Độc Chiếm

Độc Chiếm - Chương 34: Về nhà cùng anh




"Tiểu Tây!"

"Tiểu Tây!"

Hai âm thanh phía sau của tôi đồng thời vang lên, tiếp đến là một bàn tay to kéo lấy cánh tay của tôi, một tay kéo lấy tôi trở lại.

"Em không cần mạng! Là vì anh ta?" Tôn Hạo Chí hai tay nắm bả vai của tôi lay mạnh.

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Phi đã nhào tới từ phía sau: "Mày buông cô ấy ra!"

Bất ngờ không kịp đề phòng Tôn Hạo Chí bị Diệp Phi đẩy ngã, hai người nặng nề ngã lên trên khay trà bằng thủy tinh.

Khay trà hoàn toàn bể nát, miểng thủy tinh lập tức bắn ra bốn phía.

Theo bản năng tôi trốn về sau một chút, không biết thứ gì vừa vặn đập vào chân tôi.

Tôi cúi đầu xem xét, là súng của Tôn Hạo Chí.

Tôn Hạo Chí bị đụng ngã còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Diệp Phi túm được cổ áo.

Diệp Phi thừa thế đấm mạnh lên mặt Tôn Hạo Chí , ngay sau đó lại thêm một đấm.

Tôi đã thấy Diệp Phi đánh nhau, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ta ra tay ác như vậy.

Tôi bỗng sợ hãi.

Diệp Phi đưa lưng về phía tôi...tôi không thấy được vẻ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy mỗi một quyền của anh ta nện xuống đầy ắp hận ý nồng đậm.

Anh ta muốn liều mạng với Tôn Hạo Chí!

Tôn Hạo Chí đã chảy máu ở lỗ mũi, theo bản năng tôi mở miệng ngăn cản: "Đừng. . . . . ."

Nhưng mà âm thanh của tôi như mắc hóc tại cổ họng ngay cả chính tôi cũng không nghe rõ.

Lại một đấm của Diệp Phi hung hăng vung ra, trong nháy mắt đó tầm mắt của Tôn Hạo Chí chợt nhìn về phía tôi.

Rõ ràng tôi nhìn thấy khóe miệng anh ta dính đầy máu nhưng lại nhàn nhạt ý cưới không rõ.

Một giây kế tiếp tình thế nghịch chuyển.

Tôn Hạo Chí đỡ một quyền của Diệp Phi ném Diệp Phi ra ngoài.

Diệp Phi lui về phía sau hai bước còn chưa đứng vững Tôn Hạo Chí đã giơ chân lên đạp một cước ngay giữa ngực Diệp Phi.

Trong lòng tôi căng thẳng không dám nhìn.

Chỉ nghe được"Cạch" một tiếng Diệp Phi ngã xuống phía sau va vào một cái ghế.

Tôn Hạo Chí tiến lên nhấc chân đá mạnh.

Diệp Phi trúng mấy cước đưa tay chộp được cái ghế lập tức bắt đầu phản kích.

Anh ta vung cái ghế lên, Tôn Hạo Chí lùi về phía sau một bước tránh ra.

Diệp Phi chợt đập cái ghế về phía Tôn Hạo Chí.

Tôi kêu lên "A" một tiếng.

Nhưng tiếng kêu của tôi bị âm thanh thủy tinh bể tan tành che giấu.

Chỉ là trong nháy mắt Tôn Hạo Chí đã lưu loát bay lên một cước đá văng cái ghế ra.

Cái ghế đập vào gương ở đối diện tường. Cả cái gương bể nát.

Mảnh vụn đầy mặt đất, bóng dáng hai người đánh hau biến thành vô số bóng dáng. . . . .

Tôi không thể nhịn được nữa hét rầm lên: "Hai người tất cả dừng tay cho tôi!"

Nghe được âm thanh của tôi Diệp Phi dừng lại trước kết quả phải nhận một đòn cuối cùng, cắm đầu ngã quỵ.

Anh ta lau máu ở khóe miệng một cái rồi đỡ hộc tủ đứng lên.

Tôn Hạo Chí cũng không đánh nữa dùng ống tay áo lau máu ở lỗ mũi đi.

Trong phòng lắng xuống, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ máu vọt tới đỉnh đầu, không biết nên hóa giải nguy cơ trước mắt như thế nào.

Lúc này một âm thanh khiếp sợ ở ngoài cửa vang lên: "Tiểu thư, có muốn báo cảnh sát hay không?"

Là một cô gái quét dọn phòng khách đang ôm một chục ga giường đỏ mặt đứng tại cửa ra vào hỏi.

Tôi khoát khoát tay nói cho cô ấy biết là không cần.

Cô ấy ghé đầu nhìn một mảng hỗn độn trong phòng rồi nhìn mấy người chúng tôi lại bị ánh mắt hung ác của Tôn Hạo Chí dọa sợ xoay người bỏ chạy.

Tôi hung ác trợn mắt nhìn Tôn Hạo Chí một cái, cảm thấy mình rất uy phong sao?

Hù dọa một cô bé nữ sinh là bản lãnh gì?

Tôn Hạo Chí tiến lên một bước kéo cánh tay của tôi rồi kéo lưng quần đi ra ngoài: "Về nhà cùng anh!"

Tôi bị anh ta kéo đi được vài bước lại bị một người khác kéo lại.

"Tiểu Tây, không được đi cùng anh ta." Diệp Phi nói.

Tôi bị hai người một trước một sau kéo, ở cửa đã bắt đầu tụ tập mấy người khách cùng nhân viên chỉ chỉ chỏ chỏ về phía chúng tôi.

Rất nhanh có bảy tám nhân viên an ninh chạy tới. Một người trong đó sau khi thấy Tôn Hạo Chí rõ ràng lui về sau một bước, anh ta kéo những nhân viên an ninh bàn luận xôn xao.

Vốn là tới làm giá thế nhưng biến thành xem náo nhiệt.

Tôi bỗng cảm thấy cực kỳ mất thể diện, không trông đợi được gì ở những người này.

Trong lòng tôi hiểu nhất định phải đưa ra quyết định của mình ngay lập tức, nếu không tình thế sẽ càng nguy hiểm thêm!

"Được, Tôn Hạo Chí em trở về với anh. Anh buông tay ra trước!"

Tôn Hạo Chí chần chờ một chút rồi buông tay ra.

Tôi quay đầu nói Diệp Phi: "Diệp Phi, anh cũng buông em ra."

Diệp Phi dùng sức cầm tay của tôi một cái mới chậm rãi buông ra.

Trong mắt của anh ta tất cả đều là vô cùng lo lắng và bất đắc dĩ, phải thấy tôi đau lòng thêm một lần.

Nhưng tôi không thể không nói với anh ta: "Vừa rồi em đã nói rất rõ ràng. Hãy làm theo lời em nói. Sau này không cần gặp lại!"

Diệp Phi lắc đầu một cái.

Nhưng tôi không cho anh ta cơ hội tiếp tục nói chuyện, xoay người cầm áo khoác găng tay lên rồi đi ra ngoài.

Tôn Hạo Chí một lát sau mới theo kịp đưa tay ôm lấy tôi.

Tôi liếc anh ta một cái nhỏ giọng nói: "Đừng đụng vào tôi!"

Đám người trước mặt rối rít lui ra, tôi không thèm để ý đi qua trước mặt bọn họ.

Cục diện rối rắm này tùy tiện kiếm người thu dọn đi!

Xe lớn của Tôn Hạo Chí sừng sững dừng ở cửa quán rượu tại sao không ai hỏi anh ta đậu xe thế nào, chẳng lẽ không ai chặn lại sao?

Tôi nhìn xe này cũng không thuận mắt nhấc chân lên đá.

Tôn Hạo Chí ở phía sau ôm eo của tôi kéo tôi lui về phía sau hai bước.

Tiếp theo mở cửa xe nhét tôi vào trong.

Dọc theo đường đi tôi đều nhắm chặt hai mắt, xoa đầu sắp bị nổ tung.

Thật là phiền chết đi được!

Tại sao cả hai ai cũng biết tôi ở đó?

Có phải một chút tự do tôi cũng không có?

Hai người đều coi tôi là cái gì?

Chỉ có tôi một dạng ngu ngốc trốn, cái gì mà kế hoạch dẫn Điểm Điểm chạy trốn, căn bản không hề cơ hội!

Lộn xộn không nói được. Các loại cảm xúc hỗn loạn tích tụ trong lòng, chỉ muốn phát giận.

Tôi mở mắt ra muốn chất vấn Tôn Hạo Chí.

"Anh. . . . . ." Tôi còn chưa nói hết.

Anh ta chỉ dùng một tay lái xe một cái tay khác buông xuống dưới, máu nhỏ giọt.

Tôi nuốt mấy chữ phái sau trở vào, tôi không muốn gây gổ với người bị thương lại còn đang lái xe.

Tôn Hạo Chí nhướng mi nhìn tôi một cái, trên mặt vẻ mặt hận đến tôi nghiến răng!

Làm gì?

Cảm giác mình rất ngầu, rất chảnh sao?

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta.

Tôn Hạo Chí chỉ dùng một tay thế mà lái xe được rất nhanh, giống như kẻ liều mạng!

Chớp mắt đã về đến nhà. Anh ta vừa mở khóa xe ra tôi lập tức chui đi ra đi về phía cửa chính.

Cửa đang khóa, tôi nhấn chuông cửa không ai ra mở.

Tôn Hạo Chí từ phía sau đi tới dùng chìa khóa mở cửa.

"Dì giúp việc hôm nay xin nghỉ." Anh ta nói.

Anh ta giữ cửa chờ tôi đi vào. Tôi khẽ cắn răng lướt qua bên cạnh anh ta, đá giày rồi đi lên lầu.

Tôn Hạo Chí rất thức thời không đi theo, tôi khóa cửa phòng ngủ lại.

Nhào người ngã xuống giường, không muốn động đậy một chút nào nữa.

Tôi cực kỳ mệt mỏi.

Nhưng mà nơi này có còn là nhà của tôi nữa sao?

Trong nội tâm tôi mâu thuẫn vừa giằng co lại vừa cảm thấy vô cùng mệt mỏi không muốn giãy giụa nữa.

Tôi đấu tranh với số mệnh lâu như vậy, sao tôi vẫn không tránh được?

Tôi kiên trì cuối cùng cũng mất đi!

Tôi cự tuyệt cuối cùng đều tìm tới tôi!

Tôi rốt cuộc còn có thể làm cái gì?

Trong đầu óc đồng thời có mấy phân thân đang nói chuyện.Tôi nhắm mắt lại tất cả đều là những chuyện cũ đau khổ, máu hòa lẫn nước mắt khiến tôi muốn hôn mê và cuồng loạn.

Tôi không muốn biết nguyên nhân cũng không muốn biết phải làm sao để bình tĩnh lại.

Đầu quá đau.

Tôi nhớ tới trong tủ ở đầu giường có thuốc liền đưa tay lục lọi trong ngăn kéo.

Bên trong hộp thuốc nhỏ trống không.

Tôi không thể làm gì khác hơn là bò dậy, xuống phòng chứa đồ dưới lầu tìm hòm thuốc dự phòng.

Mới vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tôn Hạo Chí ngồi trên sofa ở phòng khách, đang tự băng bó tay phải cho mình.

Máu còn chưa ngừng chảy, màu nâu nhạt rơi trên mặt thảm cực kỳ chói mắt.

Tôi đi tới trong lòng rất hận, nhưng không rõ rốt cuộc là giận anh ta điểm nào —— không nên đánh Diệp Phi? Không nên theo dõi tôi? Không nên để giọt máu nhỏ trên thảm trải sàn?

Không, không phải những thứ này.

Tôi hận chính là anh ta khống chế tôi vũ nhục tôi, hoặc là tôi tức giận sự hiện hữu của anh ta!

Tôn Hạo Chí nghe âm thanh của tôi thì ngẩng đầu lên, chợt chân mày khổ sở nhíu lại.

Tôi cúi đầu nhìn anh ta đang dùng cái nhíp rút ra một miểng thủy tinh, bởi vì không trúng máu lại chảy ra nhiều hơn.

Tôi không hẳn là sợ máu người nhưng nhìn hình ảnh da thịt bị cắt xẻ khiến tôi không thoải mái, giống như mình cũng đau.

Thật sự là không nhìn nổi. Tôi cắn răng ngồi chồm hổm xuống cầm lấy cái nhíp trong tay anh ta, xoa lên miếng bông trừ độc rồi kéo tay của anh ta.

Vết thương sâu hơn tôi tưởng, một miếng thủy tinh gắm giữa lòng bàn tay chỉ lộ ra một góc nhỏ, da thịt hai bên bị anh ta chân tay vụng về đâm chọt be bét.

"Đáng đời!" Tôi vừa nói ở trong lòng vừa dùng sức kẹp miếng thủy tinh rút ra ngoài.

Tay của anh ta rụt lại nhưng không lên tiếng, vẫn giả bộ con người rắn rỏi sao?

Thật đáng ghét!

Tôi không để ý tới phản ứng của anh ta thế nào nhanh tay rắc một chút thuốc bột màu trắng phía trên rồi cắt băng gạc băng bó qua loa.

Cả quá trình Tôn Hạo Chí không phát ra bất kỳ âm thanh gì, khi tôi lấy thuốc của mình xong đứng lên anh ta chợt hỏi: "Em làm sao vậy?"

Tôi nắm cái trán, nắm chặt lọ thuốc đi phòng bếp rót một ly nước.

Anh ta hoảng hốt đi theo tôi, khi tôi uống thuốc thì lấy lọ thuốc trong tay tôi ra nhìn.

"Nhức đầu? Đã lâu rồi sao? Đã đi bệnh viện khám chưa?" Chuyện này tỉnh táo làm cái gì?

Tôi không còn hơi sức gây gổ với anh ta, quay người đi lên lầu.

Uống thuốc, tôi dần dần tỉnh táo lại rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng tôi trở lại thời thơ ấu, chỉ bằng Điểm Điểm bây giờ, dắt ba mẹ tay không buồn không lo. Thật hạnh phúc . . . . . .

Lần này tôi giấc ngủ rất sâu. Sau khi mệt mỏi cực độ thân thể nặng như bị ai đè lại, mấy lần sắp tỉnh lại nhưng không thể mở mắt ra được. Cuối cùng bị đánh thức bởi một tràng tiếng gõ cửa.

Âm thanh Điểm Điểm từ từ rõ ràng: "Mẹ, mẹ, con đã về rồi! Con có thể đi vào được không?"

Tôi giờ mới nhớ tới vừa rồi trước lúc ngủ tôi khóa cửa lại rồi.

Tôi bò dậy sửa lại tóc, vừa mở cửa ra Điểm Điểm đã nhào lên người tôi.

"Mẹ!" Con bé liên tiếp kêu: " Mẹ giờ mới về. Con nhớ mẹ muốn chết! Ba nói mẹ có chuyện muốn ở lại Nam Phương, không thể trở về. Con muốn gọi điện cho mẹ ba lại không nói cho con số điện thoại! Ba xấu nhất!"

Giọng Điểm Điểm oán giận giống như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi.

Tôi ôm lấy con bé cười: "Đúng vậy, ba xấu nhất! Về sau Điểm Điểm ở cùng mẹ, chúng ta không để ý tới ba nữa."