Dốc Cạn Chân Tình Để Yêu Em

Chương 48: 48: Anh Có Tin Tôi Không




Thần sắc Giang Tuấn càng lúc càng nặng nề, Diệp Y Sương vừa trình bày xong, Lưu Dật ngay lập tức tiếp lời:

- Tuấn à! Chuyện này không đơn giản đâu, Trương Kiều Lệ đó có vấn đề, mà cô ta còn qua lại với Triệu Gia Viễn thì càng đáng nghi hơn. Cậu nên nhớ bà nội vì sao mà mất sớm, bác trai vì sao phải chịu khổ bao lâu nay, cơ nghiệp nhà họ Giang một mình cậu chống đỡ lúc khó khăn ấy chẳng dễ dàng gì. Nếu bây giờ cậu cứ cố chấp thì sẽ càng lún sâu vào kế hoạch của cô ta đấy. Nhân lúc còn kịp, đuổi cô ta đi đi.

Giọng của Lưu Dật nặng nề vang vang, Kiều Lệ ở trên lầu cũng nghe thấy, cô bước ra khỏi phòng đứng trên cầu thang nhìn xuống, còn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện, thì đã bị người ở bên dưới đứng bật dậy chỉ thẳng mặt điểm thẳng tên.

- Cô là Trương Kiều Lệ đúng không? Chúng tôi có chuyện cần làm rõ với cô, làm phiền một chút.

Mày liễu đang ngay ngắn chợt nhíu chặt, Kiều Lệ nhận ra Diệp Y Sương, còn người đàn ông tóc bạch kim ngồi đối diện Giang Tuấn thì lần đầu mới gặp. Sắc mặt bọn họ trịnh trọng như vậy chắc chắn là có chuyện liên quan đến cô rồi, nhưng là chuyện gì mới được? 

Kiều Lệ hạ chân xuống bậc thang, cơn đau đầu chóng mặt vẫn chưa thuyên giảm, cô phải căng mắt ra nhìn để không bước loạng choạng. Tốc độ của cô không nhanh nên khiến Lưu Dật khó chịu vô cùng, mà Giang Tuấn ngồi đó cũng không nhìn lấy một cái.

- Cô Trương đi hẹn hò với đàn ông vào giữa đêm hôm thì mắt sáng như trăng, sao bây giờ ban ngày ban mặt lại phải dò đường như vậy?

- Anh là ai vậy?

Kiều Lệ ngồi xuống ghế trước, chưa vội đáp trả mấy lời khiếm nhã kia, tinh thần cô không dễ lung lay chỉ bằng thái độ hung hăng của họ, nhưng cô càng như vậy thì Lưu Dật càng tỏ ra khinh bỉ hơn.

- Cô hỏi tôi là ai sao? Triệu Gia Viễn không nói cho cô biết à?

Lưu Dật vươn tay lấy xấp ảnh ở chỗ Giang Tuấn ném xuống trước mặt Kiều Lệ, rồi tiếp tục lên giọng:

- Đừng giả vờ ngây thơ nữa, cô với hắn ta lén lút qua lại với nhau là đang âm mưu chuyện gì, nói mau?

Mấy bức ảnh trên bàn khiến Kiều Lệ hơi đau mắt, cô cầm vài tấm lên xem thử, lập tức nhận ra tối đêm ấy cô và Triệu Gia Viễn gặp nhau đã có người theo đuôi chụp trộm. Nhịp tim Kiều Lệ bắt đầu loạn, nhưng vẫn cố bình tĩnh để không bị cuốn vào những lời tố cáo của bọn họ.

Cô ném lại ảnh lên bàn, rồi ngước đôi mắt trong veo đã loại bỏ tạp niệm lên nhìn Lưu Dật.

- Chỉ bằng vài bức ảnh này mà anh bảo tôi lang chạ với đàn ông bên ngoài và có mưu đồ riêng à? Anh là ai mà có quyền phán xét tôi, chồng của tôi còn chưa lên tiếng, anh nghĩ lời nói của mình có giá trị sao?

Khí chất của cô gái này không tồi, nhưng dám hạ thấp danh dự ông chủ Kinh Ngư club thì quả là gan to bằng trời. Lưu Dật hừ lạnh, muốn đứng lên sỉ vả thêm mấy lời thì bị Giang ngăn lại.

- Im lặng một chút đi.

Anh quát lên một tiếng, rồi quay sang nhìn Kiều Lệ, ngữ điệu không dễ chịu một chút nào.

- Em xem ảnh xong rồi, vậy có phải nên cho tôi một lời giải thích không?

Ngực trái Kiều Lệ phập phồng như sắp vỡ, chuyện còn chưa đâu vào đâu thì đã bị phát hiện rồi. Cô nhìn thẳng vào mắt Giang Tuấn, giải trình sự việc sao cho nghe lọt tai nhất.

- Đúng là tôi và anh ta có gặp nhau, nhưng chúng tôi chỉ nói vài câu rồi sau đó không liên lạc nữa. Anh cũng biết anh ta từng giúp đỡ tôi mà…

- Cô đừng có biến đen thành trắng, rõ ràng hai người đã uống bia với nhau đến tận khuya, còn ôm ấp nhau vô cùng thân mật. Triệu Gia Viễn thường xuyên đợi cô ở ngoài Mộc Trà, còn tình thâm đến mức nửa đêm vào bệnh viện rồi đứng ngoài cửa trông cô đến sáng, cô định lừa anh Tuấn đến bao giờ nữa?

Diệp Y Sương còn mất bình tĩnh hơn người bị tố cáo, cô ta đứng bật dậy chỉ thẳng mặt Kiều Lệ, ánh mắt thù địch giấu diếm bao lâu nay giờ lộ rõ ra hết, dồn quyết tâm đuổi cổ Kiều Lệ ra khỏi Giang gia. 

Nhưng lời bịa đặt của cô ta không dọa được Kiều Lệ, cô ngồi đó dù tâm đang hoảng nhưng nét mặt vẫn hết sức bình thản.

- Cô nói tôi và Triệu Gia Viễn ôm ấp thân mật, còn hẹn nhau rất nhiều lần, vậy những bức ảnh đó đâu? Cô đừng nói là sợ Giang Tuấn đau lòng nên không nỡ chụp lại đấy nhé? Còn việc anh ta đợi tôi hay đến bệnh viện lén lút nhìn làm sao tôi biết được. Nếu các người đã muốn làm tới cùng như vậy thì tôi cũng nói thật, đúng là Triệu Gia Viễn đang có ý đơn phương với tôi đấy, nhưng bởi vì tôi từ chối nên anh ta mới phải lén lút như vậy. Nếu không tin thì gọi cho anh ta kiểm chứng đi.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Kiều Lệ không thể làm một chính nhân quân tử bảo vệ người cùng chiến tuyến, cô ném điện thoại lên bàn, theo quán tính trượt dài đến trước mặt Giang Tuấn. Diệp Y Sương thấy tình hình sắp bị đảo ngược, liền thêm thắt tình tiết để phần thắng chắc chắn nghiêng về phía mình.

- Anh Tuấn, anh đừng tin cô ta, em còn nghe được bọn họ cấu kết với nhau lật đổ Giang gia để nhà họ Triệu làm... Aaa…

Diệp Y Sương còn chưa nói xong thì đã bị Kiều Lệ ấn xuống ghế, cô chen chân vượt qua cô ta đứng trước mặt Giang Tuấn, không hạ giọng, cũng không ngang ngược chối tội, chỉ hỏi một câu ngắn ngủi.

- Giang Tuấn, anh có tin tôi không?

Giang Tuấn ngước mắt nhìn cô, nhếch môi một cái.

- Em lấy gì chứng minh bản thân trong sạch để tôi tin em?

Không khí yên tĩnh đến ngột ngạt, ý nghĩ của hai người đấu đá nhau trong thầm lặng, những vị khách không mời mà tới cũng nín thở chờ Kiều Lệ trả lời. Cô cắn chặt môi, mắt không rời người đàn ông trước mặt, mất một giây… hai giây… mới chậm rãi trả lời:

- Không có gì hết, chỉ bằng trên đời này chưa từng có ai tin lời tôi cả. Vậy nên… anh có tin tôi không?

Lần này Kiều Lệ vẫn đặt cược, nhưng không dám bảo đảm rằng mình sẽ thắng hay thua. Giang Tuấn nhìn dáng vẻ kiên định của cô, tròng mắt ửng hồng như đang mang trong mình quá nhiều uất ức.
Có phải vì chưa một ai tin lời cô nói, nên cô mới muốn anh là người duy nhất tin tưởng mình hay không? Nhưng mọi chuyện rành rành trước mắt, dẫu cô không gian díu tình cảm với Triệu Gia Viễn đi chăng nữa, thì việc hai người có bắt tay nhau hãm hại anh hay không vẫn chưa thể kết luận được.

Giang Tuấn nhắm mắt, ngửa cổ ra sau, mệt mỏi đan xen khiến anh muốn ngã gục. Diệp Y Sương và Lưu Dật còn hồi hộp hơn cả Kiều Lệ, vội vội vàng vàng lên tiếng cắt ngang.

- Trương Kiều Lệ, chứng cứ rành rành như vậy rồi cô đừng có quanh co chối tội nữa, mau cuốn gói cút khỏi đây đi.