Dốc Cạn Chân Tình Để Yêu Em

Chương 60: 60: Chút Nhân Từ Sót Lại Đem Cho Họ Đã Chẳng Thèm Nhận




Nam Châu những ngày cuối tháng năm nắng đã thêm phần gay gắt, ngày cũng bắt đầu dài hơn đêm. Kiều Lệ hạ bước chân xuống tuyến xe buýt buổi chiều, rẽ vào con hẻm đã trở nên quen thuộc. Những cây ngọc lan trắng hai bên đường đã chín quả, cánh hoa phảng phất hương thơm nhè nhẹ khiến tâm hồn lâng lâng thư thái. 

Suốt đoạn đường này và cả trong khuôn viên Giang gia có rất nhiều loài hoa: Bạch thiên hương, phong lữ, thanh xà,... Mỗi loại mang một hình thù, màu sắc và hương thơm riêng. Kiều Lệ đi dưới ánh tà chiều, ngắm những đóa hoa mới nở đang vào độ mơn mởn nhất. 

Nhớ lại những ngày đầu đặt chân đến đây thứ gì cô cũng không muốn cho vào mắt, vậy mà thời gian trôi qua ánh nhìn của cô đã dần thay đổi rồi. Kim đồng hồ quay tròn không biết mệt, nhưng lòng người thì mỏi mệt muộn phiền với lớp mặt nạ đang đeo.

...

Sau bữa cơm chiều không lâu, Kiều Lệ mang sổ sách vào thư phòng của Giang Thừa, báo cáo với ông tình hình kinh doanh trong tháng. Ông ngồi bên bàn làm việc, hạ gọng kính nhìn cô cười hiền từ, chỉ xuống bàn trà bảo cô ngồi, bản thân ông cũng đi tới ngồi xuống đối diện.

- Ba đã giao công việc cho con thì sẽ tin tưởng con tuyệt đối, chuyện nhỏ nhặt như vầy sau này không cần phải báo cáo với ba, cứ thoải mái là được rồi, đừng quan trọng vấn đề thành tích.

Ông mở nắp bình trà, bỏ vào một ít lá shan tuyết sấy khô vào rồi đứng lên lấy nước nóng, động tác của ông hơi nhanh nên mất một lúc vẫn chưa thể di chuyển. Kiều Lệ nhìn thấy vội bước tới đỡ ông ngồi xuống, sau đó đi lấy nước pha trà. Cô rót cho ông một tách bạch trà, ông cũng bảo cô tự rót cho mình một tách, vỗ vỗ vào cái chân của mình, ông thở dài than thở:

- Tuổi già không tha cho ai cả.

Kiều Lệ về chỗ ngồi, ngước nhìn những nếp nhăn hằn sâu trên mặt người đàn ông đã hơn sáu mươi tuổi. Lặng đi một lúc, cô mới có thể mở miệng để hỏi những lời từ lâu luôn chôn giấu.

- Con nghe anh Tuấn nói là ba có tiền sử bệnh rối loạn thần kinh não do tai nạn giao thông, tai nạn đó xảy ra ở quê của con đúng không ba?

Ôm tách trà trong lòng bàn tay, cái nóng của trà và cái nóng sâu trong tâm khiến da đầu và lưng của Kiều Lệ rỉ mồ hôi lạnh. Giang Thừa nghe cô hỏi thì ngẩng mặt lên nhìn một cái, thần sắc không có nhiều thay đổi, ông "ừ" một tiếng, nhấp thêm ngụm trà rồi mới trả lời:

- Năm đó ba vội trở về nhà khi nghe tin bà nội của con bị ngã, nên mới bất cẩn tông vào thân cây bên đường và bị thương, bệnh của ba cũng xuất phát từ đó.

- Ba tông vào thân cây sao? Ở Vân Chu khi đó còn hoang sơ lắm, hai bên đường chỉ toàn trúc với tre, ba có nhớ nhầm không ạ?

Nắm tay Kiều Lệ trở nên cứng nhắc, tròng mắt đứng yên, các dây thần kinh tê rần vì căng thẳng. Cô là một người có thù phải trả, nhưng không phải thuộc loại nhẫn tâm vô tình, đoạn đường đời mà cô trải qua được có mấy người không nhìn cô với ánh mắt coi thường khinh bỉ, nên ai đối tốt với mình cô sẽ nhớ rất rõ.  

Người đàn ông trước mặt này trông không giống một người có lương tâm rẻ mạt, nên đây là chút nhân từ cuối cùng cô dành cho ông, mong rằng ông đừng tự khóa đường lui của mình.

Kiều Lệ chờ đợi câu trả lời, nhưng đáp lại lòng tốt của cô là thái độ thản nhiên của ông chủ nhà họ Giang, ông còn chẳng mảy may suy nghĩ đến, trả lời ngay lập tức.

- Ba chưa có lú lẫn mà, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, ba hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.

Hương bạch trà dìu dịu thoang thoảng trong thư phòng nhỏ, nắm tay Kiều Lệ buông xuôi, cô ngước đôi mắt ráo hoảnh nhìn người trước mặt, một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nâng cánh môi cười nhưng không đủ để khiến khoé môi cong, cô đứng lên cúi đầu một cái rồi đi ra ngoài. 

Dựa vào bức tường trước cửa, Kiều Lệ đưa mắt xa xăm nhìn những đóa phong lữ màu đỏ ở sân trước, mặt trời vừa lặn, đèn đã được bật, sao vẫn thấy tối tăm như thế…? Có lẽ, kết cục này đã được định sẵn là phải trải qua.

- Kiều Lệ.

Giang Tuấn từ trên lầu đi xuống, thấy cô lủi thủi một góc mang đầy tâm trạng liền bước tới gần kéo eo cô ôm vào lòng.

- Ai bắt nạt em?

Kiều Lệ lảng tránh sự thân mật của Giang Tuấn, đẩy anh qua một bên, không có hứng thú trêu đùa.

- Em mệt.

- Ba mắng em sao?

Anh không cho cô đi, giam cô lại trong một góc tường hỏi cho bằng được. Kiều Lệ cúi đầu nhìn hai đôi chân trần đang chạm vào nhau dưới sàn nhà, sống mũi chợt cay cay vì điều gì không rõ, cô ngả chóp đầu chạm vào ngực Giang Tuấn, nhắm mắt lại không trả lời.

Bàn tay Giang Tuấn đặt lên lưng Kiều Lệ vuốt ve lên xuống, anh nhận thấy cô đang có tâm sự, nhưng trước giờ cô chưa từng chia sẻ cùng anh một điều gì, đã mấy lần định mở miệng hỏi nhưng rồi anh đã không làm, chỉ bế bổng cô lên, nhẹ nhàng nói:

- Anh đưa em đi dạo.

Hôm nay Giang Tuấn đổi chiếc Jaguar F-Type mui trần màu đỏ để đưa cô gái bên cạnh ra ngoài, chiếc xe di chuyển một đoạn xa rồi rẽ vào con đường rợp sắc tím của hoa tử đằng. Giang Tuấn nắm tay Kiều Lệ đi dưới những chùm hoa thơ mộng, hương thơm ngọt ngào như rơi vào cổ họng, khiến cả hai đều vội nuốt xuống nên thật lâu không ai nói với ai câu nào.

Họ dừng lại trên một góc đường, Giang Tuấn dồn Kiều Lệ vào tường rào, ngắm gương mặt nhỏ xinh của cô dưới ánh đèn pha lẫn sắc tím. Anh cảm thấy mình đã chăm sóc cho cô chưa đủ tốt, nên nửa năm qua cô vẫn gầy như vậy.
- Sau khi đoàn đại biểu rời thành phố, chúng ta cùng nhau đi du lịch đi?

Kiều Lệ ngước mắt nhìn, chạm vào điểm giao nhau giữa hai người, có cảm giác như giây phút hòa hợp này sẽ không còn kéo dài bao lâu nữa. Cô chẳng quản chuyện anh còn đợi câu trả lời, vươn cánh tay ôm lấy thắt lưng của anh, nhón cao chân chạm nhẹ vào cánh môi bạc lạnh, rất nhanh đã rời ra, hạ thấp chân, dựa vào tường rào.

- Giang Tuấn, những cô gái trước đây của anh có được đãi ngộ giống như em không?