Độc Chiếm

Độc Chiếm - Chương 19: Quá khứ không thể trở lại




Tôi xác thực không có học đại học, có điều là không phải bởi vì thi không đậu.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày đó tôi đi vào địa điểm thi với cặp mắt sưng đỏ, nhưng đầu óc lại vô cùng minh mẫn.

Cuộc thi lần này, tôi nhất định phải thi tốt, bởi vì từ đó về sau, tôi có thể sẽ không còn cơ hội làm một sinh viên để tham gia bất kì một cuộc thi nào nữa.

Lúc có điểm thành tích, Diệp Phi nói cho tôi biết, tổng số điểm của tôi vượt qua xa điểm chuẩn trúng tuyển.

Anh ta từng một hai lần hỏi tôi, tại sao không đi học đại học, tôi nói cho anh ta biết, tôi không muốn học nữa, tôi muốn có công việc.

Anh ta dùng vô số lí do để thuyết phục tôi, nhưng câu trả lời của tôi chỉ có một……Diệp Phi, em không thích anh, em không muốn cùng anh học đại học, chúng ta chia tay đi!

Diệp Phi không đồng ý, nhưng anh ta thấy không có cách nào thuyết phục tôi, rất nhanh tôi liền dọn nhà, cũng không nói cho anh ta biết tôi dọn đến đâu.

Tôi vô tình như vậy chia tay với Diệp Phi, vì có rất nhiều nguyên nhân…….Tôi cố chấp giữ lấy lòng tự trọng của bản thân, tôi không muốn liên lụy anh ta, còn nữa, là bởi vì mẹ Diệp Phi yêu cầu.

Buổi chiều hôm đó sau khi kết thúc thi tốt nghiệp trung học, mẹ của Diệp Phi ở bệnh viện tìm tới, tin tức của bà đến từ bác sĩ Diệp của bà ngoại.

Tôi không trách bác sĩ Diệp, dù sao cũng chẳng có ai muốn con cháu của mình bị vướng vào phiền toái lớn như vậy, mặc dù chỉ là xuất phát từ trách nhiệm của bề trên, ông ta cũng muốn nói cho mẹ của Diệp Phi biết.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra mẹ của Diệp Phi sớm đã biết chuyện tôi và Diệp Phi yêu nhau, nhưng bởi vì bà cảm thấy áy náy đối với chuyện năm đó, cũng bởi vì chúng tôi yêu nhau không ảnh hưởng đến thành tích của Diệp Phi, bà cũng không có nói gì.

Nhưng lần này, bà không thể không ra mặt ngăn cẳn, bà nói như thế này:

“Chúng tôi cũng chỉ là một gia đình nhỏ, Diệp Phi chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, để cho nó còn nhỏ tuổi như vậy mà đã gánh vác trên lưng trách nhiệm nặng nề như thế, cuộc đời nó sẽ bị phá hủy!”

“Nếu như cháu thật tâm thích Diệp Phi, cũng không cần nói cho nó biết, dứt khoát một chút chia tay với nó.”

“Dì biết con là một đứa trẻ hiếu thuận, con cũng hãy thông cảm cho tâm tình của một người làm mẹ như dì đây.”

“Chỉ cần con chịu chia tay, tất cả số tiền này đều cho con, là tiền riêng cả đời dì dành dụm……”

Tôi cắt ngang lời của bà, không cần nói nữa, con không muốn tiền của dì, cũng sẽ chia tay với Diệp Phi.

Nếu đã đồng ý, tôi sẽ làm được.

Dứt khoát, gọn gàng, tuyệt tình!

Không phải tôi cố tình làm tổn thương anh ta, chỉ là khi đó tôi, vẫn còn chưa hiểu được nên khôn khéo xử lý tình cảm như thế nào, tôi chỉ có thể ngoan cố cùng cứng rắn, xoay người đã phát hiện móng tay đã đâm thủng lòng bàn tay mà cũng chẳng thấy đau đớn gì.

Về sau Diệp Phi nói, lần đó anh ta thật sự bị thương rất nặng, biết rõ tôi đang lừa anh ta, cũng không bằng lòng.

Khi anh ta bước lên đoàn xe đi lên trường đại học, vẫn luôn mong mỏi thấy tôi đứng ở trạm xe.

Tôi không có đi, ngày đó tôi đang nằm lẻ loi trong một căn phòng thuê nhỏ khóc đến sốt cao không giảm.

Tôi cho rằng, tôi vĩnh viễn đánh mất anh ta, sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa……

Tha thứ cho em đi, em chỉ là một người ngu xuẩn yếu đuối, không phải em sợ đánh mất, mà là hổ thẹn.

Tôi tình nguyện buông tha, cũng không khả năng gánh nổi tội danh “phá hủy” Diệp Phị, cái tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là một thiếu niên đã từng đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười đánh mất cơ hội hạnh phúc của bản thân, không có tôi, anh ta nhất định có thể bay càng cao, càng xa hơn……

“Tại sao căn nhà này vẫn còn chưa phá hủy?” Ngoài cửa có một giọng nữ trong trẻo đang hỏi.

Tôi khẩn trương đứng lên, bây giờ là tôi đang xâm phạm vào nơi của người khác, vẫn nên rời đi nhanh một chút.

“Anh không có ý định hủy bỏ.” Một giọng đàn ông trả lời.

Tôi đứng lại, thanh âm này……là Diệp Phi!

“Tại sao? Sẽ làm trễ nãi thời hạn công trình. ” Tôi đây mới nhận ra giọng nữ này là của Châu Ý Hàm.

“Anh muốn giữ làm kỷ niệm.” Diệp Phi dừng một chút, vừa cười vừa giải thích: “Sửa chữa sơ qua một chút, không phải rất đặc sắc sao? Bây giờ cả nội thành này cũng đều không có một căn phòng nhỏ như thế này.”

Tôi nghe thấy Châu Ý Hàm chần chờ nói: “Vậy, bản vẽ lúc đầu không giống như vậy, hơn nữa kiến trúc xung quanh cũng không cân xứng……”

Tiếng bước chân của hai người ngày càng gần, tôi né tránh ở phía sau cửa, có bụi cỏ rậm rạp che chắn tôi.

“Anh sẽ thỏa luận với công ty thiết kế một chút, có lẽ nơi này có khả năng thành khu vực xanh.” Diệp Phi trả lời như vậy.

Châu Ý Hàm cười khẽ một tiếng, thân thiện đồng ý: “Vậy cũng tốt, lời của anh đã khăng khăng như vậy. Diệp Phi, có đôi khi anh thật sự nhớ chuyện xưa, cái gì cũng đều là trước đây tốt hơn.”

“Có không?” Diệp Phi cười cười hỏi ngược lại, ngay sau đó chuyển đổi đề tài: “Ý Hàm, cẩn thận dưới chân, em mang giày cao gót có phải không muốn đến công trình không……”

“A, vậy lần sau em không mang giày cao gót nữa……”

Bọn họ dần dần đi xa.

Đứng ở sau cửa, che miệng cứng đờ đứng ở phía sau cửa, nước mắt cứ yên lặng nhỏ xuống.

Diệp Phi giữ lại chỗ ngồi của căn phòng này dĩ nhiên không phải là vì bảo tồn bản sắc người dân, anh ta muốn tưởng niệm, đơn giản chỉ là những chuyện quá khứ của chúng tôi, những chuyện đó là cho anh ta cũng là cho tôi, đều là những hồi ức quan trọng.

Khác biệt duy nhất là, tôi bất lực, ngay cả hồi ức của bản thân cũng không dám đối mặt.

Tôi chỉ có thể chạy trốn.

Tôi đưa tay kéo cánh cửa ra, bất chợt, bên ngoài có một cổ lực đẩy vào trong, cánh cửa bị mở ra.

Diệp Phi, đang đứng ở trước cửa.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua những cành cây tươi tốt, chiều thẳng vào mặt của anh ta.

Gió nhẹ phất phơ thổi qua, kéo xuống vài chiếc là, bay xuống xung quanh chúng tôi.

Tôi không biết làm sao đứng ở đó, không còn kịp để điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, chỉ có thể ngây ra tại chỗ, cũng giống như anh ta nhìn thẳng vào mắt nhau.

Ánh mắt của anh ta từ nhiệt liệt hưng phấn, dần dần trở thành ẩn nhẫn đè nén.

Tôi hiểu rõ anh ta đang nghĩ gì, ở nơi này đầy ấp những kỷ niệm của chúng tôi, nhận ra không thể thuộc về đối phương, tâm tình ai nấy cũng không thể bình tĩnh được……

Những lời thề kia, những hy vọng kia, những thứ đơn thuần tốt đẹp kia chính là yêu say đắm. Những quá khứ đó không cách nào quên được, mãnh liệt xuất hiện trong đầu của tôi, đến nỗi, tôi căn bản không có thời gian suy nghĩ, nên nói cái gì, nên làm cái gì.

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Phi động đậy ngón tay, gở xuống một chiếc lá trên lọn tóc tôi, cố làm vẻ thoải mái hỏi: “Em quay về xem nhà cũ sao?”

Tôi vội vàng lấy tay chỉnh tóc lại, tiện thế cúi đầu lau khô nước mắt.

“Em chỉ đi ngang qua.” Tôi trả lời như vậy.

Nhưng làm sao có thể đi ngang qua một mảng công trường, điều này rõ ràng chỉ là một lời nói dối, mặt tôi ủng hồng lên.

Diệp Phi không truy hỏi, làm bộ như không thấy vẻ mặt lúng túng của tôi, chỉ nói: “Đầu đường là xe của em sao? Anh vừa mới đi xuống thấy xe đậu ở đó, liền đoán chắc em đang ở gần đây.”

Miệng tôi giật giật, trong lòng có hàn vạn câu muốn nói, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể nói, nói cho anh ta biết tôi chưa từng quên đi quá khứ sao?

Nói cho anh ta biết tôi nhìn thấy căn nhà thì cảm động biết bao nhiêu sao?

Nói thì thế nào? Có thể thay đổi được cái gì chứ?

Việc tôi có thể làm là giả vờ như không có việc gì: “Vậy em đi trước.”

Tôi bước tới trước một bước.

Diệp Phi cũng không nhường đường. Vẫn ngăn cẳn ở cửa như cũ.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một chút, anh ta cũng cuối đầu nhìn tôi: “Anh đã bảo tài xế về trước rồi, em có thể đưa anh đi được không?”

Diệp Phi nói một địa danh tôi chưa từng nghe qua, tôi nói tôi không biết, anh ta nói: “Không sao, anh sẽ chỉ cho em biết đi như thế nào.”

Chúng tôi im lặng ngồi trong xe, thỉnh thoảng Diệp Phi mới nói mấy câu, quẹo trái, quẹo phải……

Nửa giờ sau, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra chúng tôi lái về chỗ cũ.

Diệp Phi cười cười nói: “A, hình như anh nói nhầm rồi.”

Tôi dừng xe ở ven đường, nói với anh ta: “Diệp Phi, anh thuê xe đi đi. Đừng lãng phí thời gian.”

Diệp Phi không nhìn đồng hồ, lại nói: “Đã quá chậm rồi.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, anh ta nói “chậm”, là chỉ ý gì?

“Tiểu Tây, chúng ta đã bao lâu rồi chưa ăn cơm với nhau?” Anh ta đột nhiên hỏi.

Còn phải hỏi, tối thiểu là bảy năm rồi.

Diệp Phi nhìn tôi chằm chằm nói: “Chung ta cùng đi ăn cái đó đi!”

Tôi hiểu rõ anh ta nói là cái gì, mấy năm nay tôi chưa từng đi qua.

Chỉ còn lại một mình tôi, đi chỉ càng thêm thương tâm hơn thôi.

Cùng người khác đi? Hiển nhiên không thể nào rồi.

Diệp Phi trơ mắt nhìn tôi, nếu như tôi một mực từ chối, vẻ mặt của anh ta sẽ rất đau lòng.

Nhưng mà, tôi vẫn phải lắc đầu: “Không cần đâu.”

Diệp Phi trầm mặt một lúc, rốt cuộc nhẹ nhàng than thở: “Được rồi, anh không miễn cưỡng em.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được cảm thấy mất mác, lại muốn lần sau gặp lại……

“Em đưa anh đến nơi tốt để gọi xe.” Tôi nói.

Điện thoại di động của tôi chợt vang lên, hiển thị cuộc gọi đến là số của Tôn Hạo Chí.

Tôi cũng không muốn ở trước mặt Diệp Phi nhận điện thoại của Tôn Hạo Chí, lại không muốn để Diệp Phi thấy tôi từ chối không tiếp chuyện.

Do dự một lát, tôi ấn nút tắt.

Diệp Phi hỏi: “Tôn Hạo Chí tìm em sao? Không nhận sẽ không sao chứ?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, điện thoại lại vang lên, vẫn là anh ta.

Tôi chợt thấy phiền não, tôi lại không có đang làm gì, chẳng lẽ ngay cả hiện tại tôi một mình tự do đi ra ngoài cũng không có sao?

Lần này tôi quyết đoán tắt máy.

Khéo miệng Diệp Phi khẽ cong lên, ánh mắt sáng ngời giống như đang trêu chọc: “Quan hệ của hai người là như vậy sao?”

Tôi có chút lúng túng, điện thoại lại phát ra hai tiếng “tít tít”, là tin nhắn của anh ta: “Ở đâu? Mau quay về!”

Tôi tắt máy, ném di động vào giỏ xách, ngay sau đó thắt dây an toàn khởi động máy, lái xe vào đường lớn.

Diệp Phi như đang suy nghĩ một loạt hành động của tôi, không hề nói gì.

Lúc gần đến giao lộ, tôi đột nhiên đánh tay lái quay đầu lại: “Cửa tiệm kia vẫn còn ở đó sao?” Tôi hỏi anh ta.

Tôi thừa nhận tôi có chút bực tức, tôi rõ ràng đã rất cố gắng khắc chế bản thân, Tôn Hạo Chí vẫn như vậy không tin tưởng tôi.

Đến tột cùng muốn tôi phải làm như thế nào đây?

Tôi không phải là Phụ Chúc Phẩm của anh ta.

Tôi nghĩ tới liền kích động, Diệp Phi ở bên cạnh chợt nói: “Không sao, chúng ta chẳng qua chỉ là đi ăn cơm.”

Đúng vậy, chẳng qua chỉ là đi ăn bữa cơm mà thôi, tôi hùng hồn thuyết phục bản thân cây ngay không sợ chết đứng……

Đó là một tiệm cũ chuyên hầm thịt dê.

Trước kia tôi không ăn thịt dê. Có một quãng thời gian tôi uống rất nhiều rượu, dạ dày luôn không thoải mái.

Diệp Phi đưa tôi đi ăn, nói cho tôi biết: “Thịt dê là thứ tốt nhất chữa dạ dày, không lừa em, một chút mùi gây cũng không có.”

Tôi đã ăn qua một vài lần sau đó liền thích, thật ra dạ dày tốt hay không chẳng qua chỉ là thứ yếu, chúng tôi thích ngồi chỗ ít người trong tiệm, nhìn thấy mùi hương nóng hổi bay lên, ấm áp như vậy, bên ngoài có lạnh như thế nào đi chăng nữa, cũng không sợ.

Nói thật, nhiều năm như vậy không tới, tôi thật sự nhớ cái mùi thơm này.

Cửa tiệm vẫn nhỏ như vậy, nhưng lại dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, bà chủ không chút thay đổi, nhìn thấy tôi và Diệp Phi lại vẫn nhận ra, nhiệt tình chào hỏi: “Ai ya, đã bao năm rồi chưa thấy hai cháu, mấy ngày trước tôi vẫn còn nhắc tới mãi, mau vào, mau vào.”

Tôi mỉm cười với bà chủ, hỏi bà gần đây buôn bán có tốt không.

Bà chủ nói: “Ôi, hiện tại làm ăn không khá lắm, giá thịt giá đồ ăn đều tăng cao, mà tiệm của tôi là tiệm cũ, đều buôn bán cho khách quen, không dễ gì tăng giá, sẽ bị người khác trách móc. Tiếp tục như vậy nữa, chắc phải đóng cửa thôi……!”

Diệp Phi nói: “Các tiệm thịt dê hầm trong toàn thành phố này có tăng giá cũng không có mùi vị ngon như cửa tiệm này, nếu như cửa tiệm mở rộng ra, làm một chút quảng cáo, buôn bán nhất định sẽ tốt hơn.”

Bà chủ vỗ tay nói: “Lời nói này không tồi. Bất quá, chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ, cũng không cầu xin phát tài, có thể yên bình sống qua ngày là tốt rồi. Hai lão già chúng tôi, có thể ăn no mặc ấm đã thỏa mãn rồi, không giống với những người trẻ tuổi như các cháu……”

Ta và Diệp Phi cùng nhìn nhau cười, bà chủ vẫn khéo nói như vậy, máy hát vừa mở xong liền tự hát một mình, chúng tôi ngồi xuống chọn thức ăn, không tìm được cơ hội cắt ngang bà chủ.

Cuối cùng, bà nói một câu tổng kết: “Vẫn là cặp vợ chồng son thì luôn tốt, trong chớp mắt đã mấy năm không gặp, vẫn xứng đôi như vậy, thật giống một đôi kim đồng ngọc nữ! Có con chưa? Tại sao cô gái này vẫn còn non như vậy, sắp có thể bấm ra tay, càng gầy hơn, bồi bổ nhiều một chút, hôm nay dì sẽ cho con thêm một đĩa thịt to, không lấy tiền, ha ha……”

Tôi có chút lúng túng cúi đầu, ánh mắt bà chủ tinh tường, cũng là người khôn khéo, thấy sắc mặt tôi chuyển biến, lập tức không nói nhiều, ghi lại thực đơn rồi phải đi xuống nhà bếp giúp đỡ một tay.

Diệp Phi đứng dây cầm khăn giấy đặt ở bên cạnh tôi, dáng vẻ của tôi nhìn qua giống như sắp khóc sao?

Tôi lắc đầu nói: “Em không sao?”

Diệp Phi lại cầm lên một tờ khăn giấy lau mặt cho tôi: “Nơi này, có chút bẩn……”

Nhiệt độ đầu ngón tay của anh ta xuyên thấu qua tờ giấy mỏng đến mặt tôi, tôi vô thức né sang một bên: “Vậy sao?”

Tôi lấy gương trong túi xách ra, nào có bẩn.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, Diệp Phi cười nói: “Không nhìn thấy sao, ở chỗ này này.”

Anh ta chỉ nốt ruồi giọt lệ dưới mắt của tôi. Tôi giương mắt nhìn anh ta, hạt nốt ruồi này cũng không phải là ngày đầu tiên anh ta nhìn thấy, rõ ràng cho thấy đang trêu chọc tôi!

Nhưng Diệp Phi nói: “Có thể lau hết, sẽ không nhiều nước mắt như vậy……”