Một thức Mạt Đô ấn này của Diệp Húc là có được từ tay Luân Hồi thái tử. Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn bao hàm toàn diện, chỉ cần có được đạo văn đạo ngân của Thạch Ma Địa Ngục là có thể lĩnh ngộ hết các loại đại đạo, thông hiểu đạo lý của Thạch Ma Địa Ngục.
Uy lực môn ấn pháp này ở trong tay hắn còn mạnh hơn Luân Hồi thái tử rất nhiều, dễ dàng liền vây khốn Luân Hồi thái tử lại. Vô số Thạch Ma lăn lộn rút hết tu vi, đạo văn đạo ngân trong cơ thể Luân Hồi thái tử ra rồi cắn nát.
Mà ở sau lưng Diệp Húc, Luân Hồi Thiên Môn hiện lên không ngừng hấp thu đạo văn đạo ngân nát kia dung nhập vào trong Thiên môn, hoàn thiện Mười Tám Tầng Địa Ngục của chính hắn, lĩnh ngộ đủ loại Địa Ngục đại đạo, làm cho Bàn Vương Khai Thiên Kinh thêm hoàn thiện.
"Luân Hồi Ma Môn!"
Luân Hồi thái tử vừa sợ vừa giận, Diệp Húc lấy vu pháp của gã đối phó gã, đẩy gã vào hiểm cảnh, gã sao không thể không nổi giận?
Sau lưng gã Luân Hồi Ma Môn hiện lên, ma quang chiếu rọi muôn đời, luân hồi chuyển động, vô sinh lão tử, chống lại Thạch Ma Địa Ngục của Diệp Húc nghiền ép. Hai tay gã rung lên đánh ra đủ loại ấn pháp, quát to: "Quang Tựu Cư ấn! Cư Hư Thối Lược ấn! Tang Cư Đô ấn! Lâu ấn! Phòng Tốt ấn! Ô Cánh Đô ấn…" truyện được lấy tại Truyện Full
Mỗi loại ấn pháp bay ra hóa thành Mười Tám Tầng Địa Ngục, núi đao biển lửa, thiết thụ ác dương, chấn vỡ vô số Thạch Ma.
"Luân Hồi thái tử, Luân Hồi Thiên Môn của ta đã thành hình, có thể cắn nuốt đạo văn đạo ngân của chư thiên chư địa ba nghìn thế giới, làm cho chư thiên chư địa ba nghìn thế giới luân hồi không ngừng trong Thiên môn của ta. Cho dù là chất hay lượng đều hơn xa Luân Hồi Ma Môn của ngươi! Cho dù ngươi có phản kháng như thế nào đi nữa, cũng không thể thoát chết!"
Thân hình Diệp Húc bất động, tất cả Thạch Ma lớn nhỏ vỡ rồi sinh ra, dựa vào ý niệm của hắn, không ngừng tiêu đi tu vi Luân Hồi thái tử, cắn nuốt luyện hóa tu vi gã, sau đó suy diễn ra Địa ngục đại đạo đầy đủ, dung nhập vào trong Luân Hồi Thiên Môn.
Luân Hồi Thiên Môn của hắn càng lúc càng rõ, càng lúc càng vững chắc.
Giống với Ma Môn của Luân Hồi thái tử, hai cánh cửa lớn của hắn đóng chặt lại, đều chiếm một bên Lục Đạo Luân Hồi. Hai cánh cửa hợp lại một chỗ là Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh.
Bên cạnh Luân Hồi có Tam Thập Tam Thiên Giới dựng ở nửa trên của Luân Hồi, có Mười Tám Tầng Địa Ngục dựng ở nửa dưới, mà ở giữa là ba ngàn thế giới lớn nhỏ, hoàn thiện hơn Ma Môn của Luân Hồi Địa Ngục Kinh không biết gấp bao nhiêu lần!
Quy tắc chung của Luân Hồi Địa Ngục Kinh chính là Lục Đạo Luân Hồi. Luân Hồi Pháp Vương có được một mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi, từ đó suy diễn ra Lục Đạo Luân Hồi, nhưng lại chỉ có thể khởi động Địa Ngục chứ không thể khởi động được Tam Thập Tam Thiên và ba nghìn thế giới, nếu không sẽ bị nhiều thế giới như vậy đè sập. Bởi vậy dù là Luân Hồi Pháp Vương muốn sáng tạo ra công pháp cất chứa bao quát chư thiên chư địa ba nghìn thế giới cũng là không có khả năng.
Mà Lục Đạo Luân Hồi của Diệp Húc cũng có được từ vô số mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi, tuy rằng rách tung toé nhưng trên thực tế lại vô cùng củng cố, đủ để khởi động chư thiên chư địa chư thế giới.
Nguyên là, Diệp Húc bởi vì tích lũy không đủ, không thể ngưng tụ Luân Hồi Thiên Môn. Bàn Vương Khai Thiên Kinh không hoàn chỉnh làm cho Thiên giới quá nặng, ép sập ba nghìn thế giới, làm cho Thiên Môn không thể ngưng tụ.
Mà Mười Tám Tầng Địa Ngục càng ngày càng rõ ràng, làm cho Đạo Môn hắn củng cố, có thể thừa nhận được Tam Thập Tam Thiên, ba nghìn thế giới.
Tuy rằng Tam Thập Tam Thiên Giới và Mười Tám Tầng Địa Ngục của hắn vẫn không hoàn chỉnh như trước, vẫn cần một lượng tích lũy lớn mới có thể hoàn thiện Đạo Môn, nhưng Diệp Húc cũng bước ra một bước quan trọng từ Vu Hoàng đến Thánh Hoàng.
Từ giờ khắc này, hắn ngưng tụ ra Đạo Môn, rốt cục có thể xưng là Thánh Hoàng!
Diệp Húc chỉ cảm thấy đủ loại minh ngộ đột nhiên xông lên đầu, những loại huyền ảo huyền diệu đối với thiên địa đối với thiên địa trước giờ không hiểu nay đã có cảm thụ sâu xa, xem không hiểu không rõ chỉ trong một thoáng đã trở nên rõ ràng!
Lúc trước hắn với cảnh giới này Thánh Hoàng chỉ thiếu một bước mà đã cách biệt một trời một vực, nay bước ra được bước này làm cho hắn rốt cuộc siêu phàm nhập thánh, chạm đến thiên địa đại đạo, đủ loại giải thích về Địa Ngục cũng đang nhanh chóng tăng lên, lúc nào cũng có một loại hiểu ra xông lên đầu.
Luân Hồi thái tử tích lũy khổng lồ mà pha tạp như thế giờ phút này hóa hết thành tin tức trong đầu Diệp Húc, làm cho hắn lúc nào cũng là ở trong ngộ đạo.
Thậm chí ngay cả ấn Mười Tám Tầng Địa Ngục khác cũng bị hắn lĩnh ngộ từng thức một. Không lâu sau, Diệp Húc đã lĩnh ngộ hết mười tám thức ấn pháp Đế cấp.
So với Tam Thập Tam Thiên ấn, uy lực Mười Tám Tầng Địa Ngục ấn kém hơn một chút, không mạnh, công chính, đại khí như Tam Thập Tam Thiên ấn, nhưng lại âm tà, quỷ bí, tàn nhẫn, làm cho người ta khó lòng phòng bị, có thể nói là có điểm đặc sắc riêng.
Rầm!
Đạo Môn của Luân Hồi thái tử rốt cục không chịu nổi, dập nát tại chỗ. Vô số đạo văn đạo ngân tung bay, dung nhập vào trong Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc, làm cho Thiên Môn thêm củng cố, không thể xuyên thủng.
Cảnh giới của Luân Hồi thái tử trực tiếp từ cảnh giới Thánh Hoàng rơi xuống Vu Hoàng, lại càng khó có thể chống lại Diệp Húc. Hàng tỉ Thạch Ma lớn nhỏ nghiền ép tới, nghiền nát gã ra.
Oành!
Đột nhiên những Thái Thanh linh mạch phát ra từ nơi Luân Hồi thái tử chết, bay lượn bốn phía, chắc là linh mạch gã thu thập được.
Diệp Húc vui vẻ trong lòng đang định dùng tay thu hết đám linh mạch đó lại, đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh mênh mông cuốn tới, nhô lên cao hóa thành hư ảnh Lục Đạo Luân Hồi thật lớn, đánh tan sức mạnh của hắn, hút lấy thân thể rách nát và hồn phách của Luân Hồi thái tử.
"Thứ gì vậy? Đứng lại cho ta!"
Diệp Húc quát lớn, một quyền trào ra đánh tới hư ảnh Lục Đạo Luân Hồi kia. Đạo hư ảnh kia nhô lên cao chấn động rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Hư ảnh luân hồi cuốn đi hồn phách Luân Hồi thái tử kia, ngay cả ta cũng không cách nào ngăn lại được, rốt cuộc là thứ gì nhỉ?"
Diệp Húc khẽ nhíu mày, luồng sức mạnh kia cho hắn một cảm giác quen thuộc, kéo tới bao lấy hồn phách của Luân Hồi thái tử, không cho gã hồn phi phách tán, cùng loại với Luân Hồi lực của Lục Đạo Luân Hồi, nhưng so với Lục Đạo Luân Hồi chân chính lại có chỗ hoàn toàn khác nhau.
Đó là khác biệt về quy tắc, Lục Đạo Luân Hồi chân chính là quy tắc của tiên, mà sức mạnh kia lại là quy tắc của vu.
"Chẳng lẽ là vu bảo, Thần Binh mà Luân Hồi Pháp Vương chiếu theo Lục Đạo Luân Hồi tạo thành?"
Diệp Húc cảm thấy kính nể, Luân Hồi Pháp Vương, vị Thần Vương thần bí khó lường sinh ra từ trong Thiên Phần này, có được mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi rồi khai sáng Luân Hồi Địa Ngục Kinh, quả thực là người giống như Thiên đế, nhân vật như vậy đáng để khâm phục.
"Luân Hồi Pháp Vương tạo ra Lục Đạo Luân Hồi, hút đi hồn phách và thân thể Luân Hồi thái tử thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ món bảo vật đó cũng có tác dụng làm cho người ta chết mà sống lại? Nếu như vậy, Luân Hồi thái tử cùng lắm là không chết nhưng cũng không đủ để sợ hãi. Ta đã thành Thánh Hoàng, tu vi hơn xa hắn. Tu vi hắn bị phế, cần phải tu luyện lại, không còn có cơ hội vượt qua ta nữa." Diệp Húc thầm nghĩ.
Răng rắc!
Hư ảnh Lục Đạo Luân Hồi xuyên phá hư không, giáng lâm đến một nơi cổ xưa trong Thiên Phần. Minh khí vô biên gào thét, chỉ thấy bên trong minh khí lơ lửng một mặt Lục Đạo Luân Hồi thật lớn, phía trên Lục Đạo Luân Hồi tọa lạc một tòa thành cổ âm trầm to lớn, trên cửa thành ghi ba chữ "Uổng Tử thành". Trong thành ma khí mênh mông cuồn cuộn, cao thủ vô số, đúng là thánh địa mà Luân Hồi Pháp Vương xây dựng nên.
Hư ảnh cùng Thần Binh to lớn này tương dung, một luồng năng lượng mênh mông phun ra từ trong Luân Hồi. Luân Hồi thái tử dần dần hình thành thân thể, hồn phách nhập vào cơ thể, thậm chí tu vi của hắn cũng khôi phục, không hề yếu hơn lúc trước chút nào.
"Tên này thật lợi hại, lại có thể hoàn toàn khắc chế ta, đánh hỏng thân thể ta, tu vi cũng bị hắn phế bỏ. Nhưng cha ta luyện chế Lục Đạo Luân Hồi, có được hiệu quả khởi tử hồi sinh, tuy không thể chuyển thế, trường sinh bất tử, nhưng chỉ cần hồn phách bất tử là có thể trùng tạo thân thể khôi phục tu vi! Chẳng lẽ là cha ta ra tay cứu ta?"
"Vương nhi, lần này con thua trong tay kẻ khác, nhất định không được kiêu ngạo, như thế mới có thể tinh dũng mãnh tiến, hùng mạnh hơn trước."
Một giọng nói đột nhiên truyền đến, ầm ầm nói: "Về tên tiểu bối kia, cha đã phái Già Bà Lâu đi giết, con sẽ nhanh chóng nhìn thấy thi thể nó!"
Luân Hồi thái tử vội khom người chào, lạnh lùng nói: "Thưa cha, không cần Già Bà Lâu ra tay, con muốn tự tay giết hắn!"
Giọng nói kia bỗng cười ha ha rồi nói: "Nếu không phải cha cảm ứng con gặp nguy hiểm, thúc giục Lục Đạo Luân Hồi thì giờ con đã chết rồi, con trai ta ạ! Dám giết Vương nhi của ta chính là mạo phạm đến uy nghiêm của ta, nhất định chỉ còn đường chết! Giờ cha có việc cần làm, không rảnh phân thân, nếu không sẽ tự đưa phân thân tới giết chết hắn ta. Ý cha đã quyết, con không cần nhiều lời!"
"Ngay cả cha cũng không rảnh hạ phân thân? Chẳng lẽ bí cảnh nơi kia thật sự lợi hại như vậy?" Luân Hồi thái tử sợ hãi nói.
"Bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế không phải là tầm thường..." Giọng nói kia càng lúc càng thấp rồi biến mất.
"Luân Hồi thái tử không hổ là con của Luân Hồi Pháp Vương, không ngờ mang theo nhiều linh mạch như vậy!" Diệp Húc giơ tay nắm hết Thái Thanh linh mạch lên, ánh mắt tỏa sáng.
Trên người Luân Hồi thái tử còn mang theo hơn hai mươi cành Thái Thanh linh mạch, so với đám cự thú viễn cổ kia còn giàu có hơn. Hơn nữa chất lượng linh mạch này cực cao, không phải Thái Thanh linh mạch bình thường, chắc là linh mạch cấp cao sinh ra trong trung tâm Thiên Phần!
"Tốt quá! Ta đang thiếu linh mạch tăng lên tu vi, có đám linh mạch này cũng đủ ta dùng một lát!"
Diệp Húc thu hồi linh mạch lại, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang lên, tiếng Xi Thiên Ma Tổ truyền đến, cười ha ha nói: "Luân Hồi Pháp Vương, cuối cùng ngươi cũng chết ở trong tay ta..."