Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 599: Thiên hạ vô tiên




Diệp Húc tiếp tục lật xem kinh thư, cẩn thận đọc tiếp, càng đọc càng thấy kinh tâm động phách. Kim thư viết lão tổ tông ấy là địa tiên chi tổ, chứng kiến Thiên Đế và Vương Mẫu hóa đạo, tự giải nguyên thần hướng thiên thỏa hiệp. Sau đó chứng kiến Phật tổ hóa đạo tự giải tự thân, lại chứng kiến trên Tu Di sơn nhiều chư bồ tát cổ phật thiên thần ngã xuống.

Phật tổ và chư tiên bồ tát cổ phật thiên thần tôn giả ngã xuống là lúc mời hắn đến xem lễ, khi đó thiên địa chấn động, tịch tĩnh vô thanh, chỉ thấy phật quang vô cùng vô lượng vắt ngang vũ trụ chiếu diệu thời không, hào quang hạ xuống, đầy trời thần phật hết thảy tọa hóa, phong ấn Tu Di thần sơn.

Cuối cùng tiên phật thiên thần trong thiên địa tất cả ngã xuống, chỉ còn lại có và vài vị cổ tiên ít ỏi còn sống sót trên núi Phương Trượng.

Các vị cổ tiên này trong lòng vô cùng tuyệt vọng, tuyệt vọng không gì so sánh được. Qua thêm một ít năm, thần quy vạn kiếp bất diệt lưng đeo tiên sơn rốt cục cũng chết già, lưu lại hai mươi tám viên minh châu hóa thành trăng sáng, thủ hộ cuối cùng cho tiên sơn niết bàn. Phương Trượng tiên sơn một mảnh tử khí trầm lặng, mọi người tất cả đều không còn cái vui trên đời.

Có một ngày lão tổ tông từ ngoại giới đi về rất là vui mừng, nói rằng hãy còn hy vọng. Ông ta đã gặp một vị cổ lão tồn tại, vị cổ lão này trong mắt tiên nhân là không gì không làm được, không gì không biết. Lai lịch của hắn cổ xưa giống như vũ trụ, giống như thiên địa tang thương.

Trước khi lục đạo chưa vỡ, vị cổ lão này vì ý thức được khi phát sinh động đãng. Trước khi lục đạo bị phá vỡ một khắc, bỏ qua thân vạn kiếp bất diệt, vĩnh hằng bất tử của chính mình, chủ động tiến vào lục đạo luân hồi chuyển thế.

Giờ khắc lục đạo kia vỡ nát, hắn chuyển thế tái sinh, mang theo trí nhớ từ kiếp trước trở thành một vị vu thứ nhất đương thời.

Hiên giờ, vị cổ lào này tồn tại đã trở thành Thiên đế của thế giới mới, vị Thiên đế thứ nhất xưng hiệu Di La Thiên Nguyên Thủy đại đế ở tại Ngọc Hư cung.

Hắn chuẩn bị luyện chế tam thập tam thiên giới, luyện chế lục đạo luân hồi để tái hiện lại thiên tiên vinh quang.

Lão tổ tông lần thứ nhất nở nụ cười, nói rằng vị cổ lão này chính là nhân vật mà ông ấy kính ngưỡng. Cổ lão tồn tại đã luyện thành hình dạng ban đầu của ba mươi ba thiên giới, tất nhiên có thể khôi phục lại thịnh thế trước kia.

Thời gian từ từ trôi qua nhoáng một cái là mười vạn năm đã qua đi, cây nhân sâm kinh qua thiên địa hủy diệt năm mươi bốn vạn năm đầu, chỉ kết được bốn quả nhân sâm. Trên Phương Trượng tiên sơn chỉ còn lại bốn vị tiên nhân mạnh nhất, trong đó có vị lão tổ tông này.

"Bọn họ không chờ đợi lần lượt hóa đạo, tự tiêu khỏi thế gian. Tiên nhân trên thế gian này chỉ còn có mình ta…"

Trên kim thư bút thuật cũng đã đổi, xuất hiện chữ viết già nua cao và thẳng, đây hẳn là chữ của lão tổ tông kia trong đám cổ tiên này.

Tịch mịch.

Vị cổ tiên lão tổ tông trên kim thư viết.

Diệp Húc có thể thể hội sâu sắc tâm tình của lão tổ tông khi đó, trong thiên hạ chỉ còn lại một vị tiên nhân cuối cùng. Vị tiên nhân này nhìn thầy đồng bạn của mình lần lượt chết đi, trong lòng kia phân tịch mịch ra sao và khắc cốt ghi tâm.

Có một ngày trời giáng mưa máu, trời xanh biến màu như đang cùng khóc, như cùng với vị tiên nhân cuối cùng này gào thét tuyệt vọng.

"Hắn đã chết." Lão tổ tông đã viết ở trong sách.

Cổ lão tồn tại đã chết rồi, hoàn toàn đã chết.

Vị tiên nhân cường mạnh nhất cổ lão nhất trong các tiên nhân tồn tại cũng không thể hoàn thành trọng trách khôi phục ba mươi ba thiên giới, khôi phục lục đạo luân hồi, cuối cùng Di La Thiên Nguyên Thủy đại đế hao hết thọ nguyên, nguyên thần phân giải, hóa thành hư ảo.

"Ngay trước khi sắp chết ông ta vẫn tràn trề hy vọng, nói mình đi lầm đường cuối cùng đã tỉnh ngộ, rốt cuộc đã tìm được mầm mống căn bản. Nhưng ông đã không có thời gian đem mầm mống này ươm trồng. Hy vọng ta có thể đem trồng xuống mầm mống này, nhìn thấy mầm mống trưởng thành, chờ đợi trong thiên địa tái hiện tiên nhân một ngày nào đó."

Cái viên mầm mống thần kỳ này, lão tổ tông cũng không hề trồng xuống, hắn cho rằng vị cổ lão tồn tại này muốn hắn tiếp tục sống, mới có thiện ý nói dối hắn bằng những lời hoang đường. Hắn không cho rằng thế gian có mầm mống, hắn cũng đã sắp xụp đổ, một tồn tại vĩ đại nhất cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này hắn tự nhiên lại càng không thể.

Hắn đã quá mệt mỏi không còn lòng dạ nào tiếp tục chờ đợi.

Hắn đem "mầm mống" phong ấn bên trong Phương Trượng tiên sơn.

Cây nhân sâm chỉ còn kết được ba quả, ba quả cuối cùng hắn cũng không ăn để kéo dài sinh mệnh của chính mình, mà là chọn hóa đạo, đem tự thân hóa thành hư ảo.

"Tịch mịch a…"

Hắn viết: "Sau khi ta chết, thiên hạ vô tiên."

Đây là câu cuối cùng trong kim thư, một vị tiên nhân cổ lão cuối cùng, đã tự hủy diệt mình như thế.

Diệp Húc khép lại kim thư trong lòng cảm thấy nặng trịch, một loại cảm xúc không tên lưu động trong lòng. Hắn đối với những cổ tiên này hết sức đồng tình, những cổ tiên này đã vô cùng mạnh mẽ đối diện với thiên nhân ngũ suy, thiên địa dị biến, từng bước từng bước đi đến tuyệt vọng, cuối cùng đã biến mất khỏi thế gian đi vào hư ảo.

"Di La Thiên Yêu đế, nói vậy đó là vị Di La Thiên Nguyên Thủy đại đế, không nghĩ tới là vị đại đế này lại có một lai lịch như vậy, không ngờ là thủ lĩnh của quần tiên, xu cát, tị hung trước khi chuyển thế một khắc đã thành một vị vu thứ nhất của thế giới Vu Hoang."

Diệp Húc lộ ra một sắc suy tư. Trong kim thư bao hàm tin tức cực kỳ khổng lồ, cực kỳ kinh người. Nếu nội dung của quyển kim thư này mà truyền bá ra ngoài, tất nhiên sẽ nổi lên sóng to gió lớn, thậm trí có thể lay động địa vị thống trị của Thiên Đế thiên giới.

"Di La Thiên Địa tháp hơn phân nửa đó là tam thập tam thiên giới mà Nguyên Thủy đại đế luyện chế. Đáng tiếc là cả vị Thiên Đế này cũng không thể trùng tu thiên giới, trọng luyện lục đạo. Hắn đã không còn là tiên nhân nữa mà đã là vu, thọ nguyên hữu hạn, không thể hoàn thành hành động vĩ đại này…"

Diệp Húc lấy lại bình tĩnh thầm nghĩ: "Chả trách Di La Thiên Địa tháp có thể khắc chế quy tắc của thế giới Phương Trượng tiên sơn, hấp thụ tiên quang, hóa ra tòa bảo tháp này chính là bảo vật Nguyên Thủy đại đế đúc luyện lại để hóa thành ba mươi ba thế giới mới. Tuy nhiên ngọc lâu ngọc thụ của ta thì lại là chuyện gì xảy ra?"

Trong phiến tiên sơn thế giới này, quy tắc của vu bị khắc chế, không thể vận dụng vu pháp hay vu bảo. Di La Thiên Địa Tháp thì lại có thể bởi vì tòa bảo tháp này là chứng đạo chi bảo do Nguyên Thủy Đại đế luyện thành. Mà tòa Di La Thiên Địa Tháp của Diệp Húc thì cũng là phỏng chiếu theo chứng đạo chi bảo mà luyện thành nên cũng có tác dụng khắc chế tiên quang.

Mà Ngọc lâu của Diệp Húc và ngọc thụ trong ngọc lâu cũng có tác dụng giống như thế, điều này khiến Diệp Húc cảm thấy tò mò.

Ngọc thụ của hắn không chỉ có tác dụng khắc chế quy tắc mà thậm chí còn cắn nuốt tiên quang luyện hóa thành tu vi, so với Di La Thiên Địa tháp công hiệu còn tốt hơn nhiều phần.

Cây ngọc thụ này, khi ngọc lâu xuất hiện thì nó liền tồn tại, đi cùng với Diệp Húc từ khi trưởng thành đến bây giờ, trong đó có rất nhiều diệu dụng. Diệp Húc sớm đã nhìn thấy giờ đây ngọc thụ ngọc lâu lại đem đến cho hắn niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng đem đến cho hắn mối nghi hoặc càng nhiều hơn và càng lớn hơn.

"Không nghĩ đến nó nữa. Trên cây nhân sâm hiện giờ vẫn còn ba quả, ăn vào có thể tăng thêm gần ba vạn năm nguyên thọ, mà cây nhân sâm này vẫn còn khả năng ra quả, bảo vật này liệu có thể tìm đưọc ở đâu đây."

Ánh mắt Diệp Húc lóe lên thầm nghĩ: "Ngoại trừ cây nhân sâm, còn có hai mươi tám viên minh châu thần quy hóa thành sau khi chết, cũng là những thứ rất tốt thậm chí có thể so với cấm bảo bảo vật. Tuy nhiên trên không trung chỉ có hai mươi bảy vòng trăng sáng, chẳng lẽ còn một vòng nữa cũng đã bị người lấy đi… Mầm mống bị vị tổ địa tiên phong ấn kia mới là vật quan trọng nhất. Nếu có thể tìm được mầm mống này đem trồng xuống, chẳng phải nói là ta còn có thể trường sinh bất lão, hy vọng trở thành tiên nhân với thế đồng tồn?"

Tim hắn đập thình thịch loạn nhảy. Tuy rằng lão tổ tiên nhân không tin rằng viên mầm mống có thể tái hiện lại vinh quang của cổ tiên ngày xưa, nhưng hắn thì lại có vài phần tin tưởng. Hắn lập tức ra khỏi đạo quán bay lên không trung nhìn ra bốn phía, tìm tông tích của cây nhân sâm.

Chỉ thấy chung quanh nơi nơi đều là mảnh vỡ của tiên sơn, hoang vắng vô cùng, đừng có nói cây nhân sâm mà ngay đến cả một cây cỏ khô cũng không nhìn thấy.

"Cây nhân sâm nhất định được giấu ở một nơi nào đó, đồng thời cũng có thể có viên mầm mống bị phong ấn kia, hai đồ vật này nhất định được lão tổ tông địa tiên để ở cùng một chỗ chỉ cần tìm thấy cây nhân sâm thì cũng có thể tìm thấy cả hai đồ vật này."

Diệp Húc tìm tòi xung quanh, chỉ thấy không trung tiên sơn nhiều lắm, ánh mắt không thể xem hết. Tuy nhiên đại đa số những mảnh vỡ tiên sơn đều là những mảnh hoang tàn không có một chút sức sống nào càng không cần phải nói cây nhân sâm.

Đột nhiên, hắn chú ý tới một đại địa tiên đảo phía xa có một vết nứt thật sâu, nước biển vọt lên, tiên quang đãng rạng. Đó là một lối đi khác vào thế giới Phương Trượng tiên sơn, so với lối đi ở Huyền Không sơn thì lối đi ở đây lớn hơn rất nhiều.

Nước biển rầm một tiếng nhấc lên, một con thuyền lớn từ trong vết nứt bay thẳng lên trời, lập tức ầm ầm rơi xuống đất. Đột nhiên lại rầm một tiếng, cũng lại một chiếc thuyền lớn nữa vọt lên khỏi mặt nước, cũng giống như thế bị quy tắc của thế giới tiên sơn khắc chế liền rơi trở lại.

"Hai chiếc chiến hạm của Mông Chính và Lý Như Tư!"

Diệp Húc trong mắt tinh quang bắn ra sát khí nháy động. Trong thế giới tiên sơn bất kể kẻ nào đều không thể sử dụng pháp lực và vu bảo. Mông Chính và Lý Như Tư cũng không ngoại lệ, tuy rằng hai người đều là đỉnh phong đại vu thiên địa pháp tướng bất diệt nhưng cũng bị quy tắc ở nơi đây khắc chế, chỉ có thể dựa vào thân thể hùng mạnh của Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong.

Tuy nhiên Diệp Húc có được Di La Thiên Địa tháp và ngọc lâu nên không bị quy tắn nơi đây khắc chế, có thể không kiêng nể gì mà sử dụng vu pháp và tế khởi vu bảo. Bởi vậy tuy rằng Mông Chính và Lý Như Tư đều là cường nhân gần với Nhân Hoàng nhưng hắn cũng không sợ chút nào!

"Xem vị trí của vết nứt này hẳn là ở vào thánh địa duy nhất của Hạ Châu, Lang Gia tiên phủ. Mông Chính và Lý Như Tư sao có thể từ trong vết nứt này mà tiến lại? Hay là Lang Gia tiên phủ đã cùng bọn chúng liên kết…"

Diệp Húc trong lòng khẽ động, đột nhiên chỉ thấy trong rãnh nứt kia ánh sáng vô cùng nhu hòa từ đáy nước chiếu ra, một vòng trăng sáng thật lớn chậm chậm từ trong vết nứt bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Đây là một kiện bán thành phẩm cấm bảo, sau khi thần quy chết lưu lại hai mươi tám viên minh châu, không biết như thế nào bị cường nhân trong Lang Gia tiên phủ lấy được, đánh vào cấm pháp không hoàn chỉnh, luyện thành cấm bảo.

Trăng sáng bay lên không, ánh sáng như nước bắn ra, chỉ thấy hai chiếc chiến hạm vừa rơi xuống đất lại châm chậm bay lên ngang giữa không trung. Bản thân vòng trăng sáng là viên minh châu sau khi thần quy chết đi lưu lại, lại có tuyệt đại cao thủ quán chú nhập bất hoàn chỉnh cấm pháp, uy năng vô hạn, vô hình bên trong mà triệt tiêu đi quy tắc tiên.

Diệp Húc xem đến đây, lại từ trên không trung hạ xuống một lần nữa quay về bên trong đạo quán, thầm nghĩ: "Lần này khó đây! Bất kể thế nào ta cũng phải có được cây nhân sâm và viên mầm mống kia, thừa lúc bọn người kia còn chưa lục soát đến đây, phải khẩn trương tìm hai kiện bảo vật này!" Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Đột nhiên, trong đạo quán truyền lại tiếng Hùng Bi hô hoán kêu lên: "Lão gia mau tới, tiểu Hùng cuối cùng đã tìm thấy Phương Trượng tiên sơn thật sự rồi!"