Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 187: Bảo Bối, Nàng Rất Chăm Học




Nàng cố gắng phóng đại nhưng vẫn không thể nhìn ra nét bút, không thể không thở dài. Nếu nàng sớm biết như thế, nàng nên chụp ảnh trước khi rửa sạch.



"Tiểu Thương, ngươi còn nhớ hình dáng chỉnh thể ban đầu hay không?"



"...... Không nhớ rõ. Chủ nhân, ngươi thật sự muốn học cái này? Vẽ cái này cần phải có linh lực rất mạnh."



"Sớm muốn gì ta cũng sẽ có linh lực, hiện tại có thể học càng nhiều càng tốt."



"Bảo bối, nàng thật chăm học hỏi! Là một hài tử tốt......" Một giọng nói lại vang lên từ phía sau người nàng.



Rõ ràng là giọng nói cực kỳ êm tai, nhưng nghe vào trong tai Cố Tích Cửu lại giống như ác ma!



Khoảng cách của giọng nói kia cực kỳ gần nàng, gần đến nỗi nàng dường như có thể cảm ứng được hô hấp cực nhẹ của đối phương ——



Cả người nàng cứng đờ một lát. May mắn thay, nàng chỉ cởi một nửa quần áo, một nửa kia vẫn còn ở trên người.



Nàng không vội vàng quay đầu lại, nhanh chóng khoác nửa áo trên người, cài vạt áo, lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía sau.



Áo tím, tóc đen, đai buộc trán mắt hồ ly, đúng là Tả thiên sư âm hồn bất tán!





Lúc này hắn đang đứng ở trên mặt nước, dưới chân những gợn nước đong đưa, ngay cả đế giày của hắn cũng không hề ướt.



Bốn phía đều là những cánh hoa mạn la lơ lửng cách hắn không xa, mơ hồ hình thành một cái vòng tròn, sắp xếp cực kỳ đẹp mắt.



Loại công phu này ——




Là do người tạo ra sao?!



Hắn là con chó của Nhị Lang Thần đầu thai hay sao?



Rõ ràng nàng đã rửa phù chú kia, không ngờ hắn vẫn có thể tìm tới!



Cố Tích Cửu âm thầm nắm chặt nắm tay.



Hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng, trong mắt dài hẹp dường như có ánh sao lấp lánh: "Bảo bối, nàng thật sự muốn học? Bổn tọa có sáu phương pháp để vẽ loại phù chú này, có muốn bổn tọa dạy cho nàng hay không?"



Cố Tích Cửu nhấp môi nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười, chỉ trả lời hắn một chữ: "Muốn!"




Đế Phất Y lại nhìn nhìn nàng: "Không chạy nữa sao?"



Cố Tích Cửu gật gật đầu: "Học xong rồi chạy cũng không muộn."



Đế Phất Y: "......" Hắn hiếm khi bị nghẹn họng như vậy. Một lát sau hắn thở dài: "Bổn tọa không dễ dàng truyền thụ công phu của mình cho người khác. Dựa vào đâu bổn tọa nên dạy cho nàng?"



"Dựa vào những gì các hạ vừa rồi đã nói. Chính các hạ đã hỏi ta có muốn học hay không, và quyền lựa chọn trong câu này nằm ở trong tay ta, không phải nằm ở trong tay các hạ. Hiện tại ta đồng ý học, các hạ lại muốn đổi ý hay sao? Đường đường là Tả thiên sư cũng có thể lật lọng vậy sao?"



Đế Phất Y lại thở dài: "Nàng dường như thật sự hỏi ta......"



Hắn không biết từ đâu lấy ra một chiếc ghế dựa, trực tiếp đặt ở trên mặt nước. Sau đó hắn ngồi xuống, một tay chống cằm, nghiêm túc nhìn nàng: "Đường đường là Tả thiên sư, nói lời phải giữ lấy lời hay sao? Nếu như bổn tọa bội ước thì như thế nào?"




Cố Tích Cửu nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, vị Tả thiên sư này nhìn như trời quang trăng sáng sẽ nói ra những lời vô sỉ như vậy!



Nàng ngẩn ra một lát: "Ngươi thật sự là Tả thiên sư?"



"Cam đoan không giả."




Cố Tích Cửu không nói gì, quay người bơi vào bờ......



Nhưng nàng bơi được một lát thì đành từ bỏ. Khi bờ biển kia nhìn thì chỉ cách nàng khoảng một trượng (khoảng 3m), ngày thường nàng chỉ cần bơi vài giây là có thể tới bờ. Tuy nhiên, nàng đã bơi một phút đồng hồ nhưng không thể kéo gần khoảng cách, giống như đã đụng phải quỷ đả tường!



Không cần hỏi cũng biết, vị Tả thiên sư biến thái này đã giở trò quỷ!



Đế Phất Y ngồi ở chỗ kia, gió hồ thổi quần áo hắn tung bay phần phật. Hắn thú vị nhìn nàng, cực kỳ kiên nhẫn.



Rõ ràng là một nhân vật vô cùng tiên phong đạo cốt, không ngờ làm việc lại trẻ con như thế! Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình lại hiểu thêm được một điều!



Nàng chạy không thoát, đánh không thắng, da mặt cũng không dày như ai......



Hơn nữa người này dường như rất nhàn, thích tìm cớ trêu cợt người cho vui ——



Nàng mím môi, dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngồi thiền ở trong nước, không thèm nhìn hắn.