Độc Chiếm

Độc Chiếm - Chương 24: Chân trời góc biển




"Mẹ, con có thể đi dạo bãi biển được không?"

Điểm Điểm kéo tay của tôi hỏi.

Tôi xoa đầu bé: "Hiện tại trời nắng to, một tiếng nữa rồi đi."

Bé hơi thất vọng nhìn biển rộng phía ngoài ban công, ngồi xuống bắt đầu đếm thời gian.

Tôi không khỏi buồn cười, ngày nào cũng nghịch nước mà không chán sao?

Chúng tôi đến nơi này đã một tuần lễ.

Đây là một thị trấn nhỏ ven biển xinh đẹp nằm ở phía nam bản đồ Trung Quốc. Mặc dù thành phố không lớn nhưng cũng là thắng cảnh du lịch.

Cũng không phải lần đầu tiên tôi đến nơi này.

Rất nhiều năm trước, Tôn Hạo Chí đã từng dẫn tôi tới nơi này, đắc ý gọi là đi du lịch tuần trăng mật.

Lần đó tình trạng cơ thể tôi không thích hợp xuống nước, tâm trạng cũng không tốt nên trốn một mình ở trong phòng.

Nhưng tôi rất thích căn phòng đó, căn phòng nhỏ trên lầu hai có ban công rộng lớn, chỉ cần trời còn nắng thì vẫn có ánh sáng chiếu vào bên trong, thật ấm áp thật sáng sủa.

Vị trí cũng tốt, cách xa nội thành gần bên bờ biển, đứng ở trên ban công có thể thấy từng đợt sóng biển nhấp nhô lên xuống, gió biển mang theo tiếng sóng biển êm ái rì rào bên tai tôi cả ngày lẫn đêm. . . . . .

Đối với nỗi uất ức của tôi lúc đấy, không có nơi nào tốt hơn nơi này.

Tôi không nhớ rõ tôi có nói cho Tôn Hạo Chí biết tôi thích nơi này hay không, thậm chí mấy năm này chúng tôi cũng không kề nhắc lại quãng thời gian gọi là "Tuần trăng mật" này.

Cho nên khi Tôn Hạo Chí muốn đưa tôi và Điểm Điểm tời nơi này tôi thoáng kinh ngạc.

Càng khiến cho tôi bất ngờ hơn là Tôn Hạo Chí đã mua lại căn phòng nhỏ đó từ lâu.

Nếu là vì đầu tư thì đúng là ánh mắt tốt.

Phòng nhỏ vẫn giữ nguyên như vậy, bức tường ngoài cùng màu trắng vẫn giống hệt khi tôi ở đây lúc trước, nội thất bên trong đã trang trí lại toàn bộ, TV màn hình siêu mỏng loại mới nhất, tủ đồ đầy đủ, thiết bị nhà tắm cao cấp ngay cả dụng cụ nhà bếp cũng đầy đủ không thiếu thứ gì.

Khi vừa mở cửa ra tôi dường như nhận ra Tôn Hạo Chí muốn chúng tôi ở lại đây trong thời gian dài.

Điểm Điểm vui vẻ nhất là khi đẩy cửa sổ ra liền nhìn thấy biển rộng, bé sinh ra ở thành thị lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên được đi đến bãi, tự nhiên là vô cùng hung phấn.

Bé gọi điện thoại cho Tôn Hạo Chí nói cho anh ta biết: "Ba ba, con cực kỳ thích nơi này, sau này chúng ta sống ở chỗ này luôn nhé!"

Tôi không biết Tôn Hạo Chí nói gì với Điểm Điểm chọc cho bé cười ngã lên trên sô pha.

Anh ta không nói chuyện với tôi.

Từ ngày Điểm Điểm xuất viện cho tới giờ không có chuyện gì thì chúng tôi cũng không nói chuyện với nhau.

Tất cả mọi mệnh lệnh anh ta đều chỉ đạo trực tiếp cho đàn em là Vương Lượng.

Lúc rời đi tôi đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nói cho cùng Vương Lượng chỉ là một tên nhóc không có đầu óc không giống như người thạo làm việc bên ngoài, sao lại phái cậu ta đến đưa tôi và Điểm Điểm đi?

Nếu mục đích là bảo vệ an toàn thì thân thủ của cậu ta không bằng Hòa Thương đi?

Tôi bắt đầu hoài nghi cái mà Tôn Hạo Chí gọi là "Thời kì đặc biệt, hai mẹ con rơi vào tình cảnh nguy hiểm" chỉ là một lý do, có lẽ anh ta cơ bản chỉ muốn tách chúng tôi ra đưa tôi đến nơi mà Diệp Phi không tìm thấy.

Nếu như là mục đích này thì anh ta đã thành công.

Hôm đó điện thoại của tôi đã bị tịch thu ngay cả chi phiếu cũng đổi mới. Không riêng gì Diệp Phi không tìm thấy tôi, chỉ e là hiện tại cả thế giới cũng không ai biết được tôi và Điểm Điểm bốc hơi đi đâu mất rồi.

Tuy nhiên hao tâm tổn phí nhiều như vậy cũng có chút buồn cười

Ngày đó rời khỏi bệnh viện ngay cả nhà cũng không quay về, Hải Đào lái xe trực tiếp đưa tôi, Điểm Điểm và Vương Lượng đến sân bay, nhét vào tay tôi chi phiếu mới và vé máy bay tới Bắc Kinh.

Tôi nghĩ điểm đến là Bắc Kinh lại không ngờ rắng máy bay hạ cánh lại lên máy bay tiếp.

"Để chị ôm Điểm Điểm rời đi, không kịp chuyến bay tiếp theo rồi!"

Vương Lượng ôm lấy Điểm Điểm, kéo tôi còn đang kinh ngạc chạy thật nhanh vượt qua khu đăng ký trước khi cửa đóng lại.

Thẳng đến khi ngồi trên máy bay tôi mới biết điểm đến là ở đâu.

Bất kể nhìn như thế nào sắp xếp như thế cũng chỉ để làm tôi mơ hồ mà thôi.

Chẳng lẽ lo lắng khi dừng ở sân bay tôi sẽ gọi điện cho Diệp Phi làm lộ hành trình của tôi hay sao?

Thật không hiểu nổi bọn họ đang nghĩ gì!

Nếu chỉ có một mình tôi thì cũng kệ bọn họ muốn làm sao thì làm, tôi không sao cả!

Nhưng còn Điểm Điểm?

Định bỏ học luôn sao?

Cho dù khi quay về lại đến trường học thì làm sao theo kịp chương trình học đây. . . . . .

Thật khiến người khác lo lắng!

Hiện tại tôi và Tôn Hạo Chí đã không còn gì để nói với nhau, anh ta ôm hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều thôi!

Tôi lén quan sát Điểm Điểm, trừ hôm rời đi bé tức giận hỏi ba vì sao không đi cùng thì cũng không có cảm xúc khác thường gì cả, đặc biệt sau khi nhìn thấy biển xanh lại rất nhanh trở nên vui vẻ.

Rốt cuộc chỉ là đứa bé, năng lực phục hồi nhanh. Chỉ cần được vui chơi cái gì cũng không quan tâm.

Coi như là đi nghỉ phép, để cho bé chơi vui vẻ một chút đi.

"Mẹ, bây giờ con có thể đi được chưa?" Điểm Điểm đã thay áo ngắn quần đùi, ôm cái thùng nhỏ và cái xẻng đứng ở cửa hỏi tôi.

Tôi nhìn lại thời gian, vừa vặn qua một giờ.

Tiểu gia hỏa này, vẫn đang chờ đi!

Tôi cười nói với bé: "Con đi hỏi chú Tiểu Lượng có thời gian hay không, để chú ấy đi cùng con?"

Điểm Điểm kéo tay của tôi nói: "Mẹ đi cùng con đi, chú Tiểu Lượng chơi với con dưới nước mẹ ở trên bờ xem chúng ta chơi thôi! Đi đi!"

Tôi không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Tôi đội một cái mũ rơm rộng lại đeo thêm một cái kính râm che khuất nửa khuôn mặt rồi mới đi ra khỏi cửa, Điểm Điểm đã đang giậm chân chờ ở cửa.

Thấy tôi đi ra, rất khoa trương nói: "Mẹ, mẹ rất có dáng vẻ của ngôi sao nha!"

Tôi nở nụ cười, bé học của ai cái miệng ngọt như vậy?

Tôi dắt tay bé, ở phía sau Vương Lượng khiêng theo một cái ô che nắng thật to và cái ghế gấp ngồi trên bờ cát, hổn hển đi theo.

Bình thường tôi cũng không phải là người khó tính, gần đây quá nhàm chán nên thỉnh thoảng trêu chọc chú em này một chút, ai bảo cậu ta không lo học cho giỏi, tuổi còn trẻ mà học đòi làm xã hội đen làm cái gì?

Nhưng mà tiếp xúc một thời gian mới phát hiện Vương Lượng có một ưu điểm: tuy rằng có chút chân chó nhưng tính tình tương đối tốt, dỗ đứa nhỏ rất giỏi, tương lai nếu cậu ta còn muốn quay lại chính đạo bản thân tôi có thể giới thiệu cậu ta làm nam giáo viên mầm non.

Tôi quay đầu lại hỏi cậu ta: "Vương Lượng, có đi nổi không?"

Vương Lượng mặt đầy mồ hôi trả lời ngay: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"

Ta không để ý đến cậu ta, kéo Điểm Điểm nói: "Điểm Điểm, chúng ta thi chạy đi, xem ai chạy đến bờ biển trước!"

"Vâng!" Thừa dịp Điểm Điểm còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nhấc váy chạy đi trước.

Ở phía sau Điểm Điểm oa oa kêu to: "Mẹ xấu!"

Tôi quay đầu nhìn, Điểm Điểm hưng phấn vừa hô vừa cười đuổi theo tôi. Vương Lượng choáng váng mặt mày khiêng đồ hoàn toàn không theo kịp.

Như vậy thì làm sao bảo vệ được chúng tôi? Làm sao giám sát được chúng tôi? Trở về luyện lại đi!

Tôi còn đang cười trộm không có để ý thì đã đâm đầu vào một người, chân đứng trên cát không vững, người nọ đỡ lấy tôi.

Tôi ngẩng đầu áy náy nói: "Thực xin lỗi!"

Người trước mặt cười cười, nụ cười kia so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn khiến tôi bị mê hoặc, âm thanh của anh ta vô cùng dễ nghe: "Không sao cả!"

Tôi sửng sốt.

Anh ta chớp mắt nhìn tôi.

Điểm Điểm luôn đuổi ở phía sau tôi cuối cùng cũng chạy đến, hướng về phía tôi kêu to: "Mẹ thật là xấu! Không tính không tính!"

Tôi còn chưa kịp thu hồi thần sắc khiếp sợ, Điểm Điểm đã nhào tới kéo tôi chạy về hướng ngược lại: "Chúng ta thi lại đi!"

Tôi bị bé kéo lui ra phía sau vài bước nhưng không chạy theo bé.

Điểm Điểm thấy thế mới chạy vòng trở lại nhìn tôi rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt.

"Chú Diệp!" bé gọi lên.

Người trước mặt đúng là Diệp Phi!

Anh ta làm sao có thể xuất hiện ở nơi này đây?

Tôi thề tôi chưa từng liên lạc với anh ta, tôi hoàn toàn không kịp nói với bất cứ ai tôi đi đâu huống chi là anh ta!

Nhưng anh ta làm sao có thể tìm được chúng tôi?

Chắc không phải là trùng hợp đi!

"Làm sao anh lại ở đây?" Ta hỏi hắn.

Diệp Phi chỉ về phía sau một chút: "Đi cùng khách hàng."

Cách đó không xa có vài người đang nằm ở trên bờ cát phơi nắng.

"Khéo như vậy?" Tôi bật thốt lên hỏi.

Diệp Phi khiêu mi không trả lời, cúi thấp người nói với Điểm Điểm: "Điểm Điểm, xin chào!"

Điểm Điểm thế nhưng rất bình tĩnh, hướng Diệp Phi vươn một bàn tay nghiêm trang chào hỏi: "Xin chào, chú Diệp!"

Diệp Phi hỏi bé: "Điểm Điểm, đầu cháu còn đau không?"

Điểm Điểm mỉm cười ngọt ngào đáp: "Đã không đau nữa rồi ạ."

Diệp Phi cười rộ lên, vẻ mặt cưng chiều quả thật sắp bằng Tôn Hạo Chí rồi.

Rốt cục Vương Lượng khiêng ô che nắng với ghế xếp cũng theo kịp, đỡ thắt lưng ở phía sau thở hổn hển kêu: "Chị dâu, không cần vội, em lập tức tới!"

Tôi quay đầu đồng ý đáp : "Không sao cả, cậu cứ từ từ."

Vương Lượng giờ mới thấy Diệp Phi, nhất thời do dự không chừng.

Tôi giới thiệu bọn họ với nhau: "Đây là Diệp Phi, bạn học của chị. Đây là Vương Lượng. . . . . . À, đi nghỉ phép cùng em và Điểm Điểm."

Ta không biết giới thiệu Vương Lượng với thân phận như thế nào, vệ sĩ sao? Người hầu? Đành phải nói hàm hồ như vậy.

Vương Lượng cũng không ngại tôi nói như thế nào, đã cúi đầu khom lưng chào Diệp Phi: "Anh Diệp!"

Diệp Phi cười nói: "Ghế nằm rất nặng đi, tôi khiêng giúp cậu."

Anh ta cũng không khách khí, đưa tay qua đầu cầm ghế nằm trên tay Vương Lượng.

Vương Lượng lập tức từ chối: "Không cần! Không cần!"

Tôi nói: "Không cần đẩy, để cho anh ta cầm đi!"

"Ngươi không đi cùng khách hàng sao?" Sau khi Diệp Phi hỗ trợ đặt cây dù mở ghế nằm ra rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi bắt đầu hỏi anh ta.

Lúc này Điểm Điểm đã kéo Vương Lượng đi nghịch nước. Tôi thấy Vương Lương không yên tâm, vụng trộm quay đầu quan sát chúng ta lần nữa, liền chỉ chỉ Điểm Điểm đang nghịch trong nước biết để cho hắn trông kỹ đứa nhỏ.

Diệp Phi cũng vẫn nhìn Điểm Điểm chằm chằm còn luôn cười ra tiếng, nghe thấy tôi hỏi anh ta, anh ta mới nói: "Không sao cả, còn có người khác đi cùng."

Tôi quay đầu nhìn những người đó, người đàn ông là một ông già không chỗ nào không béo, những cô gái lại đều là dáng người yểu điệu, tuổi trẻ phơi phới.

Tôi giễu cợt Diệp Phi: "Anh không dẫn bạn gái theo?"

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái cười nói: "Không có ai phù hợp với anh."

Bộ dáng tự tin không ai bằng này của anh ta thật đáng đánh đòn, nhưng mà tôi biết anh ta cũng không có ý coi thường những cô gái này, đúng là anh ta không thích tìm những cô gái như vậy.

"Vừa rồi nhìn thấy anh làm em giật cả mình, còn tưởng rằng anh tới tìm em . . . . . ." Ta tự giễu nhưng mục đích là dò xét, trong lòng tôi thật sự không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.

Diệp Phi lại cười đáp: "Kỳ thật anh cũng hoảng sợ, tưởng em tìm được anh chứ!"

Tôi bực tức.

Xem ra hỏi hắn như vậy cũng không tìm được đáp án.

Quên đi, cần gì tôi phải hỏi rõ ràng như vậy chứ.

Ở đây trời xanh mây trắng, tôi tạm thời thả lỏng một chút, mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây?