Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 74: Trạch bảy mươi tư




Editor: Khoai Tây Nhảy Múa

Ánh nắng siêu nóng chiếu vào trong phòng, dù Du Dữu đã cố gắng trốn vào trong bóng tối, nhưng vẫn bị chiếu đến mắt cá chân.

“Xèo… Xèo xèo.”

Tiếng nướng thịt vang lên, Du Dữu ngay lập tức hoảng sợ hét lên, cậu sắp biến thành tro bụi rồi.

Hàm răng nanh hình chữ U để giả làm ma cà rồng trong túi cậu đột nhiên trượt ra, rớt xuống đất, phát ra tiếng “lạch cạch”.

“Răng của em! Vì phơi nắng nên rơi ra ngoài rồi!”

Một giây sau, Thương Am ấn 451, để nó tắt tiếng nướng thịt và nhạc nền ma cà rồng đi.

Sau đó hắn bất đắc dĩ nhìn sang Du Dữu, ôm cậu dỗ dành: “Đừng quậy, em không phải là ma cà rồng…”

Hắn định nhẫn tâm tách Du Dữu và giường, Du Dữu và phòng ngủ, Du Dữu và nhà ra.

Du Dữu lục lọi thật lâu ở đầu giường, lấy ra một cái còng tay tình thú, xoạch.

Còng mình lại với thanh giường.

Thương Am kinh sợ: “Du Dữu, em…?”

Du Dữu tủi thân: “Chú thay đổi rồi!”

Trong lòng Thương Am run rẩy.

“Trước đây chú không như vậy! Chú đã nói sẽ làm cho em chỉ có thể nhìn một mình chú! Nói muốn giữ em ở lại bên cạnh chú mãi mãi, không cho đi đâu hết! Còn hứa sẽ giám sát em mãi mãi, nếu em đi ra ngoài thì sẽ trói em, nhốt em lại bảy ngày bảy đêm!”

“…” Thương Am ho một tiếng, bỗng nhiên chột dạ.

Không… Hắn chưa từng nói câu cuối cùng nhỉ?

Chưa nhỉ?

Nhưng Du Dữu nói cũng không hề sai, lúc trước quả thật hắn chính là người như vậy, Du Dữu chỉ có thể ỷ lại vào hắn, không thể ỷ lại người khác…

Không đợi Thương Am kịp phản ứng, Du Dữu đột nhiên hất tay lên —— ném chìa khóa của còng tay ra ngoài cửa sổ.

Tuyệt.

Rốt cuộc, Thương Am thở dài một hơi thật sâu, buồn bã buông Du Dữu ra, đi tới cạnh cửa sổ, cau mày nhìn xuống dưới.

Phía dưới là một bãi cỏ lớn, nhiều bụi cây và cây thấp, vậy thì làm sao tìm nổi…

Du Dữu không buồn chút nào.

Cậu đã dính chặt với cái giường, chìa khoá đã bị ném đi, bây giờ đã an toàn rồi, mỹ tư tư bắt đầu chơi điện thoại.

451 và 100 đồng thời gửi tin nhắn cho cậu, một cái là để chúc mừng cậu có thể trạch thêm được một ngày, một cái khiến cậu tỉnh táo hơn chút.

Tỉnh táo? Tỉnh táo là cái gì? Ăn được không?

Đợi đến lúc Thương Am tìm được chìa khóa quay lại, đã là mấy giờ sau.

Trời vừa mới còn trong xanh, trong giây lát đã có mây đen, dù trời không mưa, nhưng đã trở nên hơi lạnh, không còn thích hợp để ra ngoài nữa.

Du Dữu tác chiến thành công reo hò một trận, sau đó vươn tay ra với Thương Am, cười ha ha.

Đợi sau khi mở còng tay, cậu có thể chơi điện tử tiếp! Chơi ở phòng ngủ vẫn hơi không tiện lắm.

Thương Am cúi đầu nhìn cậu, xoay chiếc chìa khóa trong tay ba vòng rồi bỗng nhiên thu về, thay đổi ý định, tạm thời không mở khóa cho cậu.

Du Dữu:?

Cần gì được đó, play còng tay rất vui.

Sau khi đã làm loại chuyện bị lược bỏ ba ngàn chữ, Thương Am thoả mãn mở khóa cho Du Dữu, ôm cậu vào trong phòng tắm, lại tóm tắt thêm một ngàn chữ nữa.

Mãi cho đến khi Du Dữu bắt đầu cầu xin tha thứ, Thương Am mới dừng tay, vừa cười vừa bóp cái bụng đầy thịt mềm mại của cậu: “Chúng ta thương lượng chút nhé?”

Du Dữu lầu bầu, vùi đầu vào trong gối, đạp chân tỏ ý phản đối.

“Không thương lượng à? Vậy…”

Du Dữu bỗng ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt lên án.

Đuôi mắt cậu hơi đỏ, bờ môi còn hơi sưng, trông cũng không giống lên án mà lại giống một ý khác hơn.

“Khụ.”

“Chú, chút bắt nạt em.”

“Ừm, bắt nạt em đấy.”

“Ừm???”

Du Dữu sợ ngây người, không ngờ rằng đường đường chính chính trạch ở nhà mà lại gặp được người chú đường đường chính chính bắt nạt mình!

Đây, đây chẳng lẽ chính là truyền thuyết thất truyền từ lâu trên giang hộ… Lấy đạo của người trả lại cho người?!

Thương Am nhịn cười, kiên nhẫn thương lượng với Du Dữu: “Chú sẽ không ép em đi ra ngoài mỗi ngày, thi thoảng ra ngoài hít thở không khí một lần, được không?”

Du Dữu gật đầu, dễ nói chuyện đến mức bất ngờ: “Được!”

Thương Am: “Vậy, một tuần một lần?”

Du Dữu: “Em thấy không được đâu.”

Hai người bắt đầu trả giá.

“Mười ngày một lần thì sao?”

“Một năm một lần, không thể nhiều hơn nữa.”

“…”

Thương Am lấy ra bằng chứng khoa học, dòng chữ đen trên nền trắng viết: 【 một tuần đi ra ngoài hai đến ba lần là tốt nhất cho sức khỏe 】.

Du Dữu lắc đầu: “Em cảm thấy một tuần ra ngoài hai đến ba lần không khỏe chút nào.”

Để không cho số lần cậu ra đường một lần một năm thấp thảm thương như vậy, Thương Am lấy tất cả vốn liếng ra để thương lượng.

Cuối cùng 100 không nhìn nổi, nhắc nhở hắn, những chuyện mà Du Dữu quan tâm nhất không phải là những chuyện này, nhanh ra tay từ phía anh ấy!

Thương Am bừng tỉnh đại ngộ.

“Vậy… Để ăn mừng chỉ số hắc hóa của chú về không, hôm nay chúng ta ra ngoài, thoải mái hưởng thụ chút, được không?”

Du Dữu ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh đầu của Thương Am.

【  chỉ số hắc hóa: 11 】

Hình như chưa được bao lâu.

Nhưng…

Trên mặt Du Dữu lộ ra vẻ không tình nguyện: “Không phải là gạt em hả? Mai ra ngoài chơi xíu rồi về được không?”

Thương Am: “Sẽ không, nó đã kẹt tại giá trị này rất nhiều ngày rồi.”

Du Dữu nghĩ lại, hình như đúng là như vậy thật, mặc dù chỉ còn 11 điểm chỉ số hắc hóa cuối cùng, nhưng việc càng gần đến mức cuối, càng khó giảm xuống là thật.

Hơn nữa, rõ ràng là, cả sáng đến tối chỉ có một lần như thế này, liên quan tới việc cậu và hệ thống kết thúc liên kết, chú cũng không cần phải lừa cậu.

“Được rồi.”

Đồng ý.

Hai người rốt cuộc cũng thỏa thuận xong, chờ đến ngày hóa giá trị về không, thì sẽ đi ra ngoài chơi, trước lúc đó, Du Dữu có thể tiếp tục trạch.

“Nhưng mỗi ngày phải phơi nắng một giờ.”

“Hai mươi phút.”

“Bốn mươi phút.”

“Nửa giờ, không thể nhiều hơn nữa!”

“Ngoan.”

Cái gọi là phơi nắng nửa giờ, là phơi nắng, bịt mắt, ngủ nửa giờ ngủ trưa ở trong nhà kính trồng hoa trên sân thượng.

Đến ngày thứ ba, Du Dữu xuất ra một giao diện mua hàng, phóng tới trước mặt Thương Am vào lúc đang ăn cơm.

“Chú, chú nhìn cái đèn này nè, nó siêu tốt, siêu tiên tiến, bảo vệ môi trường!”

Thương Am cúi đầu nhìn thử, vì giao diện tiếng Anh nên hắn phải nhìn thêm mấy lần mới hiểu được.

Là đèn năng lượng mặt trời.

Đèn dùng năng lượng mặt trời này cũng không tích trữ năng lượng mặt trời để làm chiếu sáng đèn mà sử dụng một nguyên lý mới nào đó để chứa ánh sáng, sau đó mang ánh sáng tự nhiên vào phòng để chiếu sáng.

Du Dữu hai cánh tay nắm lại, đặt lên bàn, đôi mắt vì chờ mong mà trở nên sáng lóng lánh: “Có phải rất tuyệt vời không? Chúng ta cũng mua cái này được không? Chiếu cái này rồi thì không khác gì phơi nắng ở bên ngoài cả!”

Thương Am sờ sờ đầu cậu, cảm giác bất lực từ tận đáy lòng tràn lên.

Cứ cảm thấy mình đã bị lợi dụng sơ hở… Nhưng lại không tài nào phản bác được.

Khi trước hệ thống thông gió trong nhà cũng được đổi thành hệ thống mới, đều là gió tự nhiên, mà lại không lạnh, không thể sử dụng lý do hít thở không khí mới mẻ để dẫn cậu ra ngoài được nữa.

“Được… Rồi.”

Du Dữu muốn thứ gì, sao hắn từ chối được?

Hơn nữa cậu đã để lộ ra cái bụng cho hắn sờ soạng rồi, nói gì thì cũng phải cho cái bụng thịt nhỏ chút mặt mũi.

Thật mềm, giống như bụng của mèo.

Trong chớp mắt, khoảng cách thế giới trùng sinh còn lại mười ngày đếm ngược.

Mỗi ngày, chuyện đầu tiên Du Dữu làm khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, từ chơi điện thoại, đăng nhập vào các loại trò chơi, app, biến thành đi tìm Thương Am trước, sau đó nhìn chằm chằm chỉ số hắc hóa ở trên đầu hắn.

Mấy ngày trước, mỗi lần nhìn thấy chỉ số hắc hóa vẫn còn nguyên, Du Dữu liền thở phào, lén chạy về làm chuyện riêng.

Qua mấy ngày nữa, Du Dữu bắt đầu buồn bực, chỉ số hắc hóa sao vẫn kẹt ở 11, không nhúc nhích?

451 chơi trò chơi xong, lại an ủi cậu: “Chỉ cần một ngày chỉ số hắc hóa chưa đến số không, thì cậu sẽ có một ngày không cần phải ra khỏi cửa, đây không phải là chuyện tốt sao?”

Du Dữu nhìn trời: “Đúng rồi nhỉ?”

Một ngày lại trôi qua, Du Dữu tiếp tục nhìn chằm chằm đầu của Thương Am.

Nhưng mà, đến giờ rồi, Thương Am bỗng nhiên sờ sờ tóc cậu, nghiêm túc hôn cậu mười phút.

“Ngày mai chú phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu vậy?”

“Mua đèn em thích về, treo lên.” Thương Am cười nói: “Chỗ đó hơi xa, kỹ thuật đó vẫn chưa được đưa ra thị trường, cho nên cần người sở hữu độc quyền lên tiếng, làm riêng một bộ bán cho chú.”

Du Dữu cảm thấy, chú của cậu quả nhiên là số một: “Vậy mấy giờ chú về ạ?”

Thương Am ôm lấy cậu đi về phòng ngủ: “Ừm… Mấy ngày sau phải trở về, phải ra nước ngoài.”

“Ra nước ngoài?!” Du Dữu sững sờ, ôm lấy cổ hắn: “Vậy thì xa quá, chẳng phải em sẽ phải ở nhà rất lâu sao?”

Hơn nữa…

Đã sắp đến lúc rồi.

Như thế này có ổn không?

Sẽ không xảy ra vấn đề chứ?

Thương Am trấn an cậu: “Đừng suy nghĩ nhiều, em nhớ ăn cơm đi ngủ đúng giờ, quản gia sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nếu thấy chán thì gọi điện thoại cho Vương thiếu gia, để cậu ấy mang chó đến chơi với em.”

Du Dữu quậy: “Không được không được, em không muốn chơi với chó, chó làm gì bằng chú, chó không thể… Ưm, ưm!”

Thương Am che miệng cậu lại: “Nói bậy nói bạ.”

Du Dữu yên lặng nghĩ, em chẳng những nói bậy nói bạ mà còn làm bậy làm bạ nữa, chú không phát hiện ra đúng không.

“Ngoan… Buông ra nào.”

“Không buông!” Du Dữu nắm chặt tay áo của Thương Am, tiếp tục hỏi thăm không ngừng: “Vậy chú đi nước nào? Đi máy bay hay là tàu thuỷ? Thành phố nào? Chênh lệch với em mấy giờ? Gọi điện thoại chat sex được không? Em tự chơi mình rồi quay lại cho chú xem nhé? Chú xem rồi thì cũng sẽ bắt đầu… Ưm!”

Bị che miệng một lần nữa.

“Đừng lộn xộn.”

“Không, em cứ động đấy, ha ha ha ha  ~ “

“Du Dữu…!”

“Không ngờ đúng không! Chân em rất linh hoạt!”

“Shhh…”

“Yêu chú lắm ó ~ “

Hai người lại giày vò nhau một đêm.

Thương Am giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trán Du Dữu, sau một lát được hắn chậm rãi trấn an, hô hấp của Du Dữu kéo dài, rơi vào giấc ngủ say, sau khi xác định cậu đã ngủ yên, Thương Am đứng dậy đi xuống giường.

Du Dữu ngủ thật lâu, thật lâu, mơ thấy mình là một con gấu trắng lớn đang ngủ đông, ngủ trong hốc cây tròn trịa, chung quanh là lá cây héo úa và đống quả nhặt vào mùa thu.

Bên ngoài hốc cây, trời đổ tuyết lớn, biến thế giới thành một màu trắng xóa, yên lặng, thi thoảng có thể nghe được tiếng tuyết rơi, tiếng chim bay đậu trên nhánh cây.

Cậu nghĩ, chờ mùa đông trôi qua là có thể tỉnh lại.

Mùa đông trôi qua chưa?

Có cái một giọng nói nhẹ nhàng nói cho cậu biết, chưa đâu, ngủ tiếp đi.

Thế là cậu ngủ tiếp.

“Đinh!”

Đột nhiên, âm thanh lò vi sóng quen thuộc vang lên nhắc nhở, làm Du Dữu bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng từ trên giường ngủ ngồi dậy.

“Bánh trứng gà!!!”