Huyết tàm bốn cánh sau khi ngã xuống đất, lập tức lại vỗ cánh mà dậy, vòng quanh Diệp Húc bay nhanh.
Nó đã nhìn ra Diệp Húc cực kỳ khó dây vào, bất quá thiên tính khiến nó bức thiết muốn giết chết Diệp Húc, xâm chiếm nhục thể của hắn. Chỉ cần chui vào được trong đầu lâu của Diệp Húc nó liền có thể đẩy lấy được thể xác Diệp Húc, đi khắp nơi ăn thịt người.
"Bây giờ thì con tàm trùng này thật sự là không đáng yêu chút nào cả." Tô Kiều Kiều rùng mình một cái, lẩm bẩm nói.
Giờ phút này huyết tàm bốn cánh đâu chỉ không đáng yêu, quả thực dữ tợn đáng sợ, thân thể lúc lớn lúc nhỏ, lớn thì như bể cá, nhỏ chỉ bằng ngón tay, lúc phi hành thì không có phương hướng cố định khiến người ta khó có thể nắm bắt được vị trí của nó, quả thực trời sinh chính là một loại sát thủ quỷ mị!
Nơi huyết tàm đi qua, chỉ thấy một gốc đại thụ ầm ầm ngã xuống, núi đá vô thanh vô tức vỡ ra, đều là do đôi cánh ve của nó phá vỡ vật cản khi phi hành gây nên!
Chu Thế Văn cùng Phương Thần trừng to mắt, mục quang bốn phía tìm kiếm đường đi của huyết tàm, trong nội tâm kinh ngạc vạn phần.
Nói thật, vào thời điểm huyết tàm vừa mới xuất thế, ai cũng không để nó vào trong mắt, Chu Thế Văn thậm chí còn cười nhạo ngũ độc kinh không có bao nhiêu tác dụng, giờ đây chứng kiến con vật hung ác này dữ tợn khủng bố như thế, hai người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong nội tâm ẩn ẩn có chút hối hận lúc trước không có lựa chọn ngũ độc kinh.
Nếu có thể thu phục được cổ trùng như vậy thì đơn giản liền có thể hơn được nhiều năm khổ tu vu pháp, thậm chí vu binh, ra tay giờ cũng không khác gì vu sĩ cố nguyên kỳ nguyên khí ngự vật giết người ngoài trăm bước, thậm chí càng thêm lợi hại!
Xèo xèo!
Huyết tàm bốn cánh kêu lên quái dị, từ phía sau lưng gào thét phóng về phía Diệp Húc!
"Muốn chết!" Diệp Húc đột nhiên xoay người, giơ lên đại thủ nặng nề vỗ lên lưng cổ trùng này, ầm ầm một tiếng, lập tức đem cổ trùng này lần nữa đập bay!
Xuy! Xuy!
Cặp cánh mỏng của nó sau khi mở ra thì chẳng khác nào thanh lợi đao to cỡ chiếc quạt xếp, cực kì sắc bén, khi bị Diệp Húc đâp bay đi thì lập tức đảo qua phía bên cánh tay của hắn, ngay sau đó, trên cánh tay của Diệp Húc liền xuất hiện bốn vết thương sâu hoắm lòi cả xương cốt.
Diệp Húc vội vàng lui về phía sau, trong nội tâm không khỏi hoảng sợ. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Thân thể của hắn cường đại cỡ nào chứ, dùng vu pháp lấy cứng chọi cứng cùng vu sĩ cố nguyên kỳ cũng chưa từng bị thương, tay không có thể tiếp vu binh, không nghĩ tới khi đối mặt với huyết tàm bốn cánh thì liền nhận ngay đến 4 vết thương.
- Không hổ là dị chủng bài danh thứ ba mươi sáu trong số thượng phẩm cổ trùng!
Diệp Húc tâm niệm vừa động, lấy ra Quỷ Đầu Đao, bước nhanh về phía trước, đuổi theo huyết tàm bốn cánh, sau đó một đao chem. xuống!
Đinh!
Hỏa quang chớp loé, huyết tàm lần nữa bị hắn đánh bay, đầu của Quỷ Đầu Đao đứt gãy, rơi trên mặt đất!
Vu binh này cư nhiên chịu thiệt thòi trước cặp cánh mỏng như cánh ve của huyết tàm bốn cánh!
Chu Thế Văn nhãn tình sáng lên, vội vàng kêu lên: "Thiếu Bảo, đừng phải giết chết nó, ngươi không muốn cổ trùng này thì lưu cho ta đi!"
"Giao Long tham trảo thức!"
Diệp Húc quát lên một tiếng giận giữ, một đạo Giao Long khí lao ra khỏi đan điền, thò ra long trảo chộp xuống huyết tàm bốn thức, mắt thấy liền có thể tóm được huyết tàm này rồi ấy vậy mà nó lại đột nhiên há cái miệng to như chậu máu ra, răng rắc một tiếng cắn nuốt luôn long trảo, tiếng nhai rôm rốp vang lên, hung ác đến cực điểm!
Diệp Húc lông mày nhướng lên, huyết tàm bốn cánh thực sự khiến cho hắn quáđối giật mình, cư nhiên đến cả vu pháp cũng trở thành thịt cho nó gặm, sự mạnh mẽ của cổ trùng này còn muốn vượt qua tưởng tượng của hắn!
Hắn lần nữa tiến lên, bàn tay rậm rạp Long Lân, hóa thành một long trảo, hướng huyết tàm chộp tới.
Huyết tàm bốn cánh kêu lên xèo xèo quái dị, há cái miệng rộng táp về phía tay của hắn, Diệp Húc mỉm cười, cong lên tứ chỉ gảy nhẹ, đầu ngón tay đương đương bắn lên hàm trên của huyết tàm khiến cho cái miệng to đùng của nó không làm sao mà khép lại được nữa, chấn cho nó kịch liệt run rẩy.
Cùng lúc đó, tay còn lại của Diệp Húc từ trên chộp xuống cổ nó, cuối cùng cũng bắt được cổ trùng này vào tay.
Hắn vừa mới nhẹ nhàng thở ra, thân thể huyết tàm bốn cánh đột nhiên kịch liệt thu nhỏ lại, theo khe hở chính giữa ngón tay hắn bay ra ngoài.
"Chỉ là một con cổ trùng mới xuất thế cư nhiên lại khiến cho ta chật vật cỡ này!" Diệp Húc trong nội tâm thật sự nổi giận, quyết định không giữ lại nữa, quyết giết cổ trùng này, sau đó lại nuôi một con khác.
Hắn đang đau đớn muốn hạ sát thủ, đột nhiên huyết tàm bốn cánh giống như gặp được thiên địch, vút một cái bay thẳng về phía thần mộc Vương Đỉnh của hắn, chi trượt một tiếng chui vào trong đỉnh, lén lén lút lút thò đầu ra liếc mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng kêu chiêm chiếp, một con yêu thú quái dị từ trong rừng lao ra, lông trắng như tuyết, sau đầu có ba đường long vàng tạo thành hình chữ "xuyên" (川), xem bộ dáng tựa hồ là một con hồ ly, mà lại cũng không giống, chỉ dài khoảng hơn thước, trừng đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía huyết tàm bốn cánh trong thần mộc Vương Đỉnh, thè cái lưỡi dài nhỏ ra, liếm liếm miệng.
Dị thú này không có vẻ sợ người lạ, đối với bọn người Diệp Húc làm như không thấy, cứ thế rộn ràng đi thẳng đến bên cạnh đỉnh, thò móng vuốt ra chộp vào huyết tàm bốn cánh ở trong đỉnh, xem ra định ăn luôn cổ trùng này.
Huyết tàm bị nó bức quá sát, lập tức lao ra khỏi đỉnh, hình thể biến hoá thành như thùng nước, xèo xèo kêu to, há cái miệng rộng như chậu máu, hùng hổ tựa hồ chỉ cần một miếng là nuốt trọn con dị thú vào miệng vậy.
Ngân ngân!
Con dị thú tựa chồn mà không phải chồn này đột nhiên tức giận quát lên, cũng hít vào một hơi, hình thể lập tức như phồng lên, cấp tốc bành trướng, biến thành quái vật khổng lồ, hệt như một đầu bạch tượng, há miệng ra, hình thể so với huyết tàm bốn cánh thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần!
Huyết tàm bốn cánh lại càng hoảng sợ, đầu co rụt, lại tránh về trong đỉnh.
Song giao tiễn.
Diệp Húc quát lớn một tiếng, trong đan điền lao ra hai con lam giao, không chút do dự đánh về phía dị thú nọ, hai đầu quấn vào nhau, cùng lúc cắt xuống!
Tới thời điểm này, song giao tiễn vẫn luôn là chiêu có lực công kích đơn thể mạnh nhất trong số những vu pháp mà hắn đã học, còn quần giao loạn vũ là là chiêu công kích ở phạm vi lớn, nếu bàn về lực công kích thì chiêu đó còn không bằng song giao tiễn.
Dị thú này không rõ lai lịch, đến cả huyết tàm bốn cánh cũng có ba phần sợ nó, có thể thấy được nó so với huyết tàm càng thêm hung hãn gấp nhiều lần, bởi vậy Diệp Húc vừa tiến đến liền vận dụng sát chiêu mạnh nhất, chuẩn bị đem dị thú cắt làm hai đoạn!Cùng lúc đó, sau lưng Phương Thần hiện ra trái tim Huyết Ma, tám cái xúc tu chiêm chiếp rung động, gào thét đâm về phía đầu dị thú nọ, còn đỉnh đầu của Chu Thế Văn đột nhiên hiện ra một cây đại cung cổ xưa, mở cung liền bắn, từng đạo hỏa tiễn đồng thời cũng hướng dị thú phóng tới!
Ba người bọn họ đồng thời ý thức được đầu dị thú đột nhiên xuất hiện này so với huyết tàm càng thêm nguy hiểm, bởi vậy cơ hồ đồng thời hướng về phía nó phát động công kích!
Dị thú tựa hồ mà không phải hồ này ngẩn ngơ, sợ tới mức hồn bất phụ thể, thân thể đột nhiên kịch liệt thu nhỏ lại, đông một tiếng té trên mặt đất, tứ chi run rẩy vài cái, vẫn không nhúc nhích.Song giao tiễn cùng Huyết Ma Nguyên Hồn đại pháp, hỏa vũ nghệ tiễn thuật cùng lúc ập đến, lập tức nguyên khí văng khắp nơi, gió to cuộn lên như một cái vòi rồng cỡ nhỏ!
Dị thú nọ vụng trộm mở ra một con mắt, nhìn thấy cảnh tượng nọ thì rùng mình một cái, hạ quyết tâm tiếp tục giả vờ chết, thậm chí đến cả cái đuôi cũng dựng lên thẳng tắp, đứng thẳng trong không trung, tỏ ý chính mình đã bị chết cứng ngắc lại.
"Thiếu gia, ngươi xem ngươi đã hù chết tiểu đông tây này rồi." Tô Kiều Kiều đối với dị thú tựa chồn mà không phải chồn này rất là yêu thích, nén giận nói với ba người nói.
Diệp Húc thấy thế, cười lạnh nói: "Vừa mới chết, thi thể vẫn còn ấm, làm sao có thể cứng ngắc cho được?"
Vừa dứt lời, cái đuôi của dị thú này liền buông lỏng, mềm rủ xuống trên mặt đất.
Diệp Húc trong không khỏi thấy buồn cười, nói: " Yêu thú bị hù chết, đầu lưỡi cũng phải lè ra mới đúng chứ."
Dị thú vụng trộm ba một tiếng nhỏ, thè ra đầu lưỡi đỏ hồng, đầu nghiêng sang một bên.- Tiểu gia hỏa này thật thú vị.
Tô Kiều Kiều cực kỳ yêu thích dị thú này liền tiến về phía trước ôm lấy nó, tiểu đông tây này lập tức đình chỉ việc giả chết, hưu một tiếng nhảy lên đầu vai của nàng, nhe răng nhếch miệng về phía ba người Diệp Húc cùng Chu Thế Văn, Phương Thần.
Sau lưng Diệp Húc liền hiện lên song giao tiễn, tiểu đông tây lập tức chui vào trong tóc Tô Kiều Kiều, chỉ lộ ra một cái đuôi to đang xù lông, sợ tới mức lạnh run.
"Thiếu gia, chúng ta thu dưỡng nó được không?" Tô Kiều Kiều ái tâm tràn lan, lôi dị thú ra, ôm vào trong ngực, cười nói: "Ngươi xem hắn đều đói bụng đến mức da bọc xương rồi, thật là đáng thương mà. Ta còn muốn đặt cho nó cái tên nữa."
Tiếp đó nàng cúi xuống sờ sờ cái đầu của tiểu đông tây rồi cười nói: "Chi bằng gọi ngươi là hoa hồ điêu đi, ai bảo ngươi vừa giống hồ li lại vừa giống chồn chứ."