Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 59: Trạch năm mươi chín




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Thương Am quay về, hiểu lầm đã lớn ngập trời.

Du Dữu không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

“Chú, phòng không đủ rộng thì cũng không thể tùy tiện đập tường được. Nếu như đập trúng phần tường chịu lực hay làm đứt đường dây được giấu ở trong thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Vì sao lại đập tường?” Thương Am không hiểu, trả lời đương nhiên: “Mua một căn nhà lớn hơn là được.”

Du Dữu khiếp sợ!!

Chú cậu lại muốn đổi nhà lớn hơn!

Không được! Nhà mà còn tiếp tục to hơn thì Cậu sẽ không nhịn được dùng xe trượt scooter[1] trong nhà đâu!

Với lại không muốn dọn nhà!

“Chú, ngài muốn mua… nhà to cỡ nào?”

“Ừm… Một tòa là đủ rồi, lấy ra ba tầng trong số đó.”

Không, cái Du Dữu muốn hỏi chính là diện tích, tương tự với bao nhiêu mét vuông, bao nhiêu phòng.

Không phải bao nhiêu tòa nhà hoặc từng nào tầng!

Mặc dù nghĩ đến số lượng những đơn hàng vừa đặt, hình như cần phải to như thế mới chứa đủ…

Du Dữu gượng cười: “Ha ha. Chú, như thế có thể trở thành thành phố ẩm thực luôn đó…”

Thương Am thản nhiên gật đầu: “Đúng, là thành phố ẩm thực mới có thể bao gồm hết các loại đồ ăn.”

Du Dữu: “???”

Lại làm sao nữa?

Sau mấy phút đồng hồ thì Du Dữu cuối cùng cũng hiểu rõ, mở nhà ăn là thật, lắp bếp nướng BBQ trong nhà, nồi lẩu, vỉ nướng, thiết bị chuyên làm bún thập cẩm cay… Cũng là thật.

Ngược lại còn có thể thở phào, nhà ăn sẽ trở nên phong phú hơn, nhưng cũng không đến mức phá tường, hay nói cách khác là sẽ không bỗng nhiên xuất hiện một đội thi công. Chú cũng không định mở tiệc tại phòng này để chiêu đãi bề tôi… à nhầm, người thân bạn bè.

Nguy cơ được giải trừ.

Đúng thế!

Hai ngày sau, Thương Am bắt đầu suy nghĩ đến chuyện mời đầu bếp. Để đảm bảo tay nghề đầu bếp có thể làm ra những món ăn phù hợp với khẩu vị của Du Dữu, cứ hai ba ngày lại mang đồ ăn thử về. 

Mỗi một món đều là món Du Dữu thích, đã từng nhắc đến.

Du Dữu chỉ xem như có đồ ăn ngon mỗi ngày, Thương Am muốn cậu cho đánh giá so sánh thì cậu chân thành đánh giá.

Cho đến ngày thứ bảy, đồ ăn biến được chế biến theo công thức có thể ăn luôn, giữ hương vị như tempura. Cho đến ngày thứ bảy, đồ ăn là món nên làm rồi ăn ngay thì hương vị mới ngon nhất ví dụ như tempura.

Bởi vì được chiên dầu, cho nên chẳng những cần giữ ấm mà còn không được bịt kín. Nếu không hơi nước sẽ làm mềm lớp bột giòn bên ngoài gây ảnh hưởng đến hương vị, nếu lạnh sẽ làm món ăn cảm giác hơi dầu mỡ.

Sau khi Thương Am suy nghĩ cẩn thận, buổi trưa về nhà mời Du Dữu ra ngoài ăn tối.

Du Dữu: “Ra ngoài ăn???”

Thương Am: “Đúng, đi thử tempura đầu bếp khác làm.”

Du Dữu: “Tại sao lại muốn ăn ở ngoài…”

Thương Am: “Đem về nhà sẽ ảnh hưởng đến hương vị món ăn. Đến đấy ăn thử xem là anh ta làm ngon hay đầu bếp ở nhà làm ngon hơn?”

Du Dữu hít một ngụm khí lạnh: “Còn gặp đầu bếp?!”

“Việc này…” Thương Am cũng rơi vào suy nghĩ, lúc trước hắn phỏng vấn đầu bếp đều gặp trực tiếp. Hôm nay đột nhiên mang theo cả Du Dữu lại không gặp trực tiếp dường như có chút kỳ lạ: “Là phỏng vấn tuyển người cho phòng ăn.” 

“Chờ, chờ chút…” Du Dữu gần như nói lắp: “Phỏng vấn? Chẳng lẽ món ngon mấy ngày vừa qua đều là kết quả của phỏng vấn??”

Thương Am gật đầu thừa nhận, chuyện này vốn cũng không phải là bí mật gì.

Du Dữu cúi đầu trầm tư, tiểu não xoay chuyển tới cực hạn!

Ăn thử → phỏng vấn đầu bếp → thuê nhà ăn → tất cả đều là món mình thích ăn nhất → đột nhiên mời đi ra ngoài ăn thử → đi ra ngoài → mở nhà ăn  → muốn ăn những món yêu thích phải đi đến nhà ăn → bị ép đi ra ngoài → bỏ mạng.

Kinh ngạc đến ngây người.

100 nói đúng, Thương Am quả nhiên là người đàn ông nguy hiểm!

Cậu sai, cậu sai thật rồi.

Khi Thương Am đột nhiên dẫn cậu đi ăn đồ nướng, cậu cũng không chống cự vì thịt nướng có thể mang vào trong nhà ăn.

Khi Thương Am đột nhiên mở nhà hàng, cậu cũng không phát hiện ra có gì bất thường vì nhà ăn một phần là để kinh doanh.

Khi Thương Am bắt đầu mang đủ loại món ngon không được bán về để cậu ăn, cậu cũng không cự tuyệt vì đồ ăn làm ngon thật.

Bây giờ Thương Am kết thúc cuộc phỏng vấn đầu bếp, nhà ăn sắp khai trương, rốt cuộc cậu đã nhận ra việc phải ra khỏi nhà, muốn phản kháng …

Nhưng là, tất cả đã không còn kịp rồi.

Du Dữu mở to hai mắt, chưa từ bỏ ý định giãy dụa, mắt lấp lánh nước: “Em có thể không đi không?”

Thương Am sờ sờ đầu cậu: “Trên xe với trong phòng đều có điều hòa, đừng sợ. Nếu không thích gặp người lạ thì chờ kết thúc phỏng vấn, chúng ta mới vào.”

Du Dữu có chút nghẹn lại.

Kết thúc phỏng vấn… Lại đi vào?

Nói cách khác, ở đây không chỉ có đầu bếp mà còn có nhân viên làm việc nữa.

Nói không chừng, còn có bảo vệ ở cửa.

Đi ra ngoài → người ngoài → xã giao giả tạo→ bỏ mạng.

Du Dữu yên lặng cúi đầu, nghĩ đi nghĩ lại, tâm trí không còn ở hiện tại.

Thương Am không rõ ràng vì sao: “Sao vậy? Không vui sao?”

Du Dữu lắc đầu, không chịu nói không thích.

Thương Am: “Chờ nhà ăn bắt đầu đi vào hoạt động, bắt đầu mối quan hệ với các đầu bếp, sau này em muốn ăn gì đều có thể nếm được hương vị tươi mới nhất; không phải để quản gia vơ vét khắp trời nam biển bắc; cũng không cần xếp hàng hay đặt trước.”

Du Dữu nghe xong, càng thêm tin vào phỏng đoán trong lòng.

Quả nhiên là vì lừa cậu đi ra ngoài, quá gian xảo!

Chúa ơi! Chuyện làm sao lại biến thành thế này?!

Du Dữu ôm Thương Am, nháy mắt: “Chú, bên ngoài không phải rất nguy hiểm sao? Chúng ta cứ đi ra ngoài như thế, liệu có trở thành mục tiêu của người ngoài không?”

Nhóm nhân vật phản diện đâu? Pháo hôi đâu? Thần trợ công đâu? Tất cả mọi người không làm chuyện gì sao?

Lại nói ‘cưỡng chế’ đâu?

Thương Am nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Nếu vậy thì tôi để vệ sĩ lái ba chiếc xe theo sau chúng ta.”

Du Dữu tiếp tục giãy giụa: “Là xe chống đạn hả?”

Phải biết rằng kịch bản bị cuốn vào chuyện xã hội đen sống mái với nhau còn chưa xuất hiện đâu!

Cậu còn phải vọt tới đỡ đạn cho Thương Am trong lúc nguy cấp mà!

Mặc dù trong đại cương cũng chỉ nhắc đến sống mái với nhau và đỡ đạn!

Mặc dù trong đại cương nửa đêm mới phát sinh cuộc chiến, với lại không giống thời gian địa điểm hiện tại!

Nhưng mà! Ai biết ‘cưỡng chế’ có hay không bị ép điên đâu đúng không?

Du Dữu nháy nháy mắt, đang muốn tìm cớ để không đi thì miệng đột nhiên bị chặn lại. 

Bị Thương Am dùng ngón tay, bóp hai môi trên dưới của cậu lại giống như nắm miệng con vịt.

Du Dữu: “Hả???”

Thương Am: “Đừng miệng quạ đen.”

Sau đó buông Du Dữu ra.

Du Dữu xem như còn có thể nói chuyện, vừa mở miệng “Em”, kết quả Thương Am đã tiến lại hôn đến khi cậu không thể phát ra tiếng.

“Ngoan, chúng ta đi thay quần áo, bên kia đã sắp xếp xong xuôi rồi.”

Thương Am ôm ngang Du Dữu bị hôn đã ngoan ngoãn lên tầng thay quần áo.

Du Dữu bị hôn cả nửa ngày đầu óc mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ sai lệch, lúc bình tĩnh lại đã đứng trước tủ quần áo.

Đi ra ngoài còn thay quần áo, còn sửa sang bề ngoài, còn đi giày, còn phải sáng suốt giữ cảnh giác… Thật là phiền phức.

Du Dữu dạo một vòng trước quần áo, sau đó đột nhiên chạy đến một bên ngăn tủ quần áo khác, ngồi xuống lấy ra hai đồ trang trí nhỏ và nhẹ đến trước mặt Thương Am.

“Chú, đeo giúp em cái này.”

Thương Am cầm lên nhìn, ánh mắt lấp lóe nheo lại: “Bịt mắt? Dây lụa?”

Cái này không phải… Dùng ở phòng ngủ sao?

Hắn nhìn Du Cữu:  “Mua lúc nào? Sao phải dùng vào lúc này?”

Du Dữu cười hì hì giải thích: “Chú không phải đã nói, không muốn em nhìn thấy người khác, chỉ thấy một mình ngài là được rồi ~ Thế nhưng đi ra ngoài khẳng định sẽ thấy người khác! Đi ra ngoài chắc chắn cũng phải lịch sự gật đầu mỉm cười, cho nên cứ dứt khoát che mắt, sẽ không có vấn đề nữa!”

Max điểm lô-gích!

Du Dữu cảm thấy mình thật nhanh trí, không chỉ  nhắc nhở chú về thiết lập Yandere ban đầu, lại còn khởi động hình thức sắc dữu! 

Dù sao không có khả năng đeo bịt mắt đi ra ngoài, ha ha ha ha ha!

Thương Am nhìn bịt mắt rồi lại nhìn  Du Dữu, ngực chập trùng, trong đầu không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh.

Du Dữu bịt mắt, phải nắm tay mới dám ngoan ngoãn đi cùng, nhất cử nhất động đều ỷ vào mình; ngay cả ăn hay uống nước, cũng phải mình tự tay đút cho; không đề phòng; khắp người đều lộ sơ hở, mặc cho mình đem đi đâu, giấu ở xó xỉnh nào…

Nếu như hôn, cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì, cho dù ôm thì Du Dữu cũng không đoán được lần tiếp theo sẽ bị chạm vào đâu…

Không thể tiếp tục nghĩ đến nữa.

Thương Am nhắm mắt lại, khắc chế nhéo cằm cậu: “Trò đùa kiểu này cũng dám chơi… Không sợ tôi làm thế thật?”

Du Dữu chớp mắt: “Không sợ!”

Bị che mắt có là gì? Còn có thể kinh khủng hơn đi ra ngoài xã giao hả?

Đáp án chắc chắn là không!

Du Dữu kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng khẳng khái nhắm mắt lại: “Đến đi chú, đừng thương tiếc em!”

Thương Am yên lặng nhìn cậu, một giây sau, bỗng nhiên cười vui vẻ:

“Được.”

Hắn bỗng muốn xem thử, Du Dữu khi nào mới hiểu rõ, có vài trò khi chủ động bắt đầu thì sẽ bị chơi đến  điên cuồng.

Thương Am cầm bịt mắt, thuận theo yêu cầu che mắt Du Dữu, thắt chặt dây sau gáy, sau đó ghé sát tai nói nhỏ:

“Hôm nay không ra ngoài vội.  Thử một lần lúc ở nhà đã, cố gắng làm quen cảm giác mắt không nhìn được.”

Tất cả tia sáng trước mặt đều bị che lại, Du Dữu sửng sốt gật gật đầu.

Khà, chú thật là lợi hại, nói chơi là chơi!

Mặc dù có chút tiếc nuối không thể xem Anime, không thể chơi điện thoại máy vi tính, nhưng cậu còn có 451 nên còn có thể nghe kịch truyền thanh!

Du Dữu nghĩ nghĩ thì tay đã bị dắt, động tác trong bóng tồi càng trở nên cẩn thận, có Thương Am đỡ ở phía trước chỉ đường, thì cậu mới dám bước chân.

Đi được mấy bước, đột nhiên Du Dữu dừng lại không đi nữa.

Luyện tập kiểu này giống như tử vi, chơi không vui…

“Thế nào?” Thương Am đứng bên cạnh mang theo ý cười nhìn cậu, trong lòng tính toán thời gian, mới qua hai phút:  “Mệt hả, muốn tháo bịt mắt rồi hả?”

“Không mệt.” Du Dữu bĩu môi, khó chịu nghiêng đầu: “Em là người lớn, tay chân đầy đủ. Từ mắt cá chân, đầu gối đến hoa cúc cũng không đau, có thể tự đi mà không cần phải dìu. Tự em làm được.”

“…”

Thương Am nghe ra đây là trách hắn ôm tới ôm lui từ nãy đến giờ, bây giờ luyện tập thì lại nắm tay dắt đi bộ nên tủi thân.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người bước hai bước ôm Du Dữu mang đi.

Về việc đi ra ngoài ăn cơm? Tập luyện đi đường? Đợi cầu xin tha thứ nhận thua?

Ngày mai lại nói vậy.

Hôm nay, trước hết…

“Chú, chú, em nghĩ luyện tập thế nào rồi!”

Du Dữu đột nhiên lấy lại tinh thần, lay cổ áo Thương Am: “Vừa nãy em nói đùa chứ không mệt đâu, mau thả em xuống tiếp tục luyện tập!”

Thương Am mang người trở về phòng ngủ, thả xuống: “Luyện tập như thế nào?”

Du Dữu đứng vững, sờ sờ Thương Am: “Chú, ngài cách xa em tầm hai bước, em tự mình bước qua.”

Mặc dù không rõ lúc này cậu muốn làm gì, nhưng Thương Am vẫn làm theo.

Du Dữu duỗi ra hai tay, vung vẩy giữa không trung: “Chú, ngài ở bên nào vậy?”

“Bên này.”

Du Dữu hướng sang một bên: “Bên này hả?”

“Đúng.” Thương Am cười cười, giang hai tay, chấp nhận trò chơi nho nhỏ này: “Muốn trực tiếp đi qua sao?”

“Hì hì…” Du Dữu cười cười, xác nhận phương hướng xong, nhưng không trực tiếp đi lại, mà bắt đầu xoay xoay tại chỗ!

Vừa xoay vừa đếm: Một vòng, hai vòng, ba vòng. Cuối cùng đứng vững.

Du Dữu không nói  lời nào, hướng mặt xác nhận phương hướng rồi sải bước chân, giang hai tay làm tư thế ôm: “Chú, em đến rồi!”

Thiết Khắc ở cách xa năm bước phía trước: …

Thương Am ở bên trái chờ Du Dữu bổ nhào vào trong ngực: …?

Đôi lời của tác giả:  

Thương Am: Đã nói bịt mắt ôm ấp yêu thương  cơ mà?

[1] Xe trượt Scooter

chapter content