Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 179: đáng thương hay đáng trách




Hạ Vy khẽ khóa đóng hết cửa lại, cô tiếp tục mò dưới đệm lấy ra chiếc điện thoại mà Bảo Trân để lại, Hạ Vy kết nối với đầu dây bên kia. Cô vô cùng mừng rỡ khi nhận được tín hiệu đáp lại.

- Trạch Dương, Trạch Dương..,

- Hạ Vy là chị sao ?

- Đúng, đúng là chị đây.

- Hạ Vy, chị ở đấy có an toàn không, Mạc Cao Kì hắn có làm gì chị không ?

- Trạch Dương, nghe chị nói này, đêm nay chị sẽ có cơ hội rời khỏi đây, địa điểm ở đâu chị không dám chắc với em nhưng em có thể lần theo dấu hiện điện thoại của chị đúng không ?

- Nhưng Hạ Vy, chị đi với ai ? người ta có đáng tin cậy không ?

- Trạch Dương, chị không quan tâm, người đấy là ai cũng được, chỉ cần đưa chị ra khỏi đây là được rồi, chị… chị sợ mình không gắng được nữa – Hạ Vy đột nhiên hét lên, khi nhận ra cảm xúc có phần hơi thái quá của mình, cô rối rít gọi nhưng bên kia lại chủ im lặng, Hạ Vy vỗ trán mình một cái, cô hít một hơi bình tĩnh gọi tên Trạch Dương.

- Hạ Vy, nói cho em, Mạc Cao Kì hắn đã làm gì chị ?

- Không có.

- Đừng nói dối em, Hạ Vy hắn đã làm gì chị ? Hạ Vy em chỉ còn chị, Tiêu Cung đã đi, nếu… nếu mất cả chị. Em… em rất sợ Hạ Vy, nếu chị cũng như …

- Không thể nào, Trạch Dương chị sẽ không bỏ em mà đi.

- Chị nói dối, lần nào chị cũng chỉ muốn an ủi em mà thôi.

Lòng Hạ Vy đau như cắt, cô nghe thấy tiếng khóc của Trạch Dương, nhất thời cổ họng nghẹn ứng không biết nói gì. Họ đều là những mảnh thủy tinh vỡ, họ không thể an ủi lẫn nhau mà chỉ có thể dựa dẫm vào nhau để làm vơi đi nỗi đau. Hạ Vy chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc đời cô lại rơi vào bế tắc đến vậy, Trạch Dương bây giờ chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất mà cô có thể nghĩ đến.

- Trạch Dương, đưa chị đi khỏi đây được không ?

******

Cánh cửa mở sầm ra, Lạc Du hướng ánh mắt của mình nở nụ cười châm biếm như đã biết người vừa tới là ai, Hạ Vy chẳng khác nào một cô gái bé nhỏ cố gống mình lên, ít nhất trong mắt Lạc Du lúc này cô chính là như vậy. Lạc Du bước tới, đưa cho Hạ Vy một thứ bột gì đó rồi thì thầm vào tai cô.

- Hạ Vy, cho Mạc Cao Kì uống cái này, đêm nay mọi thứ sẽ diễn ra thuận lợi hơn.

Nhìn thứ bột trắng không rõ nguồn gốc trong tay, lòng Hạ Vy hơi gợn sóng nhưng cô thuận theo vẫn cất chúng vào túi, đồng thời cô lôi ra tờ chi phiếu lúc nãy Lạc Du đưa cho.

- Cái này tôi không cần, tôi không biết vì sao cô lại có số tiền lớn như này, càng không hiểu vì sao cô lại cho tôi.

- Xem nào, vì thấy cô đáng thương chẳng hạn.

- Lạc Du tôi không cần lòng thương hại của ai, thậm chí tôi cũng không tin tưởng cô. Nhưng như tôi đã nói thì cô là người duy nhất có thể đưa tôi ra khỏi đây, nếu cô thật lòng muốn giúp tôi, tôi rất cảm ơn, Hạ Vy tôi sẽ không bao giờ quên đoạn tình ân nghĩa này, nhưng nếu cô muốn hại tôi, tôi cũng không trách cô vì đây là điều mà tôi đã chọn vậy nên tôi chọn, tôi chịu trách nhiệm.

- Chà Hạ Vy nhìn cô bây giờ tôi còn tưởng người mà vừa nằm như nửa sống nửa chết trên kia là người khác đấy, cũng phải thôi, tình cảm của người mẹ mà, đúng là rất giống nhau.

Lạc Du vuốt tóc Hạ Vy, ánh mắt có chút phút tạp nhìn Hạ Vy rồi cười như thể nụ cười đó dành cho một người khác chứ không phải là cô, câu cuối Lạc Du nói rất nhỏ, Hạ Vy chỉ nghe được chữ giống, cũng phải thôi vì bây giờ Lạc Du cũng là một người mẹ mang thai cho nên họ cũng sẽ am hiểu được phần nào về trách nhiệm hiện tại của bản thân mình bây giờ.

- Tối nay chúng ra sẽ xuất phát lúc mấy giờ ?

- Hạ Vy yên tâm đi, thời gian thậm chí còn thừa để cô nói nốt tấm chân tình cuối cùng của mình với Cao Kì đấy.

- …

- Thứ tôi đưa cho cô, hãy làm đúng những gì tôi nói, chi bằng cô sẽ để lỡ cơ hội cuối của mình đấy.

Hạ Vy sờ vào thứ trong túi, mi tâm của cô nhíu lại, suy nghĩ có chút hỗn độn nhưng cũng gật đầu. Hạ Vy rời đi, cô không ngờ trời đã xế chiều rồi, nhìn mọi người trong bếp tất bật chuẩn bị bữa tối, Hạ Vy cũng định vào giúp sức nhưng trái với trước đây, người làm không còn thân thiện với cô nữa, họ đều tránh tiếp xúc thân thiết với cô. Đó là vì họ không muốn vào tầm ngắm của chủ tịch, ngộ nhỡ cô có chạy trốn thì những người đó đều bị Mạc Cao Kì đem ra hỏi tội hết. Đương nhiên vì không muốn làm hỏng bát cơm của ai cho nên Hạ Vy cũng không giao tiếp với mọi người, Hạ Vy lấy chút đồ lót dạ rồi nhìn cô gái kia đang làm bánh tráng miệng, Hạ Vy chủ động bước tới đáp.

- Tráng miệng hôm nay để tôi làm cho nhé.

- Được, được ạ.

- Không cần hoảng sợ, nhiêu đây không có nghĩa là cô đã thân cận với tôi đâu.

Dáng dấp Hạ Vy cô độc một góc trong phòng bếp, cô mặc tiếng xì xào của mọi người, tập trung làm món tráng miệng, được làm việc mình thích Hạ Vy có chút vui vẻ, cô bỗng nhớ tới Bảo Trân, đầu mũi có hơi cay cay, cô không biết hiện giờ Bỏa Trân như thế nào nữa nhưng cô nhớ dáng vẻ của cô bé lúc nào cũng nũng nịu cầm tay cô, nói đủ thứ trên đời, rồi còn bắt cô làm bánh cho ăn. Cũng chính chỗ này, là nơi cô đã cùng Bảo Trân, cũng chính chỗ này, đã có bữa ăn không phân biệt vị thế cậu chủ, cô chủ người làm, họ cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng chính chỗ này có người săn sóc cô từng miếng ăn. Hạ Vy nở nụ cười ngây ngốc cũng chính trái tim đó, con người đó nhưng đều lại là đã từng mà thôi. Hạ Vy nhìn tay mình, từ bao giờ chúng lại gầy như vậy, trên ngón tay kia cũng đã từng đeo một chiếc nhẫn với lời hứa hẹn “lấy anh nhé”, nhẫn đã trả lại rồi, nhưng tình thì không, giờ đây chúng sẽ chỉ ở lại trong tâm trí của một người. Tượng niệm lại quá khứ đôi khi chính là sức mạnh để đưa con người tiến bước lên trước, Hạ Vy quấy bột bánh đồng thời lấy ra túi bột trắng, chiếc bánh ngọt này chính là tâm tình cuối cùng cô muốn gửi Cao Kì.

Mạc Cao Kì hôm nay về rất sớm, điều làm hắn ngạc nhiên là vừa mở cửa vào nhà hắn đã thấy Hạ Vy ngồi bên cạnh mâm cơm đầy ắp những món ăn ngon, như thể cô đang chờ hắn về vậy, Hạ Vy nhìn thấy Mạc Cao Kì cũng không còn vẻ sợ hãi như ban sáng, cô chủ động cầm áo vest trên tay hắn, nhẹ nhàng nói.

- Anh lên tắm rồi xuống ăn cơm nhé.

- Đ… được chứ.

- Nhanh lên, em đói lắm.

Mạc Cao Kì nhìn người con gái trước mặt vừa xa lạ lại vừa thân quen, hắn nhất thời không biết biểu cảm như thế nào nhưng trong lòng hắn chỉ có thể tóm tắt bằng một từ vui. Hắn nhanh chóng tắm rửa, hôm nay hắn còn đặc biệt chải chuốt cho bản thân, chọn một bộ quần áo hắn thích, Mạc Cao Kì kéo ghế, vừa ngồi xuống đã có bát cơm nóng hôi hổi ngay trước mặt.

- Anh… anh xin

- Hôm nay em có làm bánh ngọt anh thích, nhớ để bụng ăn nhé.

- Em làm bánh cho anh

- Sao vậy

- Không, không có gì, chỉ là…

- Em cũng không chắc tay nghề mình còn như xưa đâu.

Mạc Cao Kì bật cười, tinh thần của hắn cực kì thoải mái, đã lâu rồi hắn mới cảm thấy như vậy, hắn ước giá như ngày nào cũng thế này thì tốt.

- Vợ anh thì nấu gì cũng ngon cả.

Nghe từ “vợ” trái với niềm vui hiện rõ trên môi Cao Kì, Hạ Vy chỉ cười mỉm, cô cũng đáp lại.

- Đừng có luyên thuyên nữa, ăn đi không nguội.

- Được được rồi.

Cao Kì cười như được mùa, hắn theo thói quen gắp đồ ăn liên tục cho Hạ Vy, đến khi hắn gặp một miếng cá hồi, hắn bỗng thấy Hạ Vy hơi khưng lại.

- Sao vậy ?

- Anh gắp cho em cá hồi.

- Đúng rồi, trước đây nó là món em thích mà.

Hạ Vy khó chịu lắm, cô dường như muốn nôn hết đống đồ ăn mình vừa ăn vậy, cô chính là trong giai đoạn nghén, tuyệt nhiên ngửi thấy mùi cá là cô đã buồn nôn rồi, huống chi là bảo cô ăn.

- Sao…

- Không sao đâu, cá ngon lắm - Hạ Vy nhanh chóng đáp lại, cô cho miếng cá vào miệng không hề nhai mà nuốt thẳng xuống, ngoài mặt có vẻ thoái mái nhưng tay kia của cô lại đưa xuống vỗ bụng mình hai cái, Hạ Vy nghĩ mình khó mà có thể chịu được, cô liền uống hết một cốc nước ép cam ngay bên cạnh, uống nhanh đến nỗi bị sặc, Hạ Vy ho khù khụ. Thấy Cao Kì chuẩn bị bước tới chỗ mình, cô liền giơ tay ra hiệu dừng lại.

- không, không sao đâu, em ổn. Anh ăn tiếp đi.

Bữa cơm mà Hạ Vy cho là cuối cùng này khó khăn hơn cô tưởng. Thậm chí đến lúc bánh ngọt được bê ra Hạ Vy cũng nghĩ mình bị ảo giác rồi, tại sao cô lại nhìn cái bánh ngọt thành một con cá chứ.

- Em không ăn sao ?

Hạ Vy ngước lên nhìn Cao Kì, trông hắn nhét bánh đầy hai má của mình, cô khẽ thở dài vươn tay lau chỗ kem sót trên miệng hắn.

- Anh ăn từ từ thôi, có ai ăn hết của anh đâu

- Vì em làm ngon quá đó, Hạ Vy mỗi ngày em đều làm bánh cho anh ăn được không.

- Mỗi ngày sao ?

- Đúng vậy mỗi ngày đó, sau này anh sẽ chỉ ăn bánh do em làm mà thôi.

- Haha, anh nói ngốc thật – Hạ Vy cười, nụ cười có chút chua xót.

- em hứa đi.

- được rồi mỗi ngày.

- Tuyệt, cơ mà sao anh thấy hơi nóng nhỉ.

Trước câu hỏi của Mạc Cao Kì, Hạ Vy có hơi giật mình, cô nhìn vành tai Cao Kì đỏ ửng.

- anh nóng sao.

Hạ Vy vươn tới chạm tay lên trán hắn, cô ngạc nhiên thốt lên câu.

- Cao Kì, anh ốm rồi.

- ốm sao, lạ nhỉ chiều anh vẫn thấy bình thường mà.

Hạ Vy nắm chặt váy mình, cô đăm chiêu suy nghĩ vấn đề gì đó, trông có vẻ nghêm trọng lắm làm Cao Kì lầm tưởng cô chuẩn bị trách ,óc mình không biết bảo vệ sức khỏe nên nhanh chóng ăn hết số bánh còn lại.

- Ăn xong chúng ta lên nhà nhé. Đừng lo Hạ Vy anh ngủ một giấc là khỏe thôi.

- Để em đưa anh lên.

Hạ Vy chủ động tiến tới dẫn Mạc Cao Kì lên phòng, lúc dìu hắn ngồi xuống giường, ánh mắt Cao Kì đã hơi lơ mơ, người hắn chảy mồ hôi, cơ thể lại nóng hầm hập.

- Anh sốt cao rồi.

Hạ Vy định chạy đi lấy khăn mặt nhưng hắn lại nắm tay cô lại.

- Đừng đi, Hạ Vy.

- Em chỉ đi lấy khăn mặt thôi.

- Anh, anh thấy sợ lắm. Tối nay anh rất hạnh phúc, nhưng mà anh sợ đây là một giấc mơ, anh sợ khi mình tỉnh, anh không thấy em nữa.

Rốt cuộc là đáng thương hay đáng trách.

- Hạ Vy bản tính anh không tốt, nóng giận đủ điều lặt vặt, cái tôi quá lớn, không đủ bình tĩnh, anh cũng biết là mình làm tổn thương em nhưng mà anh sợ nếu anh không làm như vậy, anh sợ em sẽ rời xa anh, anh sợ người mà em gọi tên sẽ không phải là anh nữa, nghĩ thôi cũng buồn rồi, nhưng nếu đó là thật, anh sẽ chết mất, anh sợ, anh sợ lắm… - càng về cuối giọng Cao Kì càng lí nhí.

- Mạc Cao Kì, đừng nói nữa được không, anh nhìn chiếc vòng mà em trao anh, đó là kỉ vật mà mẹ tặng em, anh phải biết mình quan trọng với em đến nhường nào em mới trao tặng nó mà, em luôn bên anh, anh phải biết điều đó, em sẽ luôn gọi tên anh chứ không phải ai khác, kể cả không ở bên cạnh, Mạc Cao Kì, anh phải tự vượt qua nỗi sợ, và chỉ cần anh tin và gọi tên em, em sẽ đến với anh.

- Thật chứ…

- Là thật. anh nằm xuống đây đi.

- Vậy còn…

- Em sẽ nằm ngay bên cạnh anh.

Hạ Vy chủ động nằm xuống, Mạc Cao Kì cũng nằm xuống theo, hắn sà vào lòng cô, ánh mắt lim dim cố nhìn Hạ Vy rồi lại nhắm lại, hắn thấy Hạ Vy cười, hắn thấy cô vuốt ve mặt hắn hơn nữa còn hôn lên trán hắn. Hạ Vy nói gì đó nhưng hắn cũng không nghe rõ nữa, nếu đây là giấc mơ, hắn ước kẻ như hắn sẽ không bao giờ tỉnh giấc. Nhìn Cao Kì thiu thiu nằm trong lòng mình, Hạ Vy ôm đầu hắn, hít mùi hương gội đầu đầy nam tính, cô áp tay lên má hắn, ngắm nhìn khuôn mặt Cao Kì như đang chiêm ngưỡng một bức tượng nghệ thuật quý.

- Mạc Cao Kì, em ra đi không phải vì ghét anh, em mong đó là một bài học nhưng nhìn anh thế này em thật sự không biết nên làm gì ? Em không thể dung túng cho tính xấu của anh, em càng không muốn con mình lớn lên với một người cha như vậy, thật xấu xa vì đến bây giờ em mới cho anh biết đến sự tồn tại của con chúng ta, em cũng không biết là nam hay nữ nữa nhưng dù thế nào nó vẫn là đứa con bé bỏng của chúng ta. Đã là giấc mơ thì sẽ không bao giờ gắn với thực tiền, kể cả khi anh thức dậy, anh phát hiện điều tồi tệ nhất cuộc đời mình, hãy vượt qua nó, đừng để nó điều khiển mình.

- Ưmm

Mạc Cao Kì dù ngủ nhưng vẫn ôm Hạ Vy rất chặt, cô nhìn môi hắn, không ngần ngại cúi xuống trao hắn một nụ hôn, cô cụng trán hắn, chủ động đặt tay hắn lên bụng mình. Dường như với sự nhạy cảm của người mẹ, Hạ Vy cũng cảm nhận được tiếng nhịp đập trái tim của con mình. Thời gian dần đi đến điểm kết, Hạ Vy nhìn ánh nến ngoài cửa, khuôn mặt Lạc Du sáng bừng trong đêm, xem ra thời khắc Hạ Vy phải rời đi cũng đã đến rồi. Đêm nay gió lạnh hơn mọi người, lá cây xào xạc đưa theo giơ rít lên một tiếng thê lương vô cùng, là xót cho người ở lại hay xót cho người rời đi.