Độc Chiếm

Độc Chiếm - Chương 40-2: Bắt cóc (4) (2)




“Một lúc nữa thôi, Tôn Hạo Chí sẽ đến đây, nhìn thấy các ngươi ở chỗ này, chắc chắn sẽ xuống xe chạy đến. Còn tôi, tôi sẽ ở trong phòng nhỏ kia, tôi đã nói cho cô biết chưa? Kĩ thuật bắn súng của tôi rất tốt. Tôi muốn bắn một phát súng trên người anh ta, không cho chết ngay. Tôi sẽ cho anh ta ngã cạnh bờ, không nhúc nhích được, cách chỗ này một đoạn, anh ta sẽ không cứu được hai người.”

Lí Dũng dừng lại, cười nghiêng ngả, tài tình nói tiếp: “Vì sao anh ta không cứu được? Bời vì một lát nữa, thượng nguồn sẽ xả nước. Cô nghĩ sao?”

Gã ta chỉ về phía sau.

“Ở chỗ không xa, là một đập chứa nước, bên trên có treo một tấm bảng chữ màu đỏ rất lớn: “Trong 12 giờ trưa này, sẽ mở đập xả nước, mặt băng sẽ rất kém, cấm đi qua.”

Tôi nhìn chằm chằm những chữ kia, chỉ cảm thấy bầu trời lay động.

“Cô nhìn thấy đập nước xả nước chưa? Tôi đã thấy. Không đến một phút sau, tất cả mặt băng sẽ vỡ tan... Hai người ở trong xe, sẽ không còn có cơ hội ra ngoài nữa. Cô biết nước mùa đông lạnh như thế nào không?”

Lí Dũng làm dáng vẻ phát run, giả vờ run run cơ thể.

“Cô nói, nếu Tôn Hạo Chí trơ mắt nhìn các người rơi vào trong sông, cả xác cũng không còn trong chớp mắt, anh ta sẽ ra sao?”

“Tôi cảm thấy rất tốt, anh ta sẽ cầu xin tôi giết anh ta đi, không phải Tôn Hạo Chí quan tâm gia đình nhất sao? Thật là buồn cười? Anh ta sẽ sụp đổ! Cô biết như vậy rất kích thích không?”

Tôi chỉ cảm thấy trên ngực mình đau nhức nhối.

Dù sao cũng phải chết, tôi nguyện chết vì mặt băng vỡ vụn, té xuống cùng với Lí Dũng.

Tôi không cách nào tưởng tượng được cảnh mà gã ta miêu tả, vì sao có thể có người tàn nhẫn như vậy chứ?

Lí Dũng cười ha ha, vừa nhìn bên ngoài vừa nói: “Thời gian sắp đến. Tốt nhất cô nên phù hộ tôi bắn chính xác. Trời lạnh như vậy, tôi lo lắng sẽ run tay, lỡ may bắn một phát giết chết anh ta, như vậy sẽ không có trò hay để nhìn nữa.”

Bỗng nhiên gã ta vươn tay, lột chiếc mũ ra, sau đó mở cửa xuống xe.

Tôi nhìn thấy gã khóa cửa xe lại, đặt chiếc mũ lên động cơ, sau đó vẫy tay về phía tôi.

Ánh sáng lóng lánh trong tay gã, là chiếc chìa khóa xe.

Nhìn theo gã ta dùng sức ném đi, khóa xe như một ánh sáng trắng, biến mất ở bụi cỏ khô phía xa, sau đó không thấy nữa.

Lí Dũng lùi về phía sau, vừa đi vừa nhìn về phía tôi lắc đầu vô tội.

Cho đến khi gã ta biến mất ở trong phòng nhỏ dưới cầu, nước mắt của tôi mới chảy ra.

Tôi cúi người xuống, hôn lên khuôn mặt của Điểm Điểm.

Đứa bé hôn mê, không có ý thức cũng tốt, tôi không có cách nào nhìn đứa bé cũng bị dày vò như vậy.

Chờ đợi, mỗi phút giây trôi qua, cũng giống như một con dao cứa vào thịt trong lòng tôi.

Không có cái gì có thể khổ hơn việc nhìn người thân mình chết ở trước mắt.

Cùng so sánh với loại đau khổ nay, không bằng chính mình chết đi trước còn hơn.

Làm sao có thể chịu nổi?

Tôi không cứu được Điểm Điểm, cũng làm liên lụy đến Tôn Hạo Chí.

Làm sao có thể như vậy?

Tôi không biết thời gian trôi qua thế nào, cũng hi vọng Tôn Hạo Chí không đến kịp, dù là gặp tai nạn xe cộ ở trên đường cũng tốt.

Dù sao chúng tôi cũng phải chết, đừng cho anh ấy đến đây.

Không phải tôi không có lòng tin, mà là đối thủ quá đáng sợ, mà gã còn tàn nhẫn như vậy...

Vậy mà, xe của Tôn Hạo Chí, đi đến từ xa xa.

Chỉ một giờ ngắn ngủi, vì sao anh lại đến kịp?

Nước mắt đã nhòe đi hai mắt của tôi, tôi cúi đầu xuống, cọ mặt lên ghế dựa dơ bẩn kia.

Chỉ trong chớp mắt, anh đã lái xe đến đầu cầu.

Mở cửa xe ra, anh cầm điện thoại xuống xe.

Chắc chắn là Lí Dũng đã gọi cho anh, dụ anh đến bên bờ sông.

Tôi thấy Tôn Hạo Chí quay người về phía chúng tôi.

Chiếc mũ đỏ của Điểm Điểm dẽ khiến người khác tìm ra.

Màu hồng rực rỡ, giỗng như một vũng máu.

Anh nhìn thấy chúng tôi.

Một giây sau, anh tắt điện thoại di động, chạy về phía bờ sông.

Tôi ở trong xe cuống cuồn lắc đầu, hét lên hết cỡ, nhưng có lã anh không nghe được.

“Đừng đến đây! Đừng đến đây! Đừng có đến đây...”

Dù tôi có cố gắng như thế nào, chỉ có thể phát ra được âm thanh la khóc mờ nhạt.

Nước mắt lại mạnh mẽ trào ra, tôi không nhìn rõ anh nữa.

Trong một mảnh tuyết trắng xóa, tôi chỉ thấy một bóng người mơ hồ, chạy nhanh về phía chúng tôi.

Động tác của anh nhanh như vậy, chỉ vài bước đã đến mép sông, trượt từ trên bờ xuống.

Ánh mắt tôi nhìn anh rồi nhìn sang phòng nhỏ dưới chân cầu, cuống họng sắp rách ra, nhưng anh vẫn không nghe được.

Ngay lúc thân hình anh ngăn trở phòng nhỏ, một tiếng “Đoàng” lớn vang lên, phá vỡ bầu trời.

Anh cứ vậy mà ngã xuống.

Tuyết dày đặc ở hai bên đê đập ngăn tầm mắt tôi, tôi không nhìn rõ mặt anh nữa.

Vì sao, vì sao anh nằm không nhúc nhích ở đó?