Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 241: Quỷ Mới Tin Hắn Muốn Tốt Cho Nàng!




Cố Tích Cửu nhân cơ hội lùi về phía sau mấy bước, không quan tâm tới việc chữa trị trật khớp, trượt người một cái, lao về phía ngoài điện!



Nàng nhanh, nhưng Long Tư Dạ càng nhanh hơn. Trong nháy mắt, hắn đã ngăn cản đường đi của Cố Tích Cửu, vươn tay ra muốn tóm lấy nàng: "Tích Cửu, nàng phải tin rằng ta làm điều này chỉ vì muốn tốt cho nàng. Tới, ta giúp nàng chữa trị gãy xương......"



Quỷ mới tin hắn muốn tốt cho nàng!



Sắc mặt Cố Tích Cửu tái nhợt, một lần nữa lui về phía sau mấy bước.



Thuật thuấn di của nàng đã bị phong bế, nơi này lại vô cùng lạnh, sau khi thoát khỏi nắm tay Long Tư Dạ, châm tay nàng đều tê liệt vì lạnh cóng! Động tác vì thế cũng không linh hoạt giống như ngày thường. Thân hình Long Tư Dạ lại nhoáng lên, rốt cuộc bắt được nàng: "...... Tích Cửu!"



Khi hắn đang muốn nói gì đó, nơi cửa bỗng nhiên truyền đến ba tiếng vỗ tay giòn giã, cùng với tiếng vỗ tay còn có giọng điệu lười biếng của người nào đó: "Ở đây đang trình diễn võ nghệ gì vậy?"



Long Tư Dạ dừng động tác lại, nhìn về phía cửa.



Hắn nhìn thấy Đế Phất Y đang đứng dựa ở trên khung cửa, tóc đen rũ xuống, áo tím nhấp nhô gợn sóng. Ánh sáng mặt trời bao phủ ở trên người hắn một viền vàng hơi mỏng, nhìn qua vô cùng phong lưu tùy ý.



Đế Phất Y vươn tay về phía Cố Tích Cửu: "Lại đây, bảo bối."



Cố Tích Cửu nổi gân xanh trên trán, vẫn có chút bài xích đối với hai từ bảo bối này của hắn!



Trước đây, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng của hắn, nàng lập tức cảm thấy đau đầu, hận không thể trốn tránh hắn thật xa. Hiện tại nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở đây, nàng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.




Tả thiên sư xuất hiện, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Long Tư Dạ sẽ không thể ra tay với nàng.....



Sắc mặt Long Tư Dạ lại rất không tốt, lạnh lùng nhìn Đế Phất Y: "Các hạ đừng nói chuyện tuỳ tiện với nàng như thế!"



Bảo bối cái gì?! Buồn nôn muốn chết!



Đế Phất Y đứng dậy, lười nhác cười: "Tuỳ tiện? Nàng có thể sẽ là hôn thê của bổn tọa, gọi bảo bối thì sao?"



"Cái gì...... hôn thê cái gì?" Long Tư Dạ hiếm khi giật mình đến nỗi nói lắp.




Đế Phất Y nhướng mày cười khẽ: "Hôn thê thì có gì khiến ngươi khó hiểu?"



"Không phải! Ta muốn nói vì sao nàng có thể sẽ là hôn thê của ngươi...... Này, ngươi đang làm gì vậy?!"



Thân pháp của Đế Phất Y nhanh như tia chớp!



Vừa rồi hắn còn uể oải đứng dựa vào khung cửa, bộ dáng phúc hậu vô hại, không ngờ hắn vừa nói vừa động thủ mà không có một chút dấu hiệu báo trước!



Đế Phất Y không động thủ về phía Long Tư Dạ, mà là đánh một chưởng về phía quan tài băng!




Một chưởng này của Đế Phất Y mơ hồ mang theo tiếng sấm nổ mạnh, lực lượng mạnh đến nỗi có thể di chuyển cả ngọn núi. Nếu như thật sự bị một chưởng này của hắn đánh trúng, quan tài băng có thể sẽ trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh nhỏ! Đương nhiên thiếu nữ bên trong cũng sẽ vỡ thành vô số khối!



Long Tư Dạ kinh hãi, gần như không hề nghĩ ngợi, buông tay Cố Tích Cửu, đột nhiên ngăn ở trước quan tài băng, hai bàn tay xuất chưởng, đón đỡ một chưởng kia của Đế Phất Y——



Chưởng của Đế Phất Y có màu vàng, hai chưởng của Long Tư Dạ phát ra có màu xanh lục.



Màu vàng như một chiếc búa, sáng như sao băng; màu xanh như một cái lưới, bao phủ tất cả.



Chiếc búa màu vàng đập vào trên mặt lưới màu xanh, phát ra một tiếng động lớn!



Âm thanh kia trầm đục rất khó chịu, giống như có người đang tuyệt vọng đang liều mạng cào xé trong phòng tối bằng sắt, khiến người cảm thấy chua chát.



Âm thanh này giống như một cây kim loại chui thẳng vào bên trong màng nhĩ. Cố Tích Cửu cảm thấy ù tai, đầu óc trống rỗng, gần như muốn ngã quỵ......



Đột nhiên có một lực lượng mạnh mẽ kéo người nàng lên, một cánh tay đỡ lấy vòng eo của nàng.



Cánh tay kia cực kỳ ấm áp, toàn thân Cố Tích Cửu vốn lạnh như bị đóng băng sau khi mất đi sự khống chế của Long Tư Dạ, nhưng khi cánh tay này vừa chạm vào người, nàng lập tức có cảm giác giống như nhảy từ mùa đông khắc nghiệt tới mùa xuân hoa nở. Bốn phía đều là dòng nước ấm bao quanh thân mình, lỗ tai bị âm thanh kia chấn gần như muốn điếc cũng ấm áp theo, nháy mắt khôi phục lại thính giác ——