diệp Húc, lại nhìn Tô Mạch Phong và Hoàng Khai Phục đang quỳ trên mặt đất, trong lòng chỉ có một cảm giác.



Thích!



Vô cùng thích!



Thậm chí so với những gì hắn được gia tộc ban cho, hoặc được trọng bảo gì đi nữa cũng không thích bằng!





Đồng thời trong lòng hắn cũng có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Tống huynh, làm nhục bọn họ như vậy…"



"Công tử tấm lòng nhân hậu, tuy nhiên những người cả gan làm loạn, tự nghĩ tu vi thực lực có một chút, liền cả gan làm loạn, chi bằng khiển trách khiển trách một chút, cho bọn họ biết Hiên Viên gia chúng ta không phải là tiểu gia tộc, có thể để ngươi đàm tiếu được!" Diệp Húc giọng điệu tang thương, tự nhiên có một cỗ khí phách trầm giọng nói.



Tống Cao Đức ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, người khác không biết tâm tư của Diệp Húc nhưng Tống Cao Đức lại hiểu biết Diệp Húc quá sâu rồi. Tự nhiên rõ ràng, hắn sở dĩ xử trí Tô Mạch Phong cùng Hoàng Khai Phục hai người, không phải vì uy danh của Hiên Viên Quang, càng nhiều phần là vì hai người này ăn nói lỗ mãng, mượn cơ hội này nhục nhã bọn họ một phen.



Hiên Viên Quang nghe thấy Diệp Húc nói như vậy cũng hiểu được vài phần đạo lý, trong lòng đồng thời cảm thấy hơi chút bất an, lại có chút hưng phấn, thầm nhủ nói: "Ba ba ta khi cho ta ra ngoài, chỉ bảo ta, nói nhất định phải cẩn thận, cẩn thận. Sau đó là phải tận lực khiêm tốn, ba là không nên trở mặt với người khác, bốn là không nên kết giao ác nhân. Hiện giờ ba việc đầu ta đều phạm vào cả rồi, chỉ có điều thứ bốn kết giao ác nhân là chưa có phạm…tuy nhiên, ta tuy rằng lên giọng, nhưng lại mang tới uy phong cho Hiên Viên gia, cha ta biết, tất nhiên sẽ rất vui vẻ…"



Bên trong liên hoa bảo sơn, ánh mắt Diệp Húc quét tới Cơ Vô Bệnh, Cơ Vô Bệnh cảm giác được ánh mắt hắn lạc trên người mình, trong lòng nghiêm nghị, âm thầm nâng cao tinh thần phòng bị.




Diệp Húc vừa mới ra tay, liên tục trấn áp hai cao thủ trẻ tuổi Dương Thần kỳ, ngay cả hắn cũng cảm thấy kiêng kỵ vạn phần, tự thẹn không bằng.



Tuy nhiên xuất thân là đệ tử Cơ gia, truyền nhân của vu hoàng thế gia, sao có thể dễ dàng hướng người ta ra vẻ yếu thế. Cho dù đối phương là Thiên đế thế gia, cũng không thể khiến hắn phải cúi đầu được!



"Nếu hắn dám hướng ta ra tay, ta phân nửa là không thể ngăn cản được. Đành phải tế ra kiện bảo vật kia, liều mạng đắc tội Hiên Viên gia, cũng muốn đánh chết hắn!" Cơ Vô Bệnh thầm nghĩ trong lòng.



Hiên Viên Quang nhỏ giọng nói: "Tống huynh, Cơ gia cùng Hiên Viên gia ta vẫn đang giao hảo…"



Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu cười nói: "Cái này ta tự biết, sẽ không làm khó xử Cơ huynh."



Tần Khả Khanh và vài tên nữ nhân phía sau trong lòng khiếp sợ dị thường. Các nàng đúng là cực kỳ xem trọng Tô Mạch Phong cùng Hoàng Khai Phục, không nghĩ tới liền bị trấn áp trên tay của Diệp Húc, không thể không quỳ xuống mặt đất.



Vừa ra tay liên trấn áp hai vị vu sĩ Dương Thần Kỳ. Tu vi bực này, cho dù không phải là tam thần cảnh, chỉ sợ cũng không cách quá xa.



"Hiên Viên huynh, hai người này tuy rằng đối với ngươi bất kính, nhưng tội cũng không nặng. Khả Khanh bạo dạn xin Hiên Viên huynh buông tha bọn họ, miễn cho Âm Dương tông và Hỗn Nguyên đạo tông trở mặt." Tần Khả Khanh chân thành đứng dậy, thi lễ cười nói.



Hiên Viên Quang vội vàng đáp lễ, quay đầu nhìn về phía Diệp Húc, nhỏ giọng dò hỏi: "Tống huynh, ý của ngươi thế nào?"



Tần Khả Khanh thấy thế, trong lòng có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Diệp Húc người hầu là phụng mệnh bảo bộ Hiên Viên Quang. Hiện giờ xem ra, Hiên Viên Quang xử sự còn phải hỏi ý kiến của Diệp Húc, liền biết chỉ sợ suy nghĩ lúc trước của mình có chút sai lầm.




"Chẳng lẽ là trưởng bối của Hiên Viên gia? Rất có khả năng." Nàng thầm nghĩ trong lòng, đúng là càng thêm tò mò với thân phận của Diệp Húc.



Diệp Húc thản nhiên nói: "Thiếu gia, hai người này làm nhục Hiên Viên gia ta, xứng đáng chịu nhục, Âm Dương tông thì thế nào? Hỗn Nguyên Đạo tông thì làm sao? So được với thiên đế gia ta sao? Lại nói, hai người này tâm cao khí thịnh, tự cho là cao nhân. Lão phu làm nhục bọn họ một lần, làm cho bọn họ biết trời cao đất rộng, đối với bọn họ sau này rất có lợi với tiến cảnh tu vi của mình."



Tần KHả Khanh âm thầm cười khổ. Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong hai người bị hắn làm nhục như vậy, chỉ sợ sau này tu vi dù có tinh tiến, cũng sẽ bị hạ xuống tâm ma rồi.



Ánh mắt của Tần Khả Khanh chớp động, chỉ thấy Diệp Húc như trước đứng sau lưng Hiên Viên Quang, quanh thân tràn ngập kim quang, vẫn không thể thấy được rõ bộ mặt của hắn. Trong lòng càng thêm tò mò cười nói: "Hiên Viên huynh, sau không tán đi liên hoa bảo sơn, Khả Khanh bên người có nhiều ghế. Hiên Viên huynh có thể tới gần đây trò chuyện với nhau, có vẻ thân cận với nhau một chút."



Hiên Viên Quang đại hỉ, vội vàng đi xuống khỏi liên hoa bảo sơn, hướng tới bên người Tần Khả Khanh.



Diệp Húc tán đi vu pháp, cùng với Tống Cao Đức đi theo sau Hiên Viên Quang. Tần Khả Khanh giương mắt nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt của Tống Cao Đức, mà quanh thân Diệp Húc thì kim quang bao phủ, chẳng phân biệt được như cũ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, cười nói: "Tống huynh, vì sao không tiêu tán đi kim quang, cũng khiến cho Khả Khanh kiến thức tôn dung của tiền bối?"



"Tần tiêu tử vì sao không tháo khăn che mặt xuống, khiến cho ta thấy được phương dung?" Thanh âm già nua của Diệp Húc vang lên, cười ha hả nói.



"Khả Khanh là vị vong nhân, phải túc trực bên linh cữu ba năm, trong vòng ba năm phải mang khăn che mặt, tế điện vong phu. Tống huynh thứ lỗi." Giọng nói của nàng ảm đạm, nước mắt buông xuống, trong suốt ướt át, dường như rất yếu đuối.



Diệp Húc sắc mặt biến đổi, dường như bị Tần Khả Khanh cảm động, trầm ngâm nói: "Tống mỗ cũng có ẩn tình. Tống mỗ trước kia tung hoành giang hồ, hoành hành một thời, sau lại bị Hiên Viên trưởng giả thuyết phục, dườngđường là một thế hệ cường giả, phải làm nô tài Hiên Viên gia, thật sự cũng không phải là chuyện gì đẹp lắm. Thật không dám dấu diếm, Tống mỗ tên cũng là giả, miễn cho người ta biết được tướng mạo sẵn có của mình, hỏng hết uy danh trước kia đã có."




Tần Khả Khanh thấy hắn nói như vậy, lúc này cũng đánh mất tâm tư thấy mặt của hắn. Nàng đau khổ suy tư, gần đây có vị cường gia tam thần cảnh nào mai danh ẩn tích không.



"Hoàng huynh, Tô huynh, hai người sao lại quỳ ở trong này?"



Đột nhiên một thanh âm truyền tới, Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên hoàng bào giáng lâm Thính Vũ Hiên, ánh mắt chớp động, cười lạnh nói: "Ai làm vậy? thật to gan, không ngờ dám để cho Âm Dương Tông và Hỗn Nguyên đạo tông đệ tử quỳ xuống!"



Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong hai người nhìn thấy người này, vừa thẹn vừa xấu hổ, hận không có cái lỗ để chui vào.



"Tống huynh, thanh niên hoàng bào kia tên là Yến Trác Nhiên, là cao thủ Thiên Đạo tông."




Hiên Viên Quang hướng tới Diệp Húc nhỏ giọng giải thích nói: "Yến Trác Nhiên tu vi cực cao, đã luyện tới Dương thần bát phẩm, tu vi cực đoan thâm hâu, thẳng truy cao thủ Hóa Thần kỳ! Hắn là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Đạo tông. Thiên đạo tông chủ từng cực kỳ thưởng thức Úc Khánh Sơn. Nghe nói nữ nhi tông chủ có cảm tình với Úc Khánh Sơn, tự định ra chung thân. Yến Trác Nhiên nhất định là tính toán đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương tìm Diệp lão ma, cho nên mới tới nơi này."



Lại có một người trẻ tuổi từ trên trời giáng xuống, nhìn Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong quỳ gối xuống đây, hơi hơi lay động quạt xếp cười nói: "Hoàng huynh, Tô huynh, các ngươi đang đùa cái gì vậy?"



Hai người càng thêm xấu hổ, xấu hổ vô cùng.



"Vị thanh niên mặt trắng này là Lăng Thiếu Phong, đệ tử thân truyền của chưởng giáo Đại Phạm Âm Lôi tự!" Hiên Viên Quang tiếp tục giới thiệu cho Diệp Húc.



Lại có một số người tới Thính Vũ Hiên, những người này đều là tài năng tuấn kiệt của các môn phái chính đạo Đại Hán quốc, tập trung một chỗ. Hiên Viên Quang phân biệt hướng Diệp Húc giới thiệu một lần, thuộc như lòng bàn tay.



Hắn tuy rằng lần đầu tiên ra khỏi nhà, nhưng Hiên Viên gia thế lực hùng mạnh, chính là Thiên Đế gia, tin tức rộng lớn, đúng là đối với cao thủ các phái đều có chú ý. Hiên Viên Quang lần này ra ngoài, phụ thân hắn bức hắn phải ghi nhớ diện mạo các cao thủ này.



Hoàng Khai Phục cười thảm: "Yến huynh, Lăng huynh, các ngươi không cần phải nói. Hôm nay lão tử coi như gặp hạn, bị Hiên Viên Quang trấn áp lúc này, một đời anh danh bị hủy trong chốc lát."



Yến Trác Nhiên sắc mặt tức giận, ánh mắt lành lạnh, nhìn lại Hiên Viên Quang, cười lạnh nói: "Hiên Viên huynh, làm cũng hơi quá đáng một chút!"



"Thiếu gia nhà ta làm cái gì, còn không tới lượt ngươi bình luận." Tống Cao Đức đứng ở sau Hiên Viên Quang, cười lạnh nói.



Yến Trác Nhiên tinh quang chợt lóe trong mắt, cười ha hả, giọng điệu lành lạnh nói: "Hiên Viên gia một nô tài, không ngờ dám nói chuyện với ta như vậy! Xem ra Hiên Viên huynh rất thiếu gia giáo rồi, liền để cho ta thay ngươi giáo huấn nô tài của ngươi một chút!"



Sau đầu hắn hiện lên nguyên thai thật lớn, phạm vi vài trăm mét, tràn ngập thuần dương khí. Bên trong nguyên thai, hiện ra một đầu hỏa viên cực lớn, cao tới vài trăm mét, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giơ vuốt chộp tới.



Xuy!



Hỏa viên móng vuốt sắc bén đâm phá nguyên thai thuần dương, cánh tay tăng vọt, chộp tới Tống Cao Đức.



"Nửa bước hóa thần! Yến Trác Nhiên đã tu luyện tới Dương Thần cửa phẩm, chỉ kém một chút nữa là bước vào tam thần cảnh Hóa Thần kỳ!" Hiên Viên Quang sắc mặt khẽ biến, tính toán đứng dậy thay Tống Cao Đức tiếp một kích này.



Yến Trác Nhiên nguyên thần, một bộ phận thân thể của Hỏa Viên kia, đã bước nhập vào tam thần cảnh Hóa Thần kỳ, hấp thụ sức mạnh vô biên bên trong nguyên thai thuần dương. Hắn trảo một cái, dĩ nhiên có vài phần khí tượng của cường giả tam thần cảnh.