Mọi người vô cùng hưng phấn, bọn họ bị nhốt trong Trấn Ma Quật, tuy giờ còn có linh mạch để bọn họ bổ sung tu vi đã bị hao tổn, nhưng khi linh mạch hết, bọn họ chỉ còn một con đường chết.
Nhưng giờđây, bọn họ thu được Hàn Trác cung và thân thể Vu Hoàng Hàn Trác, có hậu thuẫn hùng mạnh là Phách Hạ lão tổ, rời khỏi đây cũng chẳng hề khó.
Bảo Hiền Minh Tôn lập tức phóng lên cao, bay tới chỗ vầng trăng kia.
Diệp Húc cùng với hai vị Minh Tôn và Triều Công Thiều đuổi theo hắn, tốc độ cực nhanh, một giây đi hơn ngàn dặm. Hơn nửa canh giờ sau, vầng trăng kia vẫn treo cao trên đỉnh đầu bọn họ, dường như giơ tay là có thể với đến, nhưng thực tế là lại cách xa đến không thể tưởng tượng được.
"Đừng đi nữa!"
Sắc mặt Triều Công Thiều khẽ biến, lão trầm giọng nói: "Theo ta thấy ấy, vầng trăng này cách chúng ta không chỉ một thế giới, chúng ta vĩnh viễn không thể nào đi đến trước nó được!"
Lời này của lão thật tối nghĩa, Diệp Húc phải cẩn thận suy nghĩ một lát mới hiểu được ý của lão, hắn không khỏi hoảng sợ.
Ý của Triều Công Thiều nghĩa là, vầng trăng này không ở cùng một thế giới với bọn họ. Ánh trăng mà bọn họ thấy là của thế giới khác, tuy có thể nhìn đến, nhưng nếu không đi từ thế giới này vào trong thế giới kia thì hoàn toàn không thểđến trước được vầng trăng đó.
Nga Hoàng dùng pháp lực hùng mạnh của mình bóp méo thời không, gửi mặt trăng của mình ở thế giới kia, chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới. Cho dù bọn họ có quét sạch Trấn Ma Quật, tìm khắp mọi ngõ ngách thì cũng chẳng tìm được mặt trăng này, càng không thể phá vỡ được Trấn Ma Quật!
Nhưng đám người Diệp Húc đã ý thức được điều đó, mắt trận của Trấn Ma Quật chính là mặt trăng này, thứ cắn nuốt tu vi tinh khí của bọn họ cũng là mặt trăng này, chỉ cần phá vỡ nó là có thể thoát khỏi nơi khủng bố này.
Nhưng, vầng trăng này tuy là mắt trận, lại khác thời không với Trấn Ma Quật, với không gian vô cùng chắc chắn kia của Trấn Ma Quật, bọn họ căn bản không thể phá vỡ bức tường không gian.
Bởi vậy, cho dù bọn họ có biết cách phá cấm đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thoát khỏi nơi này.
Đây là một tử cục. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Bản lĩnh của Nga Hoàng có thể nói là thần kỳ!
"Nga Hoàng không hổ là một trong những nữ Vu Hoàng mạnh nhất trong lịch sử. Tu vi thực lực bà ta, cho dù không phải là Thánh Hoàng, cũng cách không xa…" Diệp Húc không khỏi khâm phục vị nữ Vu Hoàng này vạn phần, tán thưởng từ tận đáy lòng.
Tuy hắn bị nhốt trong Trấn Ma Động do chính Nga Hoàng luyện chế ra, gần như là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng điều này cũng chẳng khiến hắn nảy sinh chán ghét với Nga Hoàng, ngược lại hắn còn cực kỳ khâm phục thành tựu của bà.
Một người phụ nữ có thể tu luyện đến tình trạng như vậy đủ khiến cho đại đa số cánh mày râu trên thế gian này phải ngưỡng mộ. Bất luận tâm tính cùng hành vi của bà như nào, một cường giả như bà luôn đáng để người khâm phục.
"Không biết là dùng cung Hàn Trác thúc giục Nghệ Hoàng Kim Tiễn có thể phá vỡ không gian nơi đây không, một mũi tên bắn rơi vầng trăng kia?"
Tu Đề Minh Tôn đột nhiên hỏi: "Lấy tu vi của năm người chúng ta đồng loạt rót vào trong cơ thể Vu Hoàng Hàn Trác làm thành thân ngoại hóa thân, tất có thể kéo căng được cung Hàn Trác. Chiếc cung này tuy hao tổn uy năng khá nhiều, nhưng dù sao thì nó cũng là cấm bảo, hơn phân nửa là có thể bắn rơi mặt trăng kia!"
Ánh mắt Bảo Hiền Minh Tôn sáng lên, liên tục nói đó là ý kiến hay. Già La Minh Tôn và Triều Công Thiều cũng rục rịch, tính toán tính khả thi của hành động này.
Bất kể là vầng mặt trăng này của Nga Hoàng có cấp bậc gì, nó cũng chỉ là một món bảo vật không người điều khiển. Nếu bọn họ khống chế thân thể Vu Hoàng Hàn Trác, kéo căng cung Hàn Trác ra, uy năng vô hạn, hẳn là có thể bắn rơi nó xuống.
"Chủ ý này không thể thực hiện được."
Diệp Húc suy nghĩ nói: "Tâm pháp của Hàn Nguyệt Cung chuyên dùng để khắc chế cấm pháp của Nghệ Hoàng, mặc dù cung Hàn Trác có thể bắn xuyên qua tầng tầng không gian, e là gặp mặt trời kia cũng sẽ vỡ nát hết."
Mọi người nghe thấy thế, nhíu mày, biết là lời hắn nói chẳng hề sai. Diệp Húc từng dùng một đạo lý này âm Ngọc Tiêu cung chủ một lần. Lúc ấy Ngọc Tiêu cung chủ khắc chế Nghệ Hoàng Kim Tiễn, kết quả khiến cho Phách Hạ lão tổ trong mũi tên tạm thời thoát khỏi phong ấn, tản ra một luồng hơi thở thôi suýt nữa đã đánh chết nàng ta.
Già La Minh Tôn suy nghĩ rồi nói: "Không thể dùng cung Hàn Trác, như vậy thì chỉ có thể dùng Thiên Địa Dương tam đỉnh, thúc giục ba chiếc đại đỉnh này, tất có thể phá vỡ các tầng không gian, đánh nát mặt trăng kia."
Triều Công Thiều lắc đầu nói: "Chẳng qua hiện giờ uy năng của ba chiếc đại đỉnh kia cùng lắm chỉ tương đương với cấm bảo bán thành phẩm, nếu va chạm với mặt trăng kia thì chúng nó sẽ vỡ nát mất. Phách Hạ lão tổ kia chắc chắn sẽ không chịu cho chúng ta dùng tam đỉnh liều mạng phá vỡ cấm chế."
Lão còn một câu chưa nói ra, đó chính là dù có liều mạng làm hư tổn Thiên Địa Dương tam đỉnh thì chưa chắc đã có thể làm nổ nát mặt trăng kia.
Mặt trăng mà Nga Hoàng luyện chế này chắc chắn là một món cấm bảo, lại hút đi tinh khí và tu vi của nhiều Nhân Hoàng như vậy, cùng với cắn nuốt tinh khí của Hàn Trác cung, Vu Hoàng Hàn Trác, Thiên Địa Dương tam đỉnh, uy lực của nó đã sớm vượt qua cả cấm bảo, có khi còn là thánh vật cấp bậc Thánh Hoàng, là thứ tồn tại trong truyền thuyết.
Khi còn ở trạng thái toàn thịnh, Thiên Địa Dương tam đỉnh cũng chưa chắc có thể phá nát bậc thánh vật này, chỉ có cửu đỉnh hợp nhất, chín cấm bảo hòa hợp lại làm một mới có thể chống lại nó.
Mọi người ai cũng mặt co mày cáu, tuy biết rõ cách phá cấm, nhưng lại chẳng thể phá cấm, điều này khiến bọn họ bỗng cảm thấy một cảm giác vô lực sâu sắc.
"Kỳ thật, hẳn là còn có hai phương pháp có thể rời khỏi Trấn Ma Quật."
Diệp Húc đột ngột nói: "Một cách chính là Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung hoặc là Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh. Cấm pháp và vu bảo của Thái Dương Thần Cung tương sinh tương khắc với Hàn Nguyệt Cung, hẳn là có thể dùng cấm pháp của Thái Dương Thần Cung hỏa giải cấm chế Trấn Ma Quật, rời khỏi nơi đây."
Ánh mắt Triều Công Thiều sáng lên, lão vỗ tay tán thưởng: "Không sai! Cấm pháp của Thái Dương Thần Cung đích xác tương sinh tương khắc với Hàn Nguyệt Cung, nếu pháp lực đủ hùng mạnh thì quả thật có thể trực tiếp hòa tan bức tường không gian, rời khỏi nơi này!"
Già La Minh Tôn có tu vi cùng kiến thức gần với lão, nghe vậy cũng gật đầu không ngừng, nói: "Dọc đương đi, bản đại tôn cũng không nhìn thấy có người của Thái Dương Thần Cung bị trấn áp ở đây. Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung trước nay luôn đối địch, trong lịch sử cũng từng khai chiến, theo lý mà nói thì trong Trấn Ma Quật này phải trấn áp vài vị cao thủ của Thái Dương Thần Cung. Nhưng nơi đây chẳng hề có thi thể của Nhân Hoàng Thái Dương Thần Cung, có thể thấy được Hàn Nguyệt Cung cũng biết, Trấn Ma Quật này cũng không trấn áp được Nhân Hoàng Thái Dương Thần Cung!"
"Mà chủ công lại tinh thông hai đại cấm pháp của Thái Dương Thần Cung, cho nên chúng ta liền có hy vọng rời khỏi nơi đây!" Tu Đề Minh Tôn cười nói.
Diệp Húc lắc đầu: "Chỉ có một điều, Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh của ta chỉ có cuốn thứ năm Thuần Dương cuốn, Hạo Thiên Đại Đaọ Chân Kinh chỉ có cuốn thứ sáu Nguyên Thần cuốn, không thể tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, e là không thể phá vỡ bức tường không gian được."
Mọi người im lặng.
Trấn Ma Quật có thánh vật bậc Thánh Hoàng do Nga Hoàng luyện chế gia trì, Diệp Húc dựa vào hai cuốn cấm pháp của Thái Dương Thần Cung này cũng chẳng thể nào mở ra bức tường hư không.
"Phương pháp kia là gì?" Triều Công Thiều thở ra một hơi, trầm giọng hỏi.
Diệp Húc khẽ mỉm cười, nói: "Cách khác chính là cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung, Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh. Nếu có thể tu luyện môn cấm pháp này đến cảnh giới cao nhất, như vậy thì chẳng cần phá cấm mà cứ thoải mái rời khỏi nơi đây."
Triều Công Thiều chán nản nói: "Lời này của ngươi nói cũng như không, cấm pháp Hàn Nguyệt Cung chính là bí mật không truyền, hơn nữa chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện…"
"Môn cấm pháp này ta biết một phần." Diệp Húc cười tủm tỉm nói.
Đám người Triều Công Thiều Già La Minh Tôn trợn tròn mắt, khó có thể tin nổi, hoảng sợ nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, Triều Công Thiều mới lộ ra vẻ khó trách là như vậy, giơ tay ra sờ ngực Diệp Húc, cười ha ha nói: "Lão tửđã sớm hoài nghi ngươi là đàn bà rồi!"
"Không phải như các người nghĩđâu!"
Diệp Húc giận dữ, gạt bay bàn tay lão ra, tức quá mà cười: "Sư bá, cho dù đệ tử là đàn bà thì ngài cũng không thể trực tiếp sờ ngực đệ tử chứ! Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh chính là do Kiều Kiều truyền thụ cho ta, được ta dung nhập vào trong cấm pháp mà ta khai sáng, chứ không phải ta có thể tu luyện cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung! Hơn nữa, ta tu luyện Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh và Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh, hai môn cấm pháp này chỉ có đàn ông mới có thể tu luyện được, đây cũng là bằng chứng chứng minh ta là đàn ông!"
Triều Công Thiều vội thu tay về, lúng ta lúng túng nói: "Lão phu mới không phải là cái loại người như ngươi nghĩ. Chẳng qua lão phu chỉ muốn kiểm nghiệm xem ngươi có phải nữ nhân hay không…"
Diệp Húc trợn mắt nhìn lão, với ấn tượng về Triều Công Thiều ở trong lòng liền bỏ thêm một từ lão háo sắc.
Tu Đề Minh Tôn suy nghĩ một lát, cười nói: "Chủ công, bốn người chúng ta cùng đưa pháp lực vào trong cơ thể người, có thể làm cho tu vi của người tăng lên Nhân Hoàng trong thời gian ngắn. Lấy tu vi Nhân Hoàng thúc giục tâm pháp của Hàn Nguyệt Cung và Thái Dương Thần Cung, hẳn là có thể rời khỏi nơi đây!"
Diệp Húc tế Di La Thiên Địa Tháp lên, lắc đầu nói: "Thân thể của ta chỉ có thể so với đại vu Tam Bất Diệt cảnh thân thể bất diệt, căn bản không thể chứa nổi pháp lực của các ngươi. Ta có một chủ ý, chính là lợi dụng thân thể Vu Hoàng Hàn Trác để thúc giục hai loại cấm pháp này, lại thêm pháp lực của các ngươi thì hẳn là có thể phá cấm mà ra."
Triều Công Thiều và ba người Già La Tu Đề Bảo Hiền liếc nhau, cùng lắc đầu nói: "Như vậy cũng không được. Tu vi chúng ta thâm hậu hơn ngươi hàng nghìn hàng vạn lần, sau khi tế thân thể Vu Hoàng Hàn Trác lên thì cần ngươi tới thúc giục pháp lực của bọn ta, thi triển cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung và Thái Dương Thần Cung."
Bảo Hiền Minh Tôn ồm ồm nói: "Chủ công, pháp lực của người yếu quá, giống như người có một cân sức mạnh, mà bốn người bọn ta cùng thêm vào một chỗ liền có hơn ngàn cân sức mạnh, cho dù là thế nào đi chăng nữa thì một cân cũng chẳng thể kích thích được ngàn cân."
Triều Công Thiều thở dài, suy sụp nói: "Tu vi của ngươi ít nhất phải tăng lên mấy chục lần nữa, tới Tam Tương cảnh, tu thành pháp tướng chân thân mới có thể thúc giục được pháp lực của bọn ta, thúc giục Thiên Địa Pháp Tướng, dùng thân thể Vu Hoàng Hàn Trác thi triển cấm pháp. Chẳng qua…"
Lão không nói tiếp, nhưng đám người Già La Minh Tôn cũng hiểu được ý của lão. Trong một khoảng thời gian ngắn mà tăng tu vi lên mấy chục lần, từ Hợp Thể nhất phẩm tu luyện đến Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ, trở thành đầu sỏ, đây đúng là một nhiệm vụ chẳng thể nào hoàn thành nổi!
"Không thử sao biết?"
Trong lồng ngực Diệp Húc bỗng trào ra một cỗ hào khí, hắn thản nhiên nói: "Hàn Nguyệt Cung và Thái Dương Thần Cung hơn phân nửa đã đính hôn rồi. Ngọc Tiêu cung chủ muốn gả người con gái của ta cho kẻ khác, tiếp tục trì hoãn thế này thì e là Kiều Kiều sẽ thật sự trở thành thê tử của kẻ khác mất. Cho dù thế nào, ta cũng phải tu thành pháp tướng chân thân trong thời gian ngắn nhất rồi rời khỏi nơi đây!"
"Chúng ta ra ngoài rồi sẽ cướp hôn giết người sao?" Ba vịĐại Minh Tôn Vương hưng phấn vạn phần. Bảo Hiền Minh Tôn run giọng hỏi.
"Ngươi nói đi?" Diệp Húc mỉm cười. Tuy trên khuôn mặt hắn mang theo ý cười ấm áp, nhưng từ trong xương cốt lại lộ ra sát ý lạnh lẽo.