Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 446: Cắn nuốt tàn niệm thần vương




Già La Minh Tôn và Bạch Nam Hiên nhìn chằm chằm vào một lũ hóa thân của thần vương Thái Hoàng Thiên. Chỉ cần tình huống hơi có chút không đúng, hai người sẽ lập tức ra tay mà không chút do dự, gạt bỏ lũ hóa thân này.

Bạch Nam Hiên thực lực mạnh mẽ vượt xa cùng thế hệ, chỉ kém hơn Diệp Húc một chút, đã có thể vượt cấp khiêu chiến đại vu tam thần cảnh rồi. Mà Già La Minh Tôn lại là lão cổ đồng ở hằng cổ ma vực, là đại minh tôn vương của diêm la ma điện năm đó. Chỉ cần một mình hắn ra tay cũng có thể gạt bỏ lũ thần niệm thần vương này dễ dàng rồi.

Tuy nhiên hai người lại không có lập tức ra tay, mà là chờ đợi. Trong mắt bọn họ thực lực Diệp Húc tuy rằng mạnh mẽ, nhưng so với một lũ tàn niệm còn sót lại của thần vương, xa xa mới bằng được, thua là điều tất nhiên.

Chỉ cần Diệp Húc lộ ta hiện tượng thất bại, là lúc bọn họ nghĩ cách cứu viện.

Lúc này, Diệp Húc đã được đô thiên thập nhị thần sát thêm vào cơ thể, trong cơ thể lực lượng liên tiếp kéo lên, đạt tới trạng thái đỉnh phong trước nay chưa từng có.

Cùng lúc đó, di la thiên địa tháp trong cơ thể hắn không ngừng dũng mãnh hấp thu thuần dương linh khí, không ngừng dung nhập vào thân hình và nguyên thai nguyên thần của hắn. Sau đó được Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực kinh thúc dục, cuồn cuộn không ngừng, chuyển hóa thành tu vi.

Hiện giờ thực lực của hắn dĩ nhiên đã vượt qua thái tử sơ rồi, so với thái tử sư lúc trước còn mạnh mẽ hơn nhiều!

Trong lòng bàn tay của hắn, một vòng sáng mặt trời choi chang dâng lên. Bên trong mặt trời chính là dương thiên thần giới, so với trước đây càng thêm sáng tỏ hơn.

Rầm vang!

Khí hỗn độn tràn ngập, tràn ngập vào bên trong dương thiên thần giới trong lòng bàn tay hắn, làm cho người ta có một loại cảm giác như thế giới sắp bị hủy diệt vậy. Đây là đô thiên thần sát đại trận thúc dục dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, khiến uy lực của ấn pháp bạo tăng!

Mà hóa thân tàn niệm Thái Hoàng Thiên thần vương lại sử dụng Thái hoàng thiên giới trong lòng bàn tay bằng lôi đình rậm rạp. Trong lôi đình sức sống bừn bừng, lôi đình như rìu lớn, từ trong hư không hạ xuống. Mỗi một đạo lôi đình đánh xuống, liền có một chích viễn cổ cự thú sinh ra, sinh sản sinh sôi trong thái hoàng thiên giới ở trong lòng bàn tay hắn. Dường như là khai thiên lập địa, vạn vật tiến hóa, trọng tạo thiên địa vậy.

Chiêu ấn pháp có cái tên rất kêu, thần vương khai thiên ấn, có được uy lực khai thiên lập địa diễn hóa chúng sinh.

Thái hoàng thiên giới trong lòng bàn tay thần vương, hình dạng giống như một cái rìu khai thiên rất lớn, thương thiên hậu thổ bên trong phủ, mỗi lần nhiều ra một đầu cự thú, lực lượng của phủ lại tăng lên nhiều, khiến cho thực lực của hắn không ngừng kéo lên.

Hai loại công đức ấn gặp nhau, cự phủ đánh xuống, răng rắc một tiếng chui vào bên trong dương thiên thần giới, bổ ra cả hỗn độn.

Một phủ này đánh xuống, giống như linh dương treo sừng, không chút vết tích để tìm kiếm, ẩn chứa nhận thức và lý giải sâu sắc về vu pháp. Rõ ràng nó đứng ở một cao độ mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được, đem nhận thức và lý giải hóa thành khai thiên cự phủ, khai thiên lập địa, làm cho người ta không thể né tránh, chỉ có thể đón đỡ.

Thái hoàng thần vương khai thiên ấn uy lực cực mạnh, dương thiên thần vương diệt kiếp ấn cường điệu uy năng, lấy khí thế to lớn mà đè sụp đối thủ. Thần vương khai thiên ấn lại cường điệu về sắc bén, một phủ đánh xuống, khai thiên lập địa. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Chỉ thấy dương thiên thần vương diệt kiếp ấn của Diệp Húc gần như bị khai thiên ấn chém thành hai nửa. Dương thiên thần giới trong lòng bàn tay ầm ầm phá nát, chỉ nghe thấy xuy xuy một tiếng, mi tâm của hắn vỡ ra một vết máu, đầu gần như bị rạn nứt.

Một cỗ khí tức mạnh mẽ nhảy vào trong tử phủ của hắn, giống như cự phủ, tính toán bổ đôi tử phủ của hắn ra.

Cùng lúc đó, vòng nguyên thai thật lớn phía sau lưng Diệp Húc răng rắc một tiếng nứt ra. Chỉ thấy phủ quang bổ tới nguyên thai chói chang như vầng mặt trời, chém lên thân ngọc thụ, gần như chặt đứt ngọc thụ này.

Mà trong cơ thể Diệp Húc, từng pho tượng đồng nhân trấn áp cơ thể hắn cũng xuất hiện những vết nứt rộng, giống như bị một phủ thật lớn bổ thẳng xuống đỉnh đầu vậy.

Di la thiên địa tháp cũng lọt vào đòn nghiêm trọng của thái hoàng thần vương khai thiên ấn, tuy nhiên tòa bảo tháp này uy năng rất mạnh, năng lực khôi phục lại kinh người. Cự phủ đánh xuống, chỉ lưu lại một đạo vết ngấn trên thân tháp, lập tức dấu vết cũng nhanh chóng biến mất, cũng là bị di la thiên địa tháp tự mình chữa trị lại nhanh chóng.

Một thức khai thiên ấn của thái hoàng thần vương này không chỉ bố ra diệt kiếp ấn của Diệp Húc, đồng thời tính toán bổ vỡ tử phủ, nguyên thần, thân thể của hắn, phá hủy vu bảo của hắn, chém hắn ra thành hai đoạn.

Diệp Húc thất khiếu chảy máu, thân hình bách huyệt chấn động không ngừng, trong huyệt khiếu một cỗ tinh khí phóng lên trên cao. Đây là do hắn không địch lại được một lũ tàn niệm của thái hoàng thần vương cho nên tinh khí trong thể nội bị chấn bay ra ngoài.

"Trở về!"

Diệp Húc tức giận quát lớn một tiếng, tính khí trôi đi rít gào cuốn trở về, lại dũng mãnh cuốn vào bên trong thân thể hắn khiến cho hắn khôi phục lại trạng thái toàn thịnh. Cùng lúc đó, nguyên thai và nguyên thần ngọc thụ đã cấp tốc khôi phục.

Mà lúc này, thái hoàng thiên thần vương cầm cự phủ trong tay cũng lọt vào phản kích của dương thiên thần vương diệt kiếp ấn. Từng tấc từng tấc một bị chấn vỡ, bên trong thái hoàng thiên giới trong cự phủ, vô số cự thú bị chấn tan xương nát thịt, mặt ngoài phủ bị chấn rách tung tóe, không còn lực đánh xuống tiếp nữa, cũng không thể bổ đôi Diệp Húc ra được, không thể chặt đứt nguyên thần của hắn.

"Lại tới!"

Diệp Húc lại thi triển dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, mà thái hoàng thiên thần vương hai mắt trống rỗng, vẫn nhìn hắn giống như nhìn một con kiến như trước. Hắn cũng thi triển lại một thức thần vương khai thiên ấn, một búa đánh xuống!

Trên không trung, Diệp Húc và một lũ tàn niệm thái hoàng thiên thần vương không ngừng đánh loạn, lấy cứng chọi cứng. Mấy lần hắn gần như bị khai thiên ấn bổ đôi người ra, nguyên thần nguyên thai gần như đều bị bổ nứt, nhưng ỷ vào năng lực không phục không gì sánh nổi, đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.

"Biến thái a…"

Bạch Nam Hiên ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi biến sắc mặt, lẩm bẩm nói: "Minh Tôn, năng lực khôi phục của Diệp huynh vượt xa vu sĩ bình thường, phải đối phó như thế nào đây?"

Già La Minh Tôn nét mặt già nua cũng không khỏi biến sắc, suy tư một lát trầm giọng nói: "Chỉ có một biện pháp, đó là một chiêu giết chết hắn, khiến hắn không có cơ hội khôi phục! Nếu ngươi không thể một chiêu giết được hắn, vậy lập tức chạy trốn, nếu không tiếp tục đánh, hắn sẽ giết chết ngươi!"

Bạch Nam Hiên liên tục gật đầu, Diệp Húc thực lực cực kỳ hùng mạnh, năng lực khôi phục lại kinh người như vậy. Nếu một chiêu không thể giết được hắn, cho dù là xuất ra trăm ngàn chiêu chỉ sợ cũng không thể giết chết được hắn. Bởi vậy chiến đấu càng dai dẳng hắn càng có nhiều phần thắng hơn.

Chiến đấu trên không trung đã tới hồi gay cấn, tàn niệm của thái hoàng thiên thần vương này chỉ là năng lượng của long hán thiên kiếp mà Diệp Húc đưa tới. Long hán thiên kiếp này đã tiêu hao non nửa năng lượng trước rồi, lúc này lại đối cứng với Diệp Húc, năng lượng xói mòn càng nhiều, uy lực đã không lớn như trước.

Hiện giờ, Diệp Húc đã có thể thong dong tiếp được thái hoàng thần vương khai thiên ấn của hắn rồi.

"Chết đi!"

Diệp Húc bùng lên, trong mắt vầng mặt trời choi chang đại phát hào quang, ầm ầm một tiếng chụp thẳng vào cự phủ, hung hăng nện lên trên người thái hoàng thiên thần vương. Chỉ thấy hóa thân thần vương này ầm ầm một tiếng tan nát, hóa thành lôi long đầy trời.

"Dung nhập vào trong thân thể của ta đi~"

Diệp Húc cười ha há, há mồm hút một cái, chỉ thấy lôi long đầy trời chen chúc chui vào bên trong miệng hắn, bị hắn nuốt ngay một ngụm.

"Ăn…con bà nó, tiểu tử này cũng dám ăn cả tàn niệm của thái hoàng thiên thần vương!" Già La Minh Tôn tròng mắt trợn tròn xoe, giống như hai quả cầu máu, thất thanh nói.

"Diệp huynh ăn uống thật tốt…" Bạch Nam Hiên không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.

Diệp Húc nhắm mắt ngưng thần, đứng ở lâu một chỗ không động đậy. Trong cơ thể hắn vô số lôi long không ngừng bị luyện hóa, dùng để rèn luyện thân thể, khiến cửu chuyển nguyên công của hắn tiến bộ rất nhanh, từng tầng từng tầng đột phá, đột nhiên tăng mạnh."

Thân thể hắn cất chứa rất nhiều lôi đình và lôi sát, nhẹ nhàng vừa động sấm gió cùng phát, giống như một pho tượng lôi thần.

Mà trong tử phủ hắn, tàn niệm thái hoàng thiên thần vương đang bị nguyên thai ngọc thụ của hắn vây quang, không ngừng luyện hóa.

Qua thật lâu sau, Diệp Húc mở to mắt, đột nhiên ba vòng công đức kim luân sau đầu hắn phóng ra ánh sáng đen xì, hắn mở tay phải ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay một toàn thiên giới màu vàng chậm rãi hình thành, hóa thành một cự phủ lớn, trong phủ nhật nguyệt luân hồi, lôi đình không ngừng hạ xuống, diễn xuất ra từng đầu viễn cổ cự thú.

Đây là thái hoàng thần vương khai thiên ấn, bị hắn học được hoàn chỉnh, từ công đức kim luân diệu bảo quyết thúc dục, uy lực cực kỳ hùng mạnh. Nếu chỉ so về lực công kích mà nói, còn thắng hơn một bậc so với dương thiên thần vương diệt kiếp ấn.

Hắn thu hoạch không chỉ có như vậy, đánh một trận với tàn niệm của thái hoàng thần vương, khiến cho tiềm lực của hắn phát huy ra vô hạn, không ngừng luyện hóa thuần dương linh khí. Tu vi lại được nâng cao, gần như tới thân dương nhị phẩm đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảm giới tam phẩm.

Hô~~~

Diệp Húc phun ra một ngụm trọc khí, chỉ thấy vô số lôi đình từ trong miệng hắn phun ra, hóa thành nước lũ cuồn cuộn oanh tới xa xa. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, hắn phun ra trọc khí làm cho nguyên một tòa núi nhỏ bị san bằng, oanh thành bột mịn.

Đây là do lôi sát lôi đình tích súc trong cơ thể hắn nhiều lắm, sau khi luyện hóa, có tạp chất không thể hấp thu được, bị hắn phun một hơi ra ngoài cơ thể.

"Lão đệ, ngươi biến thái." Già La Minh Tôn ngơ ngác nhìn tòa núi nhỏ kia, quay đầu lại nói.

"Ừ, Diệp huynh đích xác rất biến thái."

Bạch Nam Hiên tỏ vẻ đồng ý nói, nóng lòng muốn thử nói tiếp: "Diệp huynh, hay là ngươi thử độ kiếp một lần nữa, đối kháng với hóa thân tàn niệm thái hoàng thiên thần vương. Nói không chừng tu vi của ngươi tiếp tục đột phá tăng nhanh."

Diệp Húc lắc đầu, phủ định chủ ý này, cười nói: "Ta mỗi một lần độ kiếp thì uy lực của kiếp số mạnh hơn rất nhiều. Nếu tiếp tục đưa tới hóa thân thái hoàng thiên thần vương, ta không có một chút nắm chắc nào cả. Kiếp số nâng cao sẽ hình thành uy lực khác nhau, thần vương hóa thân thực lực sẽ cao hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa cảm ứng với mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên càng mạnh, nếu như lôi kiếp của ta tiếp tục nâng cao mà nói, tiến hóa ra thần vương, chỉ sợ rất nhanh sẽ gặp phải loại tuyệt đại cường giả như Minh Tôn này!"

Già La Minh Tôn gật đầu bảo đúng, trầm giọng nói: "Không sai, hóa thân thần vương và bắc hải bí cảnh lực cảm ứng càng mạnh, thực lực càng mạnh, không thể đánh giá được hóa thân thần vương lúc sau xuất hiện sẽ có thực lực thế nào. Tuy nhiên có thể khẳng định là, nếu Diệp lão đệ đưa thiên kiếp lên tới trình độ tam hoàng cảnh, phiến mảnh vỡ thái hoàng thiên này, toàn bộ bắc hải bí cảnh, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị hắn luyện hóa, biến thành một pho tượng hóa thân thái hoàng thiên thần vương. Tới lúc đó, hắn phát ra một lũ khí tức, liền có thể đè chết chúng ta rồi! Chuyện này không cần mạo hiểm thì tốt hơn."

Thái hoàng thiên thần vương tàn niệm, trải rộng bắc hải bí cảnh, thuộc loại tồn tại trong u minh, loại tồn tại thần bí này, cho dù tử vong không biết bao nhiêu vạn năm cũng không dễ dàng trêu chọc được.

"Bắc hải bí cảnh bí mật nhiều lắm, bảo tàng cũng nhiều, ba tháng làm sao có thể tìm tòi nơi này một lần được?"

Diệp Húc giương mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bọn họ thăm dò qua bắc hải bí cảnh, chỉ là một sợi lông trên thân con trâu mà thôi. Những nơi khác còn rộng lớn gấp cả trăm lần lãnh thổ một quốc gia cũng chưa bị thăm dò qua. Muốn cướp đoạt nơi này một lần, không có thâm niên trên dưới 100 năm là không thể được.

Hắn đột nhiên tâm niệm vừa động, cười nói: "Minh Tôn, lấy pháp lực của ngươi, có thể nhấc được ngọn núi, con sông ở trong bắc hải bí cảnh này lên không?"

"Tất nhiên là có thể."

Già La Minh Tôn hiếu kỳ nói: "Đem đi nơi nào?"