Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 595: Đại hội Vô Già Lan




Trên đỉnh Huyền Không sơn, Diệp Húc khoanh chân mà ngồi. Hùng Bi và đám người hầu đứng ở phía sau, còn Hạo Thiên Khuyển thì núp ở trước người hắn, ánh mắt sáng ngời hữu thần, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Các người đàn thỏ này cản trở Tôn vương ăn thỏ tiên."

Diệp Húc kể từ khi biết dưới đáy biển có tiên sơn, tự nhiên thay đổi chủ ý, tạm thời không thể đi khỏi nơi này, ít nhất cũng phải thăm do tiên sơn một phen mới có thể ra đi được.

Điều này đối với tính toán của hắn có chút thay đổi, đầu tiên hắn không có ý định dừng chân ở Hạ Châu, cho nên mới không kiêng nể gì mà bắt giữ Trấn Quốc pháp trượng của Đại Kim quốc, phát cho Hùng Bi và đám người làm vật cưỡi.

Hiện giờ chỉ sợ cả nước Đại Kim quốc tiến đến, nếu Diệp Húc chỉ là đánh bại hoặc giả giết chêt Hoàn Nhan Hồng Khang pháp trượng, thì người lại cũng không thể nhiều đến thế.

Nhưng hắn lại đem Hoàn Nhan Hồng Khang pháp trượng đánh về nguyên hình và cho Hùng Bi và đám người kia tra tấn một phen, sau đó đem ra làm vật cưỡi, đây không thể nghi ngờ là đánh vào mặt Đại Kim đường đường là một hoàng triều sao có thể chịu được loại nhục nhã này.

Bởi vậy Đại Kim quốc đã huy động toàn lực của đế quốc, nhất thiết phải diệt trừ được Diệp Húc cứu về trấn quốc pháp tượng.

Giờ phút này Hải Đông Thanh hình thành từ ý chí bất tử của Đại Kim quốc đã phục hồi triệt để, hiển nhiên là đã được cao thủ thúc đẩy để kích hoạt con Hải Đông Thanh này.

Ý chí bất tử chẳng hạn như Phách Hạ lão tổ là Hoàng triều, quốc vận, khí vận tăng thêm trên linh mạch mà tưới tắm ôn dưỡng hình thành lên kỳ vật sinh linh. Hoàng triều ngày càng hùng mạnhvậy thì sinh linh hình thành nên cũng càng ngày càng hùng mạnh.

Đại Tần đế quốc ngưng tụ chín đường tổ long tất cả đều có thực lực Tam bất diệt cảnh đỉnh phong. Đó là do thực lực quốc vận của Hoàng triều Đại Tần so với Đại Kim quốc mạnh hơn rất nhiều.

Mà Phách Hạ lão tổ có thế so bì với Vu Hoàng đó là do Đại Hạ Hoàng triều thống nhất Vu Hoang kiến lập một đế quốc duy nhất, lại dùng cửu giai Thuần Dương linh mạch cung dưỡng cho nên Phách Hạ lão tổ trở nên có thể so sánh với Vu Hoàng tồn tại.

Về phần Hải Đông Thanh của Đại Kim quốc, đến giờ tu vi chỉ có thể so sánh với lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nguyên thần bất diệt, mà cũng chưa hình thành nên cơ thể thực sự, nói chung mới chỉ là ý chí mà thôi.

"Đại Kim quốc muốn đối phó với ta, cũng tốt, để ta xem xem Hạ Châu đế quốc này liệu có được bao nhiêu người tài giỏi."

Một tiếng ưng khiếu thê lương truyền đến, âm hưởng trùm trời, bất diệt cảnh ý chí của Đại Kim quốc cuối cùng đã thức tỉnh hoàn toàn hai cánh giang rộng.

Âm hưởng thậm trí trùm khắp không trung của Hãm Không đảo, Hùng Bi và đám người ngầng đầu nhìn về hướng Trung Đô chỉ thấy trên không trung Hải Đông Thanh vuốt ngọc, miệng vàng, lông cánh che kín trời, cánh giang vạn dặm.

Con hung cầm này cực kỳ to lớn khiến cho người ta không khỏi hoảng sợ, Hùng Bi và đám người đều thất sắc. Huyền Không sơn Hãm Không đảo với Trung Đô cách nhau hơn một nghìn sáu trăm dặm, hung cầm này dĩ nhiên không thể tự thân lao đến Hãm Không đảo, tuy nhiên cánh của nó thì có thể che khuất nơi đây.

Cánh của nó có thể che kín được toàn bộ lãnh thổ của Đại Kim quốc, đem Đại Kim tất cả che dưới cánh của mình.

Trong thành Trung Đô đột nhiên mười luồng ánh lửa phóng thẳng lên trời, kết thành trận thế, tức là pháp trượng trấn quốc Đại Kim quốc đồng loạt hiện thân, lần lượt hướng Hãm Không đảo tiến lại, đến bờ biển nó dừng lại qua mặt biển nhìn Diệp Húc sát khí đằng đằng.

Tiếp theo lại có một tòa kim loan bảo tọa từ Trung Đô bay lên, muôn hình vạn trạng, có khí thế hổ lang, ngồi trên bảo tọa là một vị vương giả, đầu đội mũ lông, trông như lang, nhìn như ưng, có dáng một vị chúa hùng mạnh, một chiếc pháp trượng trấn quốc cài trên mui xe, có hai tú nữ hai bên làm bình phong che quạt, đằng sau triều đường quần thần hơn một trăm người theo vị vương giả này hô hoán tiến lên.

Trong thành lại có ca múa đánh trống vang lên tận trời, khua chiêng gõ trống ca múa đàn hát, cung nữ múa lắc thân người ca nữ ca thanh du dương, lại còn rất nhiều thiếu nữ nhỏ tuổi tay cầm làn hoa cánh hoa khai lộ hương hoa từng đợt xông lên ngào ngạt.

Màn trình diễn này thực rất phong quang, Diêp Húc không thể không hâm mộ.

Tuy nhiên Đại Kim quốc chỉ là một quốc chủ của tiểu quốc, không thể đánh đồng với Đại Tần, Đại Đường, hơn nữa lại chưa có tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng, nên hắn cũng không thèm để tâm đến.

Trấn Quốc pháp trượng tới trước bờ biển, dồn dập thi triển thủ đoạn, tạo vật trong hư không, tạo xuất một tòa Kim Loan điện xuất ra. Tòa đại điện này so với Huyền Không sơn còn cao hơn hàng trăm trượng vừa cao vừa lớn, có thể nhìn xuống Huyền Không sơn.

Kim Loan bảo tọa cuối cùng bay tới hạ vào trong tòa Kim Loan điện vừa được kiến tạo, cửa điện mở ra, chỉ thấy trong điện cầm huyền ty trúc đinh đinh đông đông, hơn một trăm cung nữ y phục hở hang ở trước điện nhảy núa khêu gợi, cử chỉ khiêu khích, quần áo tung bay, trên thân người xiêm y càng ngày càng ít.

Qua một điệu múa tiếng nhạc ngừng lại đám cung nữ này chỉ còn lại có một đôi tất chân ở lại trên thân người, hơi thở đứt đoạn, xấu hổ vô cùng.

Đại Kim quốc chủ vỗ nhẹ tay, chỉ thấy đám cung nữ này đều nổi lên như én về rừng. Nhất loạt đáp xuống trong lòng đám quần thần trong Kim Loan điện, tiếng nói tiếng gầm gừ, đám quần thần cũng phóng đãng hình hài không kiêng nể gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

"Đại Kim hoàng đế thật sự làm cho người ta ghen tị, đây mới là kiểu sống mà lão gia phải có. Đợi lão gia ta đây chiếm lấy một tiểu quốc ta cũng sẽ như thế này hoang dâm vô độ." Hùng bi lầm bầm nói.

Hoàn Nhan Hồng Khang nhìn thấy Đại Kim quốc chủ với đám quần thần và nhiều cao thủ cùng đến, trong lòng dũng khí lập tức cường tráng lên, cười khanh khách nói: "Tiểu dân sơn dã, chưa từng nhìn thấy thượng quốc thiên triều ta đại hội Vô Già Lan đi? Đám nhà quê các người chết chắc rồi, dám quất lão gia ta, trong Đại Kim quốc ta cao thủ vô số, thánh thượng lại đứng đầu thánh chủ, hiện tại các người chỉ còn một con đường chết, các ngươi quỳ tất cả xuống cho ta."

"Quất hắn." Diệp Húc hạ giọng nói.

Hùng Bi nghe vậy lập tức giơ roi quất mạnh xuống, đánh cho tới chim lớn xung quanh không lông loạn kêu thảm thiết.

Trong Kim Loan điện, Đại Kim quốc chủ hừ lạnh một tiếng, không mở miệng, dưới điện quần thần cũng bừng bừng sắc giận. Trấn quốc pháp trượng tức là bộ mặt của hoàng đế, là thượng sư trấn quốc, giờ đây đang bị người ta quất roi trước mặt hoàng đế, có thể nào làm cho người ta không giận.

Chỉ thấy một gã trấn quốc pháp trượng đi ra ngoài điện, nhìn xuống Diệp Húc cao giọng nói:"Phạm thần quỳ xuống nghe truyền, phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Phạm thần đại nghịch bất đạo, tội đáng muôn chết…"

Diệp Húc khẽ nhíu mày, sau đầu một bàn tay thò ra giơ ra, một nắm liền túm lấy gã pháp trượng này, giũ tay quẳng xuống mặt đất, phong ấn tu vi.

Vị trấn quốc pháp trượng này cũng là một vị đại vu tu thành địa tướng, bị Diệp Húc một nắm bắt gọn không hề có được một chút sức lực phản kháng nào, nay đã bị đánh hiện nguyên hình là một con ác báo da vằn vện sặc sỡ.

Diệp Húc trong tâm khẽ động, luyện ngay một cái súc hoàn chụp ngay vào cổ nó, nói với bọn Hùng Bi và đám người: "Quất một cái con chim giờ lại rút con báo này."

Hùng Bi mừng rỡ cười nói: "Lão gia bắt thêm vài con, anh em chúng ta đều có vật cưỡi."

Diệp Húc không thèm nghe ngẩng đầu nhìn về Kim Loan điện cười nói: "Trong Đại Kim quốc chẳng lẽ không có một ai biết nói tiếng người sao?"

"Khốn kiếp!"

Một gã trấn quốc pháp trượng bay ra ngoài điện trách mắng: "Điêu dân to gan, sao dám đòi nói chuyện với thánh thượng còn không quỳ xuống chịu tội."

Hắn nói còn chưa dứt lời, một bàn tay chộp tới cầm hắn nhẹ nhàng quẳng xuống mặt đất, đánh về nguyên hình, thì ra là một hoàng thân quốc thích, hóa ra một con Hải Đông Thanh.

Diệp Húc nhíu mày cười nói: "Đại Kim quốc chủ, người muốn Diệp mỗ nghe phán xét, hay là đổi một cái biết nói tiếng người lại đây."

Đại Kim quốc từ trên xuống dưới, văn võ quần thần không ngừng thay đổi sắc mặt. Diệp Húc rõ ràng đã bắt giữ hai vị trấn quốc pháp trượng, đánh cho phải hiện nguyên hình, giam cầm pháp lực. Loại thực lực tu vi này vượt quá xa những đại vu bình thường.

"Đồ oắt con, tự cao thực lực dám cả gan phạm hoàng uy, chết chưa hết tội."

Đại Kim quốc chủ Hoàn Nhan Hồng Lượng chậm rãi mở miệng, gằn từng chữ: "Ai cùng trẫm tiến lên khiêu chiến giết chết ma đầu."

Diệp Húc cười lạnh một tiếng sau đầu một đóa hoa đại thủ thám xuất, hướng tới Kim Loan điện, ha hả cười nói: "Thiên triều Thượng quốc thật là nực cười. Hôm nay ta sẽ đánh cho cả triều đình văn võ tất cả phải hiện nguyên hình, xem xem diện mạo thật sự của đám yêu nghiệt các người."

"Vạn pháp yêu quốc!"

Hắn một tay che trời, bao luôn cả Kim Loan điện chỉ thấy trong bàn tay vọt ra một tòa yêu quốc, vô số dị chủng yêu thú thượng cổ tới tấp vọt bay ra khỏi lòng bàn tay, ầm ầm đánh vỡ Kim Loan điện, tiến sâu vào trong triều đường hoành hành ngang ngược, bắt giữ hết thảy bá quan văn võ luôn cả cung nữ đem về Huyền Không sơn, không có ai đối địch.

Đại Kim quốc chủ nổi giận quát một tiếng, thiên địa pháp tướng vụt hiện cách nhập nội thân, lập tức thân cao vạn trượng, đánh vỡ Kim Loan điện. Toàn thân nó rồng cuộn khúc, rắn vây quanh, vọt xuất ra giao long đại mãng mờ mờ mịt mịt quấn quýt quanh thân, không ngừng vặn vẹo mà đi.

Ầm!

Hắn một chưởng phá vỡ vạn pháp yêu quốc của Diệp Húc, bàn tay to lớn tìm tòi hướng Huyền Không sơn chộp tới, cười lạnh nói: "Trẫm đã tu thành bất diệt nguyên thần, một tên sơn dã man phu cũng muốn ở trước mặt trẫm giương oai? Tìm đường chết."

Bàn tay của hắn giống như móng chim ưng, năm ngón tay xòe mở như năm tòa núi nguy nga, có mênh mông khí xanh ở trong năm tòa núi lớn lưu động, giam cầm dưới chưởng hư không, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Thật không hổ là Đại Kim quốc chủ, khí thế bá đạo tuyệt luân!

Cùng lúc đó, chỉ nghe tiếng huýt gió càng ngày càng thê lương, càng ngày càng vang dội, đột nhiên chỉ nghe răng rắc một tiếng nổ lớn, con Hải Đông Thanh vẫn còn dừng lại ở trên không Trung Đô nhưng nhất chỉ ngọc trảo lại thẳng bước quá một ngàn sáu trăm dặm, hướng đến Hãm Không đảo chộp tới.

Chỉ một móng vuốt đủ để ôm gọn một hòn đảo nhỏ vuông tròn hơn vạn dặm, có thể nói là to lớn kinh người.

"Một con chim thật lớn…"

Hạo Thiên khuyển ánh mắt nhìn thẳng, miệng lầm bẩm: "Chim lớn như vậy, có thể ăn bao lâu a…"

Hùng Bi và đám người không vô cảm như nó, ý chí bất tử thực lực mạnh mẽ vô thao, có thể so với tam bất diệt cảnh Nguyên Thần tam bất diệt đại vu pháp lực, căn bản bọn họ không có khả năng ngăn cản, chỉ hơi thở liền ép tới bọn họ thực muốn hộc máu.

Hoàn Nhan Hồng Khang cười ha ha, tuy rằng bị Hùng Bi đánh cho đến mình đầy thương tích, vô cùng thê thảm, nhưng tinh thần lại phấn chấn, lạnh lùng nói: "Kìa tiểu tử, mau thả lão gia ta ra và đưa con gấu này nữa và tất cả mấy đứa kia cho lão gia ta làm vật cưỡi, còn ngươi thì làm nô tài cho ta, lão gia ta trong lòng đang rất vui không chừng có thể tha cho ngươi một mạng."

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng đối diện với Đại Kim quốc chủ Hoàn Nhan Hồng Lượng và ý chí bất tử công kích, trên mặt hắn không hề sợ hãi, một chút cũng không, đột nhiên đứng lên.

Ông!

Phía sau hắn, thế giới triển khai, hoàng thiên hậu thổ, nhật nguyệt tinh thần, thập thế u minh, luân hồi lục đạo, thiên đình địa phủ, nhất ứng nhi xuất, lồng lông nguy nga, dường như có không gian vô cùng vô tận.

Trong thế giới Bàn Vương chân thân giống như một pho tượng người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, chân đạp đại địa u minh, tay sách nhật nguyệt tinh thần, đột nhiên một bước ra khỏi thế giới, đi vào trong nội thể của hắn cùng với thân thể tương dung.

Diệp Húc thân cao vạn trượng, lắc thân một nhoáng, hóa ra bốn đầu tám tay, một quyền đánh tới chống lại Đại Kim quốc chủ!

"Từ khi tu thành Bàn Vương chân thân, ta chưa được cùng với người chân chân chính chính giao đấu, giờ dùng ngươi để kiểm nghiệm uy lực Bàn Vương chân thân của ta."