Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 113: Thách Thức Hắn?!




"Xì......" Cố Tích Cửu bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Nếu dân nữ nói ra vài điều khiến người tin phục, Tứ điện hạ sẽ như thế nào?"



Tiểu nữ này quả là không biết trời cao đất rộng! Nàng đang muốn thách thức hắn?!



Dung Sở quả thực muốn cười, hắn ta cũng thật sự cười lạnh thành tiếng: "Ngươi đang muốn thách thức bổn vương?"



"Không dám, dân nữ chỉ muốn công bằng mà thôi." Cố Tích Cửu nói giọng bình tĩnh, ánh mắt nàng có chút sắc bén: "Tứ điện hạ có thể từ chối."



Ngay cả một tiểu nữ hài thách thức mà hắn cũng không dám nhận, mặt mũi của hắn để đâu?!



Dung Sở hơi trầm mặt xuống: "Được, bổn vương sẽ đánh cuộc với ngươi! Nếu ngươi có thể đưa ra ba lý do khiến người tin phục, bổn vương sẽ khiến lão Thập Nhị cam tâm tình nguyện cưới ngươi! Hơn nữa sau khi cưới ngươi sẽ đối xử tốt với ngươi, sẽ không phế bỏ vị trí chính thê của ngươi, trong vòng ba năm không cho phép nạp thiếp......"



Sắc mặt Cố Thiên Tình khẽ biến, không cầm lòng được nhìn về phía Dung Ngôn.





Dung Ngôn vô tình giống như người bị trúng đạn, cười khổ: "Tứ ca ——"



Cố Tích Cửu mỉm cười, đáy mắt mơ hồ có chút châm chọc: "Tứ điện hạ quả thật là phúc của ta."




Nàng liếc mắt nhìn Dung Ngôn một cái, Dung Ngôn bị nàng liếc mắt nhìn một cái thì trong lòng bất chợt kinh hoàng!



Cố Tích Cửu cười như không cười tiếp tục nói: "Ta và thập nhị điện hạ vốn do bệ hạ chỉ hôn, bề ngoài nhìn như vô tình, nhưng hôn sự này dĩ nhiên giống như ván đã đóng thuyền. Thập nhị điện hạ đối với Tích Cửu...... xem như không tệ, nếu qua cửa thật tất nhiên sẽ hết lòng với ta, sao sẽ phế bỏ vị trí chính thê của ta? Đối với chuyện ba năm không nạp thiếp, chẳng phải triều đại đã có quy định, sau khi hoàng tử cưới chính phi, ba năm không được nạp thiếp, thể hiện sự tôn trọng đối với Vương phi chính thất hay sao? Tứ điện hạ dùng nó để trao đổi có phải hơi vô lý hay không?"



Những lời nói này của nàng khiến Dung Sở nghẹn họng, cũng khiến Cố Thiên Tình cực kỳ khó chịu!



Nhưng sau khi Cố Tích Cửu nói xong những lời này, nàng mỉm cười nhìn về phía Dung Ngôn, giọng điệu hiếm khi dịu dàng nói: "Thập nhị điện hạ, Tích Cửu nói có đúng hay không? Luật pháp triều ta thật sự có quy định này, đúng không?"




Dung Ngôn: "......" Hắn cứng họng một lát, vừa không dám nói đúng, cũng không thể nói sai, nhất thời nghẹn ở nơi đó.



Dung Già La ở bên cạnh thản nhiên tiếp lời: "Triều đại chúng ta thật sự có luật này, Tích Cửu cô nương nói không sai chút nào."



Dung Sở không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn Dung Già La một cái, Dung Già La ngồi ở chỗ kia, vạt áo bay bay, trên người không hề có một chút nếp gấp, nhìn qua rất phong khinh vân đạm.



Hắn luôn có cảm giác tính khí của Thái tử ca ca hôm nay khác với ngày xưa, nhưng khác ở đâu thì hắn không thể nói nên lời.




"Nhìn bổn cung làm gì?" Dung Già La gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn:" Lão tứ, không phải ngươi sẽ không nhớ rõ luật này đúng không? "



Khuôn mặt tuấn tú của Dung Sở xanh trắng đan xen một lát, rốt cuộc mở miệng: "Tốt lắm! Xem như nàng có lý! Tiểu nha đầu miệng lưỡi rất sắc bén, bổn vương có chút coi thường ngươi! Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn ta cược gì?"




Cố Tích Cửu nói: "Thân phận Tứ điện hạ tôn quý, tiền cược tất nhiên cũng phải có khí phái một chút. Trong phủ điện hạ không biết có lò luyện đan hay không? Nếu có, hãy lấy nó làm tiền cược thì như thế nào?"



Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng sắc mặt Dung Sở lại hơi biến đổi!



Bảo tàng của hắn là số một ở Phi Tinh Quốc, có người đồn đãi rằng phủ Tứ hoàng tử của hắn còn muốn giàu có hơn cả so với đại nội hoàng cung.



Tứ hoàng tử có một sở thích, nếu không phải là thứ cực tốt hắn sẽ không cần, vì thế tất cả những thứ hắn sưu tập được không có cái nào mà không phải là tuyệt phẩm. Trong phủ của hắn đúng thật đang lưu giữ một lò luyện đan —— lò luyện đan Tử Ngọc.



Truyền thuyết nói rằng, phẩm cấp của nó tương đương với lò luyện đan mà tông chủ Thiên Vấn Tông sử dụng.



Có thể nói, đó là một vật mà bất kỳ luyện đan sư nào cũng tha thiết mơ ước, nếu không phải nó được cất giấu ở phủ Tứ hoàng tử cao thủ nhiều như mây, chỉ sợ sớm đã bị người trộm mất!