Kiều Lệ lấy túi ra về, để lại Phó Ninh với những nỗi trăn trở. Cô nói ít mong rằng anh ta hiểu nhiều, kéo anh ta về cùng phe với mình sẽ rất có lợi, tự mày mò sẽ không bằng có thêm một người thầy dẫn dắt, để đi được đường dài thì chắc chắn không thể đi một mình.
Đúng năm giờ chiều, chuyến xe buýt số 12 ghé trạm đón khách. Kiều Lệ lên xe, đảo mắt một vòng tìm Triệu Gia Viễn. Anh ta ngồi ở hàng ghế sau cùng, ăn mặc vô cùng bắt mắt, vest đen trang nhã, đầu tóc chải chuốt bóng bẩy, khí chất nổi bật khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn. Kiều Lệ chậc lưỡi ngán ngẩm, anh ta sắp đi dự tiệc sao?
Chuyến xe buổi chiều chở đầy khách, Kiều Lệ khổ sở chen chút ra phía sau. Triệu Gia Viễn bá đạo một mình giành hai ghế, mấy cô gái trẻ đang đứng vịn tay cầm cứ nhìn anh ta suốt, nhưng anh ta lại làm như không hay không biết, vừa thấy Kiều Lệ đã dịch sang một bên chừa chỗ cho cô ngồi.
- Hai chúng ta như thế này có được gọi là đang hẹn hò không?
Triệu Gia Viễn rất hay nói mấy câu vô tri như vậy. Triệu Lệ vươn tay kéo rèm cửa, mặt đanh lại không vui.
- Lần đầu tôi gặp anh, anh không phải như thế này.
Triệu Gia Viễn phì cười, chống tay lên cằm nhìn cô, đáp lại:
- Lần đầu tôi gặp cô, cô cũng không giống như bây giờ.
Kiều Lệ không có thời gian hồi tưởng lại lúc đó mình trông ra sao, cô không thích vòng vo nên vào thẳng chủ đề chính.
- Trạm tiếp theo chỉ cách có mười lăm phút nữa, bàn chuyện quan trọng đi.
Tính khí của cô gái này quả là khó chiều, thoạt nhìn rất bộc trực nhưng có vẻ lại không phải thế. Trước nay Triệu Gia Viễn hợp tác với không ít người, nhưng chủ động bắt anh đi theo lối mòn đã định sẵn thì ngoài Trương Kiều Lệ ra... chẳng còn ai nữa. Anh dựa lưng vào ghế, dáng vẻ vừa ưu nhã vừa nghiêm túc.
- Tôi đồng ý hợp tác cùng cô, dự án tổ chức lễ hội lần này Hải Dương sẽ rút lui. Nhưng cô phải cho tôi biết kế hoạch cụ thể của cô là như thế nào, tôi là người làm kinh doanh không thể vì mỹ nhân mà chịu lỗ được.
- Ở phía nam này Giang gia sở hữu nhiều nhà hàng khách sạn bậc nhất, tôi muốn lợi dụng cơ hội này chứng minh năng lực với Giang Thừa, một khi thành công vào được bộ máy làm việc của ông ta, tôi sẽ khiến các cơ sở từ bé đến lớn của ông ta phải tiêu tùng, lúc đó… Triệu gia sẽ là bá chủ.
Lời Kiều Lệ thốt ra vô cùng thanh thoát và chắc chắn, nhưng Triệu Gia Viễn cảm thấy rất mông lung, chỉ bằng một cô gái nhỏ bé như cô thì làm sao có thể lật đổ nhà họ Giang?
- Kiều Lệ, cô có đang đánh giá quá cao năng lực của mình không?
Buổi chiều tà tháng giêng rơi từng giọt nắng ấm áp lọt qua khe cửa rồi đậu trên vành mắt của Kiều Lệ, cô hơi ngước nhìn lên, để giọt nắng nhè nhẹ ấy rơi vào trong con ngươi của mình, gương mặt thanh tú sáng bừng bởi sự kiên định.
- Nếu không đánh giá cao bản thân thì làm sao có thể làm việc lớn. Anh yên tâm, bằng mọi cách tôi sẽ khiến Giang gia chỉ còn cái vỏ bên ngoài, dù phải bán cái thân hèn này cũng không phản bội kế hoạch của chúng ta.
Trong phút chốc, linh hồn của Triệu Gia Viễn dường như đã lạc đi đâu mất, cũng chẳng biết trái tim đã rơi rớt ở nơi nào mà không thức tỉnh mộng mị ở trong anh. Phải đến khi cô gái trước mặt khẽ chớp mắt, anh mới hoàn hồn trở về hiện thực, hai bàn tay đan vào nhau, đắn đo một lúc mới trả lời:
- Được, tôi tin cô. Nhưng lễ hội biển lần này có rất nhiều khó khăn, vốn dĩ Hải Dương của chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa nhưng vì kế hoạch này mà phải đóng băng. Còn phía Mộc Trà đang khó khăn trong việc thu mua nguyên liệu vì giá cả tăng, cái này tôi không giúp cô được, nếu muốn hai cha họ tin tưởng vào năng lực của cô, thì cô phải nghĩ cách hóa giải tình thế khó khăn hiện tại. Tôi rất mong chờ vào màn thể hiện của cô.
Triệu Gia Viễn cười tươi, trao cho cô vài cái nhìn khích lệ. Kiều Lệ gật đầu, ôm túi đứng lên di chuyển ra đằng trước, chợt nhớ ra còn chuyện chưa nói, cô quay đầu, dặn dò đôi câu:
- Còn một chuyện quan trọng nữa, sau này có việc cần trao đổi tôi sẽ chủ động liên lạc với anh, đừng tùy tiện gọi cho tôi. Sáng nay anh sắp giết chết tôi đấy.
Không đợi nhìn thấy cái gật đầu Kiều Lệ đã rời đi, Triệu Gia Viễn giữ yên tầm mắt nhìn cô từ từ xuống trạm dừng rồi rẽ vào con hẻm. Thật không ngờ chỉ một lần làm người tốt, anh lại tìm được một đồng minh vừa xinh đẹp vừa có tố chất như thế này. Giang Tuấn ôm được mỹ nữ mà không giữ được trái tim chứa độc ấy, thật là tiếc.
…
Buổi tối ở Giang gia vô cùng nhạt nhẽo, nếu Giang Thừa và Giang Tuấn không có ở nhà thì Trần Duệ Dung cũng sẽ đi ra ngoài vui chơi với vài người bạn cùng lứa tuổi trung niên của mình. Kiều Lệ lại thấy không khí như vậy rất tốt, không cần phải diễn trò làm một người tử tế, cũng có nhiều thời gian nghĩ về kế hoạch của mình.
Chín giờ tối Giang Tuấn về đến nhà, trên người nồng nặc mùi rượu, anh ném cà vạt và áo sơ mi lung tung rồi đi vào phòng tắm, lúc trở ra mang đầu tóc còn ẩm ướt leo lên giường, rất nhanh đã chìm vào trong mộng.
Kiều Lệ đang tra vài thứ trên điện thoại, thấy anh ta như vậy cũng dừng lại nhìn một chút. Bình thường khi Giang Tuấn trở về sẽ luôn nói với cô vài câu, nhưng hình như sáng nay cô đã làm anh phật lòng nên anh ta không thèm đếm xỉa đến nữa.
Mối quan hệ giữa anh ta và cô khó khăn lắm mới được như hiện tại, nhưng nếu chỉ vì anh ta không vừa ý mà cô vuốt ve dỗ ngọt thì sau này cô chẳng còn chút trọng lượng nào trong mắt anh ta nữa cả. Giận dỗi cũng tốt, điều đó cho thấy cô đang dần tồn tại trong tiềm thức của anh ta rồi.
Kiều Lệ vươn tay tắt đèn, xoay lưng nằm ngủ, gian phòng yên ắng không chứa thêm bất kỳ tiếng động nào. Đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, sương bắt đầu giăng, Giang Tuấn mới mở mắt.
Nhìn bóng lưng người trước mắt gầy nhỏ đến đáng thương, đáy lòng lại nối tiếp những ưu phiền nhiều ngày chưa dứt. Từ lúc nào chẳng biết, một câu khẳng định lập lờ của người con gái này lại làm anh trăn trở đến như vậy?
…
Sáng hôm sau, cả nhà tập trung trên bàn ăn, Giang Thừa hỏi Giang Tuấn một chút về tình hình ký kết hợp đồng thu mua nguyên liệu.
- Đã thương lượng thế nào rồi, họ có đồng ý hạ giá không?
Giang Tuấn buông miếng sandwich đang cắn dở xuống đĩa, liếc nhìn Kiều Lệ vẫn còn đang trầy trật lấy cà chua ra, rồi mới trả lời:
- Chuyện này để lát nữa hẵng bàn đi ba.
Kiều Lệ chồng ba lát cà chua lên nhau, vẻ mặt điềm nhiên như chẳng để ý đến cuộc đối thoại vừa rồi, nhưng thật ra nội tạng đã nháo nhào lên vì chột dạ. Giang Tuấn không muốn bàn công việc ở đây là vì sợ cô nắm được thông tin sao, anh ta nghi ngờ cô đến thế cơ à?
- Cứ nói đi, lát nữa ba còn bận việc. Sắp đến ngày đấu thầu rồi, bên Hải Dương có lẽ đã chuẩn bị xong, chúng ta không thể lơ là được.
Giang Tuấn đề phòng, nhưng Giang Thừa không hiểu ý con trai, ông không có quan niệm nghi ngờ người nhà nên muốn chuyện gì cũng trực tiếp nói thẳng. Cha đã nói vậy, người làm con nào dám không nghe, thế nên Giang Tuấn đành miễn cưỡng trình bày:
- Những cơ sở đó một mực muốn tăng giá, do nông sản còn lại sau vụ đông cũng không nhiều, hàng hoá bên các chợ cũng đang khan hiếm nên không bán cho chúng ta họ cũng không sợ lỗ, vậy nên hiện tại vẫn chưa thỏa thuận xong.
Đây là vấn đề khiến Giang Tuấn rất đau đầu, lễ hội lần này là du lịch trải nghiệm, còn kết hợp quảng bá ẩm thực. Du khách sau một kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu tìm đến các nơi nghỉ dưỡng để vui chơi, lúc đó chẳng những ở nơi diễn ra lễ hội mà tại resort cũng phải cần số lượng lớn nguyên liệu để phục vụ khách hàng. Nếu giành được gói thầu này từ tay Hải Dương mà không giải quyết được bài toán nông sản, thì lợi nhuận thu về sẽ chẳng được bao nhiêu cả.
- Nếu mọi người đang nói về vấn đề nông sản phục vụ cho khách hàng thì con có ý này.