Dốc Cạn Chân Tình Để Yêu Em

Chương 65: 65: Giữa Hai Chữ Thù Hận Sẽ Không Có Chỗ Cho Một Chữ Yêu




Buổi trưa tại quán nhỏ tĩnh lặng, Kiều Lệ không lên tiếng phá vỡ. Triệu Gia Viễn cười nhạt nhòa, dựa hẳn lưng vào ghế nhớ về những chuyện xưa cũ.

- Cô không nói, vậy tôi nói cho cô nghe chuyện của tôi nhé! Ba tôi từng lén lút qua lại với một người phụ nữ ở Giang gia, mẹ tôi vì hai chữ "gia đình" mà khóc lóc van xin níu kéo, thế nhưng cái mà bà nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt cùng tờ giấy ly hôn. Bà và tiểu tam xảy ra xô xát, cả hai người đều phải nhập viện, nhưng người phụ nữ kia may mắn hơn rất nhiều, bởi sau sự việc ấy mẹ tôi còn phải chịu thêm những đòn roi từ người đàn ông mà mình gọi là chồng.

Năm đó, sau khi mối quan hệ bất chính của Triệu Tư và Giang Ánh bị phát hiện, bà nội Giang đã tới tìm Triệu Tư để nói chuyện nhưng chỉ gặp được Triệu Gia Viễn. Lúc ấy anh còn là một cậu thiếu niên, bà ấy xót con gái mắng mẹ anh là loại phụ nữ ra tay tàn độc, anh làm sao có thể đứng im nên đáp trả có phần nặng lời. Nhưng anh lại không biết rằng, khi mình quay lưng đi thì huyết áp bà ấy tăng cao dẫn đến bị tai biến, mọi người đều mắng anh là kẻ giết người, cũng vì thế mà anh bị cha ruột của mình đánh đến sống dở chết dở. Không lâu sau đó, bà nội Giang mất, Giang Ánh chia tay với Triệu Tư, ông ta điên vì tình mà treo cổ tự tử.

Triệu Gia Viễn bị cuốn vào những năm tháng xa xưa, xem Kiều Lệ như một tri kỷ chia sẻ hết những nỗi niềm, anh cụp mi mắt buồn nhìn những vết sẹo trên mu bàn tay, chầm chậm lên tiếng lần nữa.

- Giữa tôi và nhà họ Giang cũng xem như có một món nợ máu, món nợ này có đi qua thêm mấy kiếp nữa cũng không thể hoá giải và sẽ luôn nằm yên ở đó. Còn cô, tôi không biết mối thù của cô sâu nặng cỡ nào, nhưng dường như nó giống bong bóng xà phòng đụng nhẹ sẽ tan. Vì cô… đã yêu tên khốn đó rồi.

Giọng nói trầm nhẹ của Triệu Gia Viễn đều đều trong một góc nhỏ, Kiều Lệ giương mắt lên nhìn, từ chối để lộ tâm tư của mình cho người khác xem.

- Quan hệ hợp tác giữa chúng ta không liên quan gì đến mối thù xưa cũ của anh và nhà họ Giang. Nếu anh có quen biết với đoàn cán bộ kia thì dùng quy tắc "người nhà" để giải quyết đi, bằng không hợp tác chấm dứt. Anh nên nhớ, nếu anh cố chấp thì người chịu thiệt là anh chứ không phải tôi. Xử lý vụ này trước rồi tấn công vào các cơ sở con, khách sạn Kim Ngưng bị đình chỉ hoạt động sẽ dễ làm việc hơn rất nhiều, tôi giúp anh thả cá, có câu được hay không là tùy thuộc vào anh.

Cô đứng lên chuẩn bị ra về, lại bổ sung thêm một câu:

- Giữa hai chữ "thù hận" sẽ không có chỗ cho một chữ "yêu".

Kiều Lệ rời đi, như bao lần không một câu tạm biệt, Triệu Gia Viễn đưa mắt nhìn theo đến khi không còn trông thấy nữa. Anh lặng người, cười trong chua chát, nếu không phải là anh thì cô ấy đâu dễ dàng nắm chắc phần thắng đến như thế.



Tô Kỳ bấm dừng ghi âm, nép sát vào vách tường nối liền giữa quán cà phê và quán ăn ở ngay bên cạnh. Sau khi giám đốc bảo anh kiểm tra lịch sử cuộc gọi từ thuê bao di động của Trương Kiều Lệ, anh đã luôn nghi ngờ cô và Triệu Gia Viễn đang có âm mưu gì đó với nhau, thêm sự việc không rõ ràng ở khách sạn vừa rồi càng khiến anh khẳng định giám đốc đang nuôi ong tay áo. Theo dõi hai hôm nay cuối cùng lại bắt gặp cảnh này, đúng là giặc ngoài không sợ chỉ sợ giặc trong nhà.

*******

Kết quả điều tra mẫu thức ăn tại khách sạn Kim Ngưng không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm nên bị đình chỉ hoạt động dài hạn, các cơ sở khác cũng ảnh hưởng không ít. Giang Thừa đã tìm đủ mọi cách để bảo lãnh con trai ra ngoài, nhưng "khách hàng" lại là cán bộ nhà nước nên quy trình khó trăm bề khó, đến ngày thứ ba Giang Tuấn mới được thả ra.

Kiều Lệ theo Tô Kỳ đến đồn cảnh sát đón người, trời hôm nay có mưa nhỏ, cô cầm chiếc ô màu lam đậm đứng chờ ở cửa văn phòng hành chính. Lúc Giang Tuấn bước ra, cô cứ ngỡ đã lâu lắm mới gặp, gương mặt anh không đến nỗi hốc hác, nhưng quầng thâm dưới mắt rất nặng, giống như mấy đêm vừa qua đều không hề ngủ.

Trên hành lang vắng, mưa rơi xuống nền gạch tạo thành tiếng kêu lộp bộp rất nhỏ, hai người nhìn nhau không ai nói với ai tiếng nào. Kiều Lệ bước lên vài bước nghiêng ô che cho Giang Tuấn, anh khá cao nên cô phải với thẳng hết cánh tay, anh không để ý tới cái khó của cô, hạ chân xuống bậc tam cấp đi thẳng ra ngoài.

Tô Kỳ chờ sẵn ngoài xe mở cửa cho Giang Tuấn, Kiều Lệ vòng sang phía bên kia định mở cửa chui vào thì nghe thấy một câu đuổi khéo.

- Tô Kỳ, gọi taxi đi.

Ngón tay Kiều Lệ thả lỏng xuôi về thân, cô nhỏ bé nép trong chiếc cô, cười nhẹ với Tô Kỳ.

- Để tôi tự gọi.

Chiếc Mercedes-Maybach màu đen rời đi để lại vũng nước lớn tràn lên làn đường dành cho người đi bộ, Kiều Lệ gấp chiếc ô lại, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu dưới vũng nước kia.

Nên như thế...



Tô Kỳ liếc vào kính xe mấy lần vẫn thấy Giang Tuấn quay đầu nhìn lại, anh cảm thấy người có tình ai rồi cũng sẽ khổ. Anh thở dài, lấy chiếc điện thoại đã vào sẵn tệp ghi âm đưa ra sau, nghiêm túc báo cáo:

- Giám đốc, hôm qua thiếu phu nhân lại đi gặp Triệu Gia Viễn, rắc rối mấy ngày nay đều là do hai người họ làm ra.

Hai mắt Giang Tuấn đã tối nay càng hun hút sâu không thấy đáy, anh không cau có, không nổi trận lôi đình, sắc mặt thản nhiên như vừa nghe thấy một điều gì rất bình thường, chỉ có ở nơi nào đó trong ngực trái như đang phải gánh chịu thêm một nhát dao nữa.

Đoạn ghi âm cứ chạy dài, hết một lượt rồi được nhấn quay lại thêm một lượt, giọng của Kiều Lệ và Triệu Gia Viễn cứ đều đều vang lên. Anh nghe được chuyện họ hợp tác cùng nhau lật đổ nhà họ Giang, chuyện cô bảo tên khốn kia thôi dùng thủ đoạn để anh được bảo lãnh ra ngoài, cả chuyện năm xưa của Triệu Gia Viễn và bà nội. Nhưng điều mà anh muốn biết nhiều hơn thì lại chỉ thu được một câu mà còn không được trả lời, rốt cuộc giữa Kiều Lệ và Giang gia có mối thù gì mà anh lại không biết?
- Giám đốc, họ không chỉ muốn phá các cơ sở kinh doanh mà còn muốn nhà họ Giang sụp đổ, chúng ta phải xử lý như thế nào đây?

Giang Tuấn sờ tay vào túi quần, chiếc lắc chưa được tặng vẫn còn nằm yên trong hộp. Anh nghiêng đầu nhìn xa cửa xe, lòng não nề bởi cơn mưa ngoài kia vẫn đang rơi lất phất, nhớ tới người nào đó vươn tay hết cỡ che ô cho mình, anh nhắm mắt lại, giọng trầm hạ thấp:

- Cô ấy còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện.