Trên bãi cỏ Diệp gia mã trường, Tô Kiều Kiều đã đình chỉ tu luyện, từ từ phun ra một ngụm trọc khí, nâng tay lau đi mồ hôi trên mái tóc.
Bởi vì tu luyện Huyền Minh chân khí, khí chất của nàng toát ra càng xuất trần. Tuy rằng mặc áo vải màu xanh, nhưng lại có một chút khí tức của khói lửa nhân gian, phiêu phiêu như tiên tử.
Huyền Minh Chân Khí là một loại tâm pháp thích hợp cho nữ nhân tu luyện, chí nhu như mặt nước, nhưng uy lực lại cực kỳ hùng mạnh, cũng không kém nhiều so với Thương Minh Luyện Thể Quyết, Hậu Thổ Bá Thể thần công!
"Không biết mã trường chủ có tìm được thiếu gia hay không…" nàng nhíu mày, hai mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Mấy ngày nay nàng cần tu không ngừng nghỉ, nhưng hết thảy tâm tư lại để trên người Diệp Húc. Mấy ngày gần đây có tin đồn truyền tới, nói là Diệp Húc đã chết, tính mệnh mất bởi trong tay tinh quái.
Tô Kiều Kiều đúng là đang rất lo lắng, nàng có một loại cảm giác gần như mù quáng tín nhiệm với Diệp Húc. Nàng tin tưởng một ngày nào đó thiếu niên áo lam kia sẽ xuất hiện trước mặt mình, đem mình ôm vào trong lòng ngực.
Tuy nhiên thời gian ngày càng qua đi, lo lắng của nàng cũng ngày một tăng lên. Nàng đã vài lần từ trong ác mộng mà tỉnh giấc, thậm chí có suy nghĩ muốn một mình đi vào Bách Man Sơn.
Nhưng nàng biết rõ nếu mình đi tới Bách Man Sơn chỉ càng thêm loạn, vì giải quyết lo lắng, nàng chỉ có thể không ngừng tu luyện, tu luyện, lại tu luyện.
Nàng sợ mình hơi chút dừng lại, sẽ lại không tự chủ được mà suy nghĩ những chuyện kinh khủng.
Nàng điên cuồng tu luyện sức mạnh, thậm chí một ít mã nô cũng nghẹn họng nhìn trân trối, mặc cảm!
Tô Kiều Kiều thở dài một tiếng sâu kín, đang muốn tiếp tục tu luyện, đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc một thân quần áo lam, ngồi trên lưng ngựa gầy dơ xương, chậm rãi đi tới.
Nàng không khỏi ngây ngốc đứng nguyên một chỗ.
Diệp Húc ghìm cương Can Sài Giao, xoay người xuống ngựa, đánh giá Tô Kiều Kiều trên dưới, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tô Kiều Kiều không ngờ đã tu luyện Huyền Minh chân khí tới cảnh giới tam trọng rồi. Khí chất như phong nhược thủy, xuất trần thoát tục.
Đây là do nàng khống chế Huyền Âm chân khí còn chưa hoàn mỹ, không thể khống chế được khí thế của mình, khiến huyền minh chân khí không tự giác được mà phát ra. Ngược lại làm cho nàng thêm một chút vẻ kiều mỵ đáng yêu, khiến cho người ta phải say mê!
Huyền Minh chân khí tam trọng cũng không phải là cảnh giới cao thâm gì cả. Trong Diệp gia gia nô cũng không được sắp xếp vào thứ tự. Nhưng chân chính làm cho Diệp Húc kinh ngạc chính là nàng tu luyện mới chỉ nửa tháng mà thôi.
Nửa tháng, có thể tu luyện Huyền Minh chân khí tới tam trọng cảnh giới, thậm chí ngay cả Diệp Húc được mọi người công nhận là võ học kỳ tài cũng không thể tin nổi.
Năm đó khi Diệp Húc tu luyện Thương Minh Luyện Thể Quyết tới cảnh giới tam trọng, dùng mất hơn một năm. Hai năm mới có thể tu luyện tới tứ trọng. Mà tốc độ hiện giờ của Tô Kiều Kiều không ngờ lại gấp mười lần hắn.
Diệp Húc từ trước tới nay luôn lấy tốc độ tu luyện nhanh chóng mà làm người khác khiếp sợ, nhưng hiện giờ hắn lại chấn kinh vì người khác rồi!
Diệp Tư Đạo từng nói qua với hắn, tư chất của hắn là vạn người mới tìm được một, là thiên tài vạn dặm mới có một. Tốc độ tu luyện vượt quá xa thường nhân, ở Liễu Châu này cũng chỉ có pt với ct là có thể sánh ngang với hắn, thậm chí còn muốn kém hơn hắn một chút.
Toàn bộ thiên hạ, chỉ có người có thể chất đặc thù, tư chất mới có thể ở trên hắn. Nhưng mà những người này, không người nào không phải là tuyệt thế kỳ tài.
Hiện giờ tốc độ tu luyện của Tô Kiều Kiều lại gấp chục lần hắn, chẳng phải nói tư chất của Tô Kiều Kiều hơn hắn gấp cả chục lần. Trong chục vạn người mới có một, thậm chí có thể là tuyệt thế kỳ tài có thể chất đặc thù?
Diệp Húc bị kết luận này làm cho hoảng sợ, hắn là thiên tài ngút trời, nhưng trong phạm trù thiên tài, chỉ mới là vạn người mới có một mà thôi.
Nhưng thiên hạ to lớn như vậy, trong hàng tỉ tỉ chúng sinh, thiên tài vạn người có một thật sự không tính là cái gì. Nhưng nếu có được thể chất đặc thù mới khác biệt.
Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, có thể nói tuyệt thế kỳ tài đếm được trên đầu ngón tay, không ngờ hắn lại gặp được một!
Nếu Tô Kiều Kiều từ nhỏ đã cần tu võ đạo, chỉ sợ lúc này nàng đã sớm trở thành võ đạo tiên thiên. Thậm chí còn thành tựu vu sĩ, tu vi đạt tới mức sâu không thể tưởng được!
Tô Kiều Kiều mặc dù có thể chất đặc thù, tuy nhiên so với tốc độ tu luyện của hắn hiện giờ vẫn còn không bằng. Hiện giờ hắn tu luyện nửa tháng, đã lần nữa bước vào cảnh giới nửa bước tiên thiên.
"Chẳng lẽ là Kiều Kiều có thể chất đặc thù, bởi vậy mới tu luyện nhanh được tới như vậy?"
Diệp Húc chỉ cảm thấy khó mà tin được, ngoắc tay nói: "Kiều Kiều tới bên này…"
Cô gái nghe nói như thế, giống như được cổ vũ lớn lao, vất cả niềm kiêu ngạo của thiếu nữ sang một bên. Nàng chạy tới bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, nói thế nào cũng không buông tay.
"Thiếu gia, nô tì sợ, sợ nghe người khác nói…"
Diệp Húc vốn là muốn tính toán kiểu tra thể chất của nàng một chút, xem có phải là thể chất đặc thù thật hay không. Không ngờ được nàng không tị hiềm thân phận thiếu nữ nhảy vào lòng hắn, khiến cho tâm của hắn dịu lại, không còn lo nghĩ nữa.
Cô gái trong lòng không ngừng run rẩy, một nửa kích động, một nửa sợ hãi, sợ hắn lại rời đi.
Cô gái nhẹ giọng nói nhỏ, nói hết cho hắn những tưởng niệm mấy ngày nay của mình. Diệp Húc chỉ cảm thấy tâm tình dường như bị cái gì vây lấy sung mãn vô cùng.
"Đời người khó nhất là tìm được tri kỉ, còn cầu gì nữa…" Trong lòng hắn đột nhiên toát ra một ý tưởng, không thể dừng lại được, muốn cho nàng một lời hứa cả đời.
Hắn năm nay mười bốn tuổi, trong các bộ lạc dòng dõi Cửu Lê, mười hai tuổi là trưởng thành rồi, có thể cưới vợ sinh con.
Diệp gia thậm chí có không hề ít đệ tử tông thất đã thành thân. Có người thậm chí mới có mười bốn mười năm tuổi, đã có con biết chạy rồi.
"Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn sống sao?"
Phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm vừa sợ vừa giận, đánh gãy mất phút giây ấm áp của hai người. Diệp Húc tức giận trong lòng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Diệp Ly và mười mấy nô bộc đang đứng ở ngoài mấy trượng đang nhìn thẳng vào mặt hắn, một khuôn mặt như đang nhìn thấy quỷ vậy.
Lễ săn thú đã kết thúc được gần chín ngày, gần như tất cả mọi người cho rằng Diệp Húc đã chết. Huống chi là Diệp Ly người đã tự lay đánh lui ba người Diệp Húc, pt cùng ct.
Tuy rằng sau này truyền tới tin tức, ct cùng pt đã chạy thoát. Nhưng Diệp Ly trong lòng nhận thức hai người bọn họ khẳng định sẽ để cho Diệp Húc làm người lót đáy, cho nên mới có thể chạy trốn ra khỏi tay của hai tinh quái.
Khiến hắn không thể ngờ vạn lần chính là, Diệp Húc một lần nữa lại đứng trước mặt hắn. Không những không chết, ngược lại trên người ngay cả một vết thương cũng không có.
Diệp Húc ánh mắt đảo qua người Diệp Ly, dừng trên một người phụ nhân còn trẻ tuổi.
Phụ nhân kia tuổi gần ba mươi, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, ánh mắt lại cực kỳ hung ác. Bộ dạng của nàng gần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Thập thất thẩm, Phương phu nhân?"
Diệp Húc nao nao, phụ nhân này chính là mẫu thân của Diệp Kiên, phu nhân của thập thất thúc Diệp Tư Manh. Nàng nguyên là nữ nhi xuất thân từ Phương gia. Diệp Phương hai nhà đám hỏi, gả nàng cho Diệp Tư Manh, sinh ra Diệp Kiên.
Phụ nhân này chanh chua đanh đá, ỷ vào thân phận Phương gia của mình, đánh chết không ít nô tài. Trong Diệp phủ rất nhiều người ghét nàng.
Diệp Ly tính tình cẩn thận, tuy rằng tính toán cưỡng ép bắt Tô Kiều Kiều đi. Nhưng lại lo lắng Mã Tam Bảo ngăn cản, bởi vậy mới chủ động tìm Phương phu nhân, cùng nhau tới mã trường.
Phương phu nhân dù sao cũng là Diệp gia thiếu nãi nãi. Có tấm bùa hộ mệnh là nàng, Mã Tam Bảo cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mang Tô Kiều Kiều đi.
"Đúng là thật! tiểu tạp chủng ngươi không ngờ vẫn còn sống!"
Phương phu nhân khuôn mặt vặn vẹo, chỉ vào mặt Diệp Húc, một bộ dạng cao ngạo vô cùng, lạnh lùng nói: "Lên, tất cả đều lên cho ta! Đánh chết tiểu tạp chủng này, báo thù cho Kiên nhi của ta!"
Mười mấy gia nô lập tức như lang như hổ lao lên, đánh tới Diệp Húc.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, để Tô Kiều Kiều ra sau lưng. Những gia nô này võ nghệ thấp kém, hắn còn không để vào trong mắt.
Chân chính khiến hắn kiêng ki chỉ có một mình Diệp Ly mà thôi.
"Diệp Ly, ta đang muốn tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đưa tới trước cửa, hôm nay ta cho ngươi có đi không có về!"
Diệp Ly bộ mặt âm trầm, đứng ở bên cạnh Phương phu nhân, cười hắc hắc nói: "Phu nhân, tiểu tạp chủng này võ nghệ không thấp, chỉ sợ những gia nô này còn không phải đối thủ của hắn. Chi bằng bắt tiện nhân bên cạnh hắn thì hơn."
"Hắn còn dám trả đòn sao?"
Phương phu nhân nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ quát: "Bắt tiện nhân bên người hắn lại cho ta, bán vào trong kỹ viện, mỗi ngày cho nàng ta tiếp một trăm người! Lão nương muốn nàng ta hối hận vì đã sinh ra trên đời…"
Mười mấy gia nô lao lên, còn chưa kịp động thủ với Diệp Húc thì nghe thấy mười thanh âm ầm ầm truyền ra. Những gia nô lập tức bị hất văng lên không trung, rơi xuống mặt đất rầm rầm, không còn chút nhúc nhích nào cả. Không ngờ toàn bộ bị Diệp Húc nặng tay đánh chết trong nháy mắt.
Diệp Húc sắc mặt trở nên băng hàn, chậm rãi đi tới Phương phu nhân.
Phương phu nhân nhìn thấy ánh mắt hắn, không khỏi rùng mình một cái, sức lực không cánh mà bay, thanh âm gay gắt nói: "Tiểu tạp chủng, dám giết người của ta?"
Diệp Húc khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: "Vì sao không dám? Thập tam thẩm, Diệp Kiên muốn giết ta, ta giết hắn là đương nhiên. Con trai ngươi chết đi, tìm ta trả thù cũng không có gì đáng trách! Nhưng nếu dám đối phó với Kiều Kiều, đừng nói là giết vài tên nô tài, cho dù giết ngươi ta cũng không nhíu mày một chút nào đâu!"
Phương phu nhân không ngờ muốn bán Tô Kiều Kiều vào kỹ viện, việc ác độc này làm xúc động tới điểm mấu chốt của hắn.
Từ lúc Diệp Húc lưu lạc thành nô, nhận hết khuất nhục, hắn liền ý thức được, lòng mang nhân từ buông tha đối thủ chỉ là hại chính mình, đại khai sát giới trảm thảo trừ căn mới là chuẩn nhất. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tô Kiều Kiều tuy rằng tiến bộ cực nhanh, nhưng không phải đối thủ của đám gia nô này. Nếu hắn nhất thời nương tay buông tha cho đám gia nô đó, nói không chừng đám gia nô này thừa dịp hắn cùng Diệp Ly đại chiến, bắt giữ Tô Kiều Kiều để uy hiếp hắn.
Hắn cũng không muốn vì nhân từ nhất thời mà sau hối hận cả đời!
"Tiểu tạp chủng, ngươi dám giết ta? Đến đi, giết ta đi!" Phương phu nhân trong lòng tức giận hét lớn nói.
Diệp Húc khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết của mình, tiếp tục đi tới phía nàng, sát khí không chút che dấu trong mắt.
Phương phu nhân đã lập gia đình nhiều năm. Nhưng nàng dù sao vẫn là nữ nhân của vu hoang thế gia Phương gia. Khẳng định mang võ nghệ trong người, vì không biết được tu vi của nàng thế nào, cho nên Diệp Húc không dám có chút buông lỏng.
Nếu quyết định động thủ, thì phải giết sạch, bất luận lưu lại cái gì cũng đều là tai họa ngầm. Bất kể nàng là nữ nhân Phương gia hay là phu nhân Diệp phủ.
Dám đánh chủ ý với Kiều Kiều, vậy tất cả đều chết đi.