Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 43




[Lời còn chưa dứt, Mạch Nhiên chợt nghe thấy phía sau có người thở ra một ngụm lãnh khí.Mạch Nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt đen thui của Thẩm công tử, cùng với trợ lý Tiểu Hàn đứng bên cạnh, mặt một màu đất!]

Bọn họ bốn người sắc mặt đều không tốt chút nào, đặc biệt là Tiểu Hàn. Hắn sợ hãi đến nỗi chân tay run bần bật, chỉ thiếu nước bỏ chạy.

Để cứu vãn cục diện đáng xấu hổ này, Mạch Nhiên tiến lên chuẩn bị giải thích. Vậy mà Tiểu Hàn vừa thấy Mạch Nhiên đi đến, toàn thân liền nổi da gà, vừa xua tay, vừa lắc đầu: "Phu nhân, cô... Cô đừng tới đây!"

Tiểu Hàn cứ làm như Mạch Nhiên là con mãnh thú vậy, khiến cô thực dở khóc dở cười.

Mạch Nhiên nói: "Tôi nói đùa thôi, anh đừng cho là thật."

"Không không không! Tôi nào dám cho là thật, không dám không dám!" Tiểu Hàn khẩn trương đến nỗi gần như ướt cả quần.

Có cần khoa trương như vậy không? Mạch Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Lâm Kỳ. Vẻ mặt anh cuối cùng cũng không sa sầm lại như vừa rồi nữa, mà khóe miệng cong lên: "Cứ thử coi là thật xem!" (O.o hê anh Thẩm đáng iu quá <3)

Đó đâu phải chỉ là một câu nói đùa! Rõ ràng là Thẩm Lâm Kỳ đang uy hiếp. Mạch Nhiên thấy Tiểu Hàn sợ đến suýt khuỵu xuống đất, lắp bắp nói: "Em chợt nhớ ra mình để quên tài liệu, em đi lấy đã!" Tiểu Hàn nói xong, không đợi Thẩm công tử đồng ý, ngay lập tức chạy như bay. Tiểu Hàn lâu nay luôn giữ hình tượng cũ rích hoàn toàn đối lập với tình cảnh bây giờ đang chạy trốn, khiến Mạch Nhiên vô cùng vui vẻ.

Mạch Nhiên ở trong lòng không khỏi cảm thán: Thẩm tổng thật là mãnh hổ a!

Tiểu Hàn đi rồi, Linda cũng không dám ở lại, do dự một hồi rồi mở miệng: "Cái kia... kỳ thực em..."

"Chị cũng quên tài liệu sao?!" Mạch Nhiên nổi giận! Chạy chạy chạy! Cả đám đều chạy, chẳng phải là chỉ còn lại một mình cô ở đây với Thẩm Lâm Kỳ để chịu ức hiếp? Mạch Nhiên khinh! Từ ngày Thẩm Lâm Kỳ thừa dịp trăng tối gió yên, bốn bề vắng lặng, mà lợi dụng Mạch Nhiên XXOO, cô đã thề, từ nay không bao giờ đơn độc ở cùng một chỗ với Thẩm Lâm Kỳ nữa.

Tình huống hiện tại thật là nguy hiểm!!!

Ý muốn chạy trốn của Linda quá mạnh mẽ, đến mức mà lúc Mạch Nhiên gạt tay cô ta ra không cho cô ta lấy cớ, cô ta còn không thèm để ý hình tường mà hô lớn: " "Bà cô" của em tới, đã quên mang băng vệ sinh, em đi trước!"

Sau đó, mặc kệ Mạch Nhiên còn đứng đó trợn mắt há mồm ngơ ngác, không thể tin được, cô ta chạy nhanh như bay, thoáng cái mất dạng.

Thời khắc đó, Mạch Nhiên thật muốn rơi lệ, ngửa mặt lên than ngắn thở dài. Trong khi đó, cái người gây ra tai họa kia vẫn đang ung dung đi đến gần cô, vô liêm sỉ nói: "Em xem, bọn họ đều sợ em."

Mạch Nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn Thẩm Lâm Kỳ, nhưng ánh mắt nóng rực của anh lại khiến cô nhớ lại những chuyện cũ, sắc mặt không chịu được mà ửng đỏ.

Cô nói: "Kỳ thực em..."

"bà cô của em cũng đến sao?" Anh cau mày.

"Anh mới có bà cô đến!" Mạch Nhiên tức giận.

"Anh không khả năng đó." Thẩm Lâm Kỳ nhún vai, rất vô liêm sỉ mà nói tiếp: "Có điều anh có thể làm chuyện khác."

"..." Trời ạ! Sao thiên lôi không đánh chết tên cầm thú này đi!

Khi trong lòng cô đang hò hét những lời này, thì bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ, bầu trời bỗng tối sầm lại, một tiếng sấm nổ vang, nháy mắt, mây đen rợp trời, mưa lớn xối xả.

Không phải chứ? Linh vậy sao!

Mạch Nhiên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngây ngốc há miệng, bỗng nhiên cô cảm thấy mình làm đại minh tinh thật là uổng phí quá, lẽ ra phải làm một thầy cúng hô mưa gọi gió mới đúng, như vậy có thể hàng năm giúp tổ quốc tiêu diệt nạn hạn hán! (Sah:*cười lăn lộn*)

Trong lúc Mạch Nhiên còn đang mơ mộng như đi trên mây, thì Thẩm Lâm Kỳ bỗng nhiên kéo tay cô: "Trời mưa rồi, anh đưa em về."

Mạch Nhiên bị anh lôi đi mấy bước rồi mới lấy lại tinh thần, giãy dụa: "Em có xe, không cần anh đưa!"

"Ồ." Anh suy nghĩ rồi gật đầu: "Vậy em đưa anh về đi."

"..." Cô hoàn toàn thất bại trước sự vô liêm sỉ của anh.

Mạch Nhiên không thể kiên quyết duy trì được nguyên tắc của mình, phải bất chấp mưa to gió lớn mà lái xe đưa Thẩm công tử về nhà.

Từ sau khi ở khu nghỉ dưỡng trở về, lúc này lại ở trong không gian chiếc xe chật hẹp, Mạch Nhiên có chút cuống không biết làm thế nào. Để tránh xấu hổ, cô mở nhạc, chọn một ca khúc vui nhộn, muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng này.

Nhưng mặc dù là như vậy, người lái xe là cô cũng vẫn không kìm được mà suy nghĩ mông lung.

Hiện tại cô và anh là cái loại quan hệ gì? Người yêu hay bạn tình? Có lẽ ngay cả bạn tình cũng chẳng phải! Kỳ thực, mọi chuyện đã như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa, nhưng cũng không muốn khóc lóc kêu gào bắt anh chịu trách nhiệm, rồi mừng rỡ như điên mà chuẩn bị được bước chân vào nhà giàu có. Cô chỉ muốn nhìn thấu qua bộ mặt hốt lãnh hốt nhiệt kia, để xem suy nghĩ trong thâm tâm anh là gì? Cho dù cho kết quả có khiến cô tổn tương, thì... ít nhất... lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.

Như bây giờ, thật quá dằn vặt người khác.

Mạch Nhiên cắn môi, đang muốn cùng anh ngả bài, thì Thẩm công tử im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Đợi lát nữa về nhà anh, cho em xem cái này."

"Cái gì?" Theo phản xạ Mạch Nhiên cảnh giác hẳn lên.

"Em yên tâm, mẹ anh không ở nhà." Anh giải thích.

Mẹ anh không ở nhà, nên cô mới càng lo lắng! Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, cô tuy đã bị ăn một lần nhưng nhất định sẽ không để bị lần thứ hai.

Anh bỗng nhiên nở nụ cười: "Em sợ cái gì? Anh cũng sẽ không làm vậy với em."

"Anh làm gì với em?"

Mạch Nhiên nói xong, thấy ánh mắt anh hiện lên tia kinh ngạc, cô cuống quít nhìn sang hướng khác. Có những điều, nghĩ thấy dễ, nhưng nói lên lại vô cùng khó. Cô tự xưng là thiên hạ vô địch trơ trẽn, những vẫn còn thua xa ánh mắt thâm sâu của Thẩm công tử. Cô đỏ mặt, lái xe thẳng một mạch về nhà anh, không nói thêm câu nào.

Anna tỷ quả nhiên không ở nhà, bằng không bà nhất định lao tới nhiệt tình bắt cô ngủ lại.

"Em xác định không vào?" Thẩm Lâm Kỳ hỏi.

"Không!" Mạch Nhiên chắc như đinh đóng cột mà gật đầu.

"Cho dù anh có thứ muốn cho em xem, em cũng không vào?"

"Không... Vật gì vậy?" Mạch Nhiên đúng là có đánh chết cùng không chống lại được lòng hiếu kỳ.

"Đi vào xem, chẳng phải sẽ biết sao." Anh còn muốn khêu dậy trí tò mò..

Mạch Nhiên khinh, đi vào còn ra được sao? Vì sao nghe cái chữ "đi vào" này cô lại cảm thấy đặc biệt dâm tà? Mạch Nhiên lắc đầu: "Thôi, em không xem, em còn phải..."

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa.

Mạch Nhiên kinh ngạc nhìn theo, thấy cách đó không xa chính là con chó cao quý Thẩm tiểu suất, bên cạnh là một con chó xấu xí, nhìn có chút quen mắt.

Đó chẳng là con chó đã xuất hiện ngoại cửa quán rượu sao? Chính là con chó đã cứu cô và còn bị tên lưu mạnh đạp một cước?

Mạch Nhiên mở to hai mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ. Ngày đó bởi vội vàng đưa Tiểu Kim say khướt về mà quên đi nó, cô cũng vốn định lúc nào rảnh rỗi sẽ quay lại tìm. Thật không ngờ Thẩm Lâm Kỳ đã từ lúc nào nhận nuôi nó.

Bỗng nhiên, cô cảm động. Không sai, Thẩm Lâm Kỳ chính là người như thế, anh có thể sau một đêm mà phủi mông bỏ đi, khiến cô nản lòng thoái chi, cũng có thể chỉ dựa vào một con chó nhỏ mà khiến cô cảm động đến ý loạn tình mê.

Cứ như vậy, cô chắc chắn sẽ sớm bị bệnh tim mất!

Mạch Nhiên căm giận nghĩ, bỗng nhiên lại nghe được tiếng con chó rụt rè sủa hai tiếng, con chó nhỏ vui mừng chạy đến bên chân cô, rồi lập tức quay trở lại ngồi bên cạnh Thẩm tiểu suất, hệt như một cô dâu đang oán giận.

Mạch Nhiên bị bộ dáng đáng yêu này làm cho nở nụ cười, nhịn không được hỏi Thẩm Lâm Kỳ: "Con chó này thật biết pha trò, anh đặt tên cho nó chưa?"

"Rồi." Thẩm Lâm Kỳ gật đầu.

"Tên là gì?" Mạch Nhiên hỏi.

"Thẩm Tiểu Bạch."

"..." Vì sao Mạch Nhiên lại có cảm giác rất muốn ngồi xổm bên cạnh Thẩm công tử mà sủa lên hai tiếng???

~~~~~

Mạch Nhiên cuối cùng vẫn không thể được tiếp nhận quay quảng cáo cho hãng camera, nhưng công ty cũng đã giúp cô liên hệ làm đại diện phát ngôn cho hãng điện thoại di dộng. Tuy rằng thù lao không bằng quay quảng cáo nhưng vẫn nhiều hơn tất cả những quảng cáo cô từng đóng. Nhiều hay ít cũng khiến lòng cô dịu đi.

Cứ như vậy mười tháng tới của cô công việc lu bù, vừa phải đẩy nhanh tốc độ tuyên truyền phim, vừa phải dành thời gian đi làm đại diện phát ngôn, mỗi giây mỗi phút đều hận không thể chia làm hai nửa. Bởi vì thiếu ngủ mà mắt cô thâm quầng, khiến cho nhân viên hóa trang của đoàn kịch vô cùng oán giận.

Vậy mà trong lúc này, bệnh viện lại gọi điện thoại đến thông báo tình hình của Bạch Triết. Bọn họ nói vì A Triết muốn gặp cô cho nên đã mấy lần chạy trốn khỏi bệnh viện, nghiêm trọng nhất là lần chạy ra khỏi cửa lớn của bệnh viện.

"Hiện tại tình hình của cậu ta tốt, chỉ thiếu sự quan tâm, cô mua gì gửi tới cho cậu ấy, hay là tự mình tới thăm cậu ấy đi." Nghe qua điện thoại thì thấy giọng điệu của người bác sĩ kia rất không thân thiện, có lẽ ông ta chỉ nghĩ Mạch Nhiên quá ham kiếm tiền, không thèm để ý em trai mình sống chết thế nào.

Cô không để ý người khác nghĩ về mình như thế nào, nhưng thực sự ông ta nói rất đúng, đã lâu lắm rồi cô không tới thăm Bạch Triết. Bạch Triết từ nhỏ đã ỷ lại vào cô, sau khi bị bệnh lại càng như vậy, thời gian đầu chỉ cần một ngày không thấy Mạch Nhiên là đã nổi điên lên rồi. Hiện tại Bạch Triết được như vậy là đã tốt lắm rồi.

Mạch Nhiên nghĩ, bất luận thế nào cũng phải đi thăm A Triết một chuyến.

Mặt dày xin xỏ hai mươi phút, đạo diễn Tưởng cuối cùng cũng đồng ý cho cô đi nửa ngày. Cô còn chưa kịp nói với Linda, liền lập tức lái xe đến bệnh viện, thế nhưng bệnh viện lại đóng cửa.

"Cô Bạch, bệnh viện không phải nhà cô, nói đến là đến, nói đi là đi. Bệnh nhân cũng cần thời gian trị liệu." Mạch Nhiên cuối cùng cũng đã được gặp mặt vị bác sĩ vừa nói chuyện điện thoại với cô, chính là tên Hoàng Tề đẹp trai này, nhưng rõ ràng hắn có vẻ rất ghét cô.

Cô không có hứng thú đắc tội với bác sĩ điều trị của Bạch Triết, cô nói: "Không sao, tôi có thể đợi."

"Vậy phiền tránh sang một bên, đừng làm trở ngại công việc chúng tôi." Đám y tá kia, vì rất thích bộ phim Tình yêu tới cho nên rất nhiệt tình với cô, dành cho cô một chỗ trong hành lang chật chội.

"Được." Mạch Nhiên trong lòng chửi thầm hắn ta, sau đó cúi đầu, khúm núm đứng qua một bên.

Mãi ba giờ đồng hồ sau đó thì vừa đến giờ tan tầm, một đám người nhào nhào ùa ra.

Mạch Nhiên ngồi một góc, vừa đói vừa buồn ngủ, hai mắt díu lại, nhưng sợ bỏ lỡ cơ hội thấy Bạch Triết đi ra nên vẫn phải cố gắng tự mình tỉnh táo.

Một túi bánh mì xuất hiện ở trước mặt cô. Mạch Nhiên ngẩng đầu thấy Hoàng Tề đang đứng trước mặt, giọng nói cứng nhắc: "Cầm lấy, chết đói ở đây bệnh viện không chịu trách nhiệm được."

Ồ, tên này thực sự quái đản! Mạch Nhiên nhận túi bánh mì, nói câu cảm ơn.

Hắn xoay người đi.

"Xin hỏi." Mạch Nhiên kéo tay hắn.

"Chuyện gì?" Hắn quay đầu lại.

"Em tôi lúc nào có thể đi ra?"

"Không biết, cậu ta đang ngủ, phải đợi thuốc mê hết tác dụng mới có thể tỉnh lại."

"Ừm." Mạch Nhiên gật đầu, tiếp tục ngồi xuống đợi.

Hoàng Tề đi vài bước, lại quay đầu lại, sắc mặt nhìn qua không giống như lúc đầu Mạch Nhiên đến: "Nếu không tôi nghĩ cô nên về trước đi, cậu ta không tỉnh lại nhanh như vậy đâu."

"Không được, tôi đã tới đây rồi kiểu gì cũng phải đợi gặp nó." Mạch Nhiên lắc đầu.

"Tùy cô." Hắn lầu bầu một tiếng, rồi đi, được vài bước lại quay lại:, "Tôi đi xem sao, không chừng cậu ta đã tỉnh."

Thật là một người kì quái! Mạch Nhiên nghĩ.

Hoàng Tề tuy rằng kì quái, nhưng ít ra còn có bản lĩnh, Mạch Nhiên đợi nửa tiếng thì thấy hắn quay về, vẫy tay ra hiệu với cô:

"Cậu ấy tỉnh rồi, cô vào đi."

"Được!" Mạch Nhiên vội vội vàng vàng đứng lên, đi theo hắn.

Bạch Triết quả nhiên đã tỉnh, nhưng nhìn qua vẫn hơi yếu, như vậy đã là rất bình thường rồi. Nó rấ giống một đứa trẻ ngoan, không khóc, không nháo.

Mạch Nhiên đau lòng đưa tay lên vuốt mặt Bạch Triết: "A Triết nhớ chị không?"

"Dạ, ca ca nói, chỉ cần A Triết ngoan ngoãn nghe lời, nhất định chị sẽ đến thăm A Triết. Cho nên hôm nay lúc tiêm thuốc, A Triết cũng không khóc." Bạch Triết chỉ tay vào Hoàng Tề nói.

Con người này thực cũng không đến nỗi nào, Mạch Nhiên nhìn hắn cảm kich: "Cảm ơn."

Hắn hừ một tiếng, có chút xấu hổ.

"Ca ca, anh làm anh rể của em được không?" A Triết bỗng nhiên nói.

Mạch Nhiên hoảng hốt, lên tiếng nhắc nhở: "A Triết hư nào, hai chữ này không được gọi lung tung."

"Thế nhưng a ma nói, bạn trai của chị chính là anh rể." A Triết rất nghiêm túc nói.

Trời ơi, bác gái dọn vệ sinh kia thật là! Mạch Nhiên khóc không ra nước mắt.

Lúc ấy, bên ngoài vang lên một trận ồn ào: "Xin lỗi, anh không thể vào đây, bệnh nhân đang được điều trị... anh này, anh này!"

Sau đó, Thẩm Lâm Kỳ hấp tấp đi đến, theo sau là một cô y tá.

Mạch Nhiên không ngờ Thẩm Lâm Kỳ lại đến, có chút bất ngờ, nhưng vẫn khoát tay ý bảo: "Không sao, anh ấy là bạn tôi."

"Ơ!" Bạch Triết nằm ở trên giường giật mình mở lớn mắt: "Sao lại có một anh rể nữa?"

Mạch Nhiên: "..."