Độc Chiếm

Độc Chiếm - Chương 36




Tôi xách mấy túi lớn, leo lên nhà Lưu Yến ở tầng sáu, lúc ấn xuống chuông cửa, tôi đã thở hổn hển.

Sau cánh cửa vang lên tiếng khóc nỉ non của đứa bé, sau đó là âm thanh va chạm hỗn loạn không biết đụng vào cái gì, tiếp theo tôi nghe thấy Lưu Yến căng giọng hỏi: “Ai vậy?”

Tôi cười cười, trả lời ở ngoài cửa: “Yến Nhi, mở cửa, là chị.”

Sau một loạt tiếng bước chân, bỗng nhiên cửa chính mở ra.

“A..., Chị Tiểu Tây, chị, chị đến rồi!” Chẳng biết vì sao, sắc mặt cô có chút khó coi.

“Như thế nào? Không hoan nghênh chị à?” Tôi không nghĩ nhiều, đoán là trong nhà đang bị đứa bé làm cho lộn xộn, nên ngượng không muốn cho tôi đi vào.

Lưu Yến vội vàng mời tôi vào bên trong, nói liên tục: “Không có không có, sao có thể chứ?”

Cô ấy cởi đôi dép lê bằng bông dưới chân ra, đặt ở trước mặt tôi, bản thân lại đi một đôi khác vào: “Chị Tiểu Tây, chị mang đôi của em vào, đôi đó ấm áp hơn.”

Tôi cũng không khách khí, đưa túi đồ cho cô ấy, thay dép lê đi vào nhà.

Mới một thời gian không gặp, đứa bé đã lớn hơn rất nhiều, đang nằm trên giường mà đạp bắp chân mập mạp, oe oe khóc lớn.

Tôi đưa tay đến trước máy sưởi cho ấm áp rồi đi qua ôm bé, thật nặng!

Tôi hỏi Lưu Yến: “Máy sưởi không được ấm lắm, đứa bé ở nhà không bị lạnh sao?”

Lưu Yến rót cho tôi một ly trà nóng, tôi lắc đầu, muốn cô ấy để qua một bên trước.

Cô ấy ngồi xuống giường rồi nói: “Ban ngày thiếu chút hơi ấm, nhưng buổi tối khá tốt. Gian phòng này của tụi em cũng được, ở tầng cao nhất nên đón ánh mặt trời tốt, ánh nắng mặt trời làm cho căn phòng không bị lạnh. Lầu một thì không cách nào ở được!”

Tôi vẫn cảm thấy nhiệt độ hơi thấp, bàn tay nhỏ của đứa bé hơi lạnh.

“Vậy lắp điều hòa đi, trời lạnh liền mở điều hòa lên. Đừng làm cho đứa bé bị lạnh, không tốt!”

Lưu Yến cười nói: “Không cần đâu. Mở điều hòa không thoải mái, nếu lạnh thì em sẽ dùng lò sưởi điện, không làm cho con em bị lạnh đâu.”

Tôi cũng gật đầu: “Cũng được, là chị quan tâm mù quáng rồi.”

Đứa bé ôm trên tay đã không khóc nữa, lúc này bắt đầu cầm lấy tóc của tôi, miệng bé dụi vào ngực tôi.

Tôi cười nói: “Trả lại cho em, con em đói rồi.”

Lưu Yến ôm lấy đứa bé, cười mắng: “Nhóc con không chút tiền đồ, ngủ dậy liền muốn ăn.”

Tôi nhấc ly trà lên, uống mấy ngụm, nhìn căn phòng có chút lộn xộn, liền bắt tay vào dọn dẹp giúp cô ấy.

Lưu Yến đang cho đứa bé uống sữa vội vàng ngăn cản tôi: “Chị Tiểu Tây, không cần đâu. Một lúc lại loạn thôi, dọn dẹp cũng vô ích.”

Tôi hỏi cô ấy: “Mẹ chồng em về rồi sao?”

Lưu Yến thở dài một hơi: “Không nhắc đến chuyện đó nữa.”

Tôi có thể mơ hồ đoán ra, hỏi ngược lại cô ấy: “Gần đây Hổ Tử thế nào rồi, ở bên chỗ Hải Ba có được không?”

“Aaa... Rất tốt. Đúng, rất tốt.” Cô ấy liên tục nói hai lần, khiến cho tôi có chút nghi ngờ, sẽ không phải là đã gây ra họa gì rồi chứ.

Tôi hỏi lại Lưu Yến: “Nói thật đi, rốt cuộc là như thế nào?”

Lưu Yến trả lời ngay: “Tốt! Rất tốt! Anh Hải Ba đặc biệt tốt với Hổ Tử, giống như anh em trong nhà vậy! Thật đấy!”

Dáng vẻ cô ấy như đang thề thốt, chọc cho tôi bật cười.

“Vậy là tốt rồi.”

Lưu Yến cũng cười vài tiếng, cúi đầu dỗ cho đứa bé ngủ.

Một lúc sau, cô ấy bỗng nhiên hỏi tôi: “Chị Tiểu Tây, gần đây chị vẫn tốt chứ?”

Tôi hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ nhìn tôi không tốt sao? Có rõ ràng vậy không?

Tôi chỉ có thể trả lời qua loa: “Chị vẫn như cũ.”

Lưu Yến nhìn tôi một cái, không nói gì.

Tôi hiểu rõ cô ấy, không nói câu nào chính là có tâm sự.

Là không tiện khi nói cho tôi biết sao? Vì sao tôi cảm thấy cô ấy đang lo lắng cho tôi?

Bỗng nhiên tôi nghĩ, có phải có quan hệ với Diệp Phi không...

“Yến Nhi, gần đây Diệp Phi có tìm em không?” Tôi hỏi thẳng cô ấy.

Lưu Yến ngẩng đầu, che miệng nhìn tôi.

Tôi lặp lại một lần nữa, giọng nói là khẳng định: “Diệp Phi đến tìm em.”

Lưu Yến cũng không giấu diếm nữa, đành nói: “Anh Diệp Phi... Anh ấy đến tìm em.”

“À.” Bỗng nhiên tôi không muốn biết hai người họ nói gì nữa, không sao cả, dù sao cũng đã cắt đứt quan hệ.

Lưu Yến nghĩ tôi không vui, vội vàng giải thích: “Em chưa nói gì hết, thật đấy. Anh Diệp Phi đến đây chỉ hỏi chuyện của Điểm Điểm...”

“Anh ta hỏi gì?” Tôi nhăn lông mày lại.

“Anh ấy hỏi em có nhớ Điểm Điểm sinh lúc nào, còn có... Có phải lúc chị kết hôn đã mang thai rồi không.”

“Vậy em trả lời như thế nào?”

Lưu Yến nhìn sắc mặt tôi, mới ấp úng nói: “Em... Em ăn ngay nói thật chứ sao. Lúc chị ở cữ em từng đi thăm chị, đó là tháng một. Cách lúc chị kết hôn khoảng chín tháng... Có lẽ đã mang thai rồi...”

Tôi hiểu rõ, Diệp Phi đến xác nhận qua Lưu Yến.

Anh ta biết rõ sinh nhật của Điểm Điểm, có lẽ là lần trước ở bệnh viện tôi không cẩn thận lỡ miệng, sau này tôi mới nghĩ đến chuyện này.

Sau đó anh ta chạy đến hỏi Lưu Yến, càng thêm chứng minh suy nghĩ của anh ta là đúng.

Ài! Có thể trách ai chuyện này được?

Tôi chưa nói chuyện này với ai, nhưng mà tất cả mọi người đều tự mình đoán mò.

Đáng tiếc, chỉ có mình tôi biết rõ sự thật.

Tôi thở dài: “Tôi, nói thì cứ nói. Chị cũng đã nói rõ với Diệp Phi, sau này anh ta đến tìm em hỏi bất kì chuyện gì liên quan đến chị, em cũng đừng cho anh ta biết.”

Lưu Yến vội vàng gật đầu đồng ý: “Vâng! Em biết rồi, Thật xin lỗi chị, chị Tiểu Tây, em luôn gây phiền toái cho chị. Chị vẫn luôn tốt với chúng em như vậy...”

Tôi khoát tay, không cho cô ấy nói thêm gì nữa: “Không cần nhắc đến những chuyện kia...”

Lưu Yến nuốt về lời nói còn lại, sau một lúc mới thử hỏi thăm: “Vậy, gần đây quan hệ của chị và anh Tôn như thế nào?”

“Chị và anh ấy, vẫn như cũ...” Tôi không muốn nói, chỉ có thể dùng đáp án như vậy để trả lời.

Lưu Yến cũng nhìn ra được tình trạng của tôi, biết rõ tôi không muốn nói, liền “À” một tiếng, không hỏi nữa.

Tôi lại chơi đùa với đứa bé trong một lúc, cho đến khi đứa bé lại ngủ tiếp, tôi nhìn ngoài trời, cũng nên rời đi rồi.

“Chị đi trước đây, lần sau lại đến thăm tụi em. Có chuyện gì thì gọi điện cho chị, nghìn lần đừng giấu diếm chị, chị và em giống như chị em ruột...” Tôi vừa đi ra ngoài, vừa dặn dò Lưu Yến.

Đây vốn là mấy câu rất bình thường, nhưng vành mắt Lưu Yến lại đỏ lên, níu chặt lấy cánh tay tôi nói: “Chị Tiểu Tây, chị từ từ đã rồi đi. Em có chuyện muốn nói với chị!”

Tôi có dự cảm xấu, chắc là đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Yến để cho tôi ngồi xuống, bỗng nhiên thi lễ với tôi.

“Chị Tiểu Tây, em sai rồi. Em có chuyện lừa chị. Hổ Tử nhà em đã gặp rắc rối, anh Tôn không cho em nói cho chị biết. Nhưng mà, chuyện lần này quá lớn, thật sự em không thể không nói.

Chuyện gì? Có liên quan gì đến Tôn Hạo Chí?

Tôi nén cảm xúc, để cho cô ấy nói tiếp: “Cuối cùng là như thế nào? Em nói rõ đi.”

Lưu Yến cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng cũng nói.

“Ngày em và Hổ Tử mời chị ăn cơm, trên đường về nhà, chúng em gặp phải người lái xe lần trước đã đánh Hổ Tử. Lúc đó Hổ Tử cũng uống nhiều, nên đã đánh người ta một trận. Người kia đánh không lại anh ấy, đe dọa sẽ tìm người trả thù, đúng là Hổ Tử đã uống quá nhiều, lại đi khiêu chiến người kia, nói kêu ông bà mày đến tìm tao, tao chờ mày ở bên ngoài cao ốc...”

“Ngày hôm sau thì chúng em đều quên mất, không ngờ sáng sớm Hổ Tử đi làm, đã bị rất nhiều người chặn lại ở trong tiệm. Lúc đó anh Hải Ba không ở đó, kết quả cửa hàng bị phá rất nặng, cũng có người ở trong tiệm bị thương.”

“Anh Hải Ba tốt với chúng em như vậy, lại bị chúng em liên lụy cho người nhà lẫn cửa hàng đều bị đập. Tính tình Hổ Tử chị cũng biết, trong lòng anh ấy rất khó chịu. Có người nhận ra đám người đến đập tiệm, là thuộc hạ của Lí Dũng.”

“Chiều ngày hôm đó, Hổ Tử tự mình mang theo dao đi tìm người ta tính sổ...”

“Anh ấy chỉ có một người, làm sao có thể là đối thủ của đám người kia! Vừa đi đã bị người ta bắt, sau đó anh Tôn phải dẫn người đi nói điều kiện với người ta...”

“Anh Tôn không cho em nói với chị, vì vậy không ai nói cho chị biết. Nhưng mà ngày đó thật may nhờ có anh Tôn, nếu không có anh ấy, cái mạng nhỏ của Hổ Tử cũng không còn.”

“Thật ra Lí Dũng vẫn là người có dã tâm, luôn tìm trò để gây mâu thuẫn với anh Tôn, vì vậy hôm đó họ đưa ra điều kiện không hợp lí, người thuộc hạ của anh Tôn nghe xong không đồng ý, vì vậy hai bên đã đánh nhau...”

Lưu Yến liên tục lẩm bẩm kể lại quá trình lúc đó, lại khiến tôi nhanh chóng nhớ lại ngày ấy.

Tôn Chí Hạo không đến đón Điểm Điểm khi tan trường...

Hòa Thượng và Hải Đào đón Điểm Điểm về nhà, luôn canh giữ ở trong nhà đến đêm khuya...

Lúc Tôn Chí Hạo về nhà có vết máu trên người...

Ngày đó tôi còn nổi giận với anh!

Có thể là anh đang giúp bạn của tôi.

Vì sao không nói cho tôi biết?

Bỗng nhiên tôi cảm thấy trái tim mình như có cái gì bóp nghẹt, nặng nề, rất khó chịu...

Giọng nói Lưu Yến dừng lại, nhìn tôi lo lắng.

“Chị không sao, em nói tiếp đi.”

Cô ấy “À” một tiếng, nói tiếp: “Đêm đó Lí Dũng cũng không chiếm được chút lợi thế nào, luôn ghi hận ở trong lòng. Sau đó chúng em nghe nói, hai nhóm thanh niên của hai bên đánh nhau ác liệt, có lẽ chị không xem thời sự, bên trong thành phố xảy ra rất nhiều vụ giết người, có lẽ đều có quan hệ với bọn họ.”

Đoạn thời gian đó đúng là tôi không xem thời sự, tôi đổ bệnh, nằm hai tuần trên giường bệnh, tiếp đến liền gặp được Diệp Phi, sau đó tôi và Điểm Điểm đã bị Tôn Chí Hạo đưa đi.

“Nói cho cùng vẫn là em và Hổ Tử liên lụy đến mọi người, anh Tôn là người tốt như vậy... Anh ấy sợ chị lo lắng, nên dù có ra sao cũng bắt chúng em giữ bí mật với chị.”

“Có lẽ bây giờ đã không còn việc gì nữa, nghe nói Lí Dũng đã bị anh Tôn đuổi ra khỏi thành phố. Nhưng mà, em và Hổ Tử gây ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không nói với chị được chứ? Bây giờ anh Tôn còn khỏe mạnh, nếu như, em chỉ nói là ngộ nhỡ, có chuyện gì xảy ra, em và Hổ Tử làm sao... Làm sao không phụ lòng chị và Điểm Điểm?”

Lưu Yến khóc nấc lên, đứa bé ở một bên cựa quậy, thiếu chút nữa là bị đánh thức.

Tôi ấn cánh tay cô ấy xuống, muốn làm cho cô ấy đừng khóc.

“Em cũng đã nói, Lí Dũng có lòng muốn đấu với anh ấy, nếu như không xảy ra chuyện của Hổ Tử, sớm hay muộn gì cũng xảy ra tranh chấp. Không liên quan đến em, đừng có đoán mò. Em và Hổ Tử không có chuyện gì là tốt rồi, mọi chuyện sau này nên nhẫn nhịn một chút, nghĩ lại còn có đứa bé ở đây!''

Lưu Yến gật đầu, đồng ý nói: “Em đã nói rõ với Hổ Tử, nếu sau này anh ấy còn đi đánh nhau nữa, em sẽ mang con rời đi, không muốn anh ấy nữa.”

Lời nói này quen thuộc đến chói ta!

Ài!

Tôn Hạo Chí, Tôn Hạo Chí...

Vì sao anh không nói cho em biết chứ?