Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 249: Chỉ Cây Dâu Mắng Cây Hoè




Khuôn mặt Đế Phất Y như muốn tái mét, cười nham hiểm: "Nàng cảm thấy ta giống nữ nhân?!"



Cố Tích Cửu đẫn đờ nhìn hắn, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm: "Không, ngươi...... không giống nữ nhân."



Lúc này sắc mặt Đế Phất Y mới tốt hơn một chút, không có ý tốt hỏi: "Vậy nàng cảm thấy sự khác biệt giữa ta và nữ nhân là gì?"



Cố Tích Cửu gần như không cần nghĩ ngợi: "Nữ nhân không biến thái như ngươi!"



Đế Phất Y: "......"



Hắn giơ tay vuốt trên cổ non mịn của nàng: "Bảo bối, hiện tại ta có một loại xúc động muốn bóp chết nàng!" Hắn kéo nàng tới gần một chút: "Tới, nói cho ta biết, nàng nói hắn có khí chất nam tử, khen ngợi hắn tận trời, có phải vì nàng thích hắn hay không?"



Cố Tích Cửu phản bác: "Ta không khen hắn, những gì ta nói đều là sự thật!"



Ngón tay của Đế Phất Y ở trên cổ nàng có chút căng thẳng: "Ta càng muốn bóp chết nàng! Thôi, không nói về điều này nữa. Ta hỏi nàng, có phải nàng rất thích hắn hay không, bị hắn mê hoặc?"



Cố Tích Cửu lắc đầu: "Không...... sẽ không. Hắn quá già! Hắn thật ra...... là thần tượng của các bà mẹ. So với hắn, ta còn quá trẻ...... Ta...... Ta...... Ta không thích lão già...... Luận về tuổi tác, ta phải còn phải gọi hắn một tiếng thúc thúc...... Mặc dù...... mặc dù tất cả mọi người đều gọi hắn là Thành Thành, nhưng hắn thật ra không phải là một đứa trẻ...... Hắn đã 50-60 tuổi...... Bọn họ thật là kỳ lạ...... Rõ ràng hắn đã lớn tuổi, nhưng vẫn thích gọi hắn là "cậu bé"...... Giả mạo thiếu niên......"



Đế Phất Y: "......" Hắn có một loại ảo giác bị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!





Hắn nhăn nhó nhìn nàng: "Nàng bao nhiêu tuổi?"



Cố Tích Cửu chớp chớp mắt, có chút hụt hẫng: "Ta...... Ta...... ta hiện tại dường như mới mười ba tuổi...... Hay là mười hai? "



"Bổn tọa không hỏi nàng hiện tại...... nàng từng trải từ năm bao nhiêu tuổi?" Đế Phất Y cố gắng lừa nàng: "Nàng có nhớ hay không?"




"Ta đã từng......" Cố Tích Cửu mím môi, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó tâm trí không biết đã trôi dạt tới nơi nào: "Ta đã từng rất thích hắn ——"



Trong ánh mắt nàng chậm rãi ngưng tụ một lớp sương mù: "Vì hắn ta đã thay đổi rất nhiều...... Nhưng —— hắn là kẻ lừa đảo! Dối trá, tất cả đều là dối trá!"



"Keng!" Dao nhỏ trong tay nàng bị thả lỏng, rơi xuống. Nàng ngồi ở chỗ kia, mở to đôi mắt: "Thật ra tất cả đều là dối trá......"



Đế Phất Y nhanh tay nhanh mắt, tiếp được con dao nhỏ của nàng, rũ mắt nhìn nàng.



Hắn cho rằng nàng sẽ khóc, nhưng trong ánh mắt lại không hề có nước mắt. Cặp mắt kia cực kỳ tối, giống như một cơn lốc băng......



Đế Phất Y cảm thấy trong lòng dường như có chút thắt lại. Hắn thở dài, đang định nói gì đó, Cố Tích Cửu bỗng nhiên đứng lên, thân mình lắc lư lảo đảo: "Ồ, sao lại rung lắc như vậy! Ta không muốn ở đây nữa......"




Nàng ngã xuống......



Đế Phất Y: "!!!"



Giữa cổ tay hắn có một luồng ánh sáng trắng bắn ra, xoẹt một tiếng đuổi theo nàng đang ngã xuống, sau đó lại dùng chút lực, nâng thân mình nho nhỏ của Cố Tích Cửu đi lên!



"Nàng đang muốn chết hay sao?" Đế Phất Y giơ tay ấn nàng xuống.



Cố Tích Cửu không biết đã bị dọa hay là khó chịu, khuôn mặt nhỏ tái mét, miệng nhỏ cũng mím chặt.



"Khó chịu sao? Hay là sợ hãi?" Giọng điệu của Đế Phất Y có chút vui sướng khi người gặp họa, giơ tay xoa xoa đầu nàng: "Đang ở trên trời cao mấy trăm trượng, ngã xuống dưới nàng sẽ biến thành cái bánh nhân thịt ——"




"Oẹ——" Cố Tích Cửu rốt cuộc nôn ra!



Đế Phất Y quá gần gũi với nàng, hơn nữa lại không hề có sự đề phòng, suýt nữa bị nàng phun lên người!



May mắn thay hắn phản ứng nhanh, kịp thời dùng ống tay áo chắn một cái, vì thế ống tay áo của hắn đã bị hứng trọn ——




Đế Phất Y: "!!!"



Đối với loại người có thói ở sạch nghiêm trọng như hắn mà nói, điều này quả thực là không thể tha thứ, không thể chịu đựng!



Hắn liên tiếp dùng thuật thanh khiết mấy lần, cuối cùng cũng biến ống tay áo đầm đìa trở nên sạch sẽ.



Hắn bất chợt nhận thấy thú một sừng đang run rẩy mạnh mẽ, vì thế cúi đầu nhìn xuống, trên trán nổi đầy gân xanh!



Cố Tích Cửu đang ghé vào trên lưng thú một sừng, nôn thốc nôn tháo, bộ lông trắng như tuyết sáng sủa của thú một sừng đã bị ướt sũng ——



Thú một sừng cũng sạch sẽ biến thái giống như chủ nhân của nó. Lúc đầu nó chỉ run rẩy, trên người phát ra từng vòng ánh sáng để tự làm sạch, nhưng tốc độ tự làm sạch của nó rõ ràng không nhanh bằng tốc độ nôn của Cố Tích Cửu, bộ lông còn chưa kịp khô lại bị ướt sũng từng đợt ——



Nó rốt cuộc không nhịn được nữa, ngửa đầu thét lên một tiếng thật dài, gập hai cánh lại, lao thẳng xuống dưới!



Nó giống như viên đạn lao xuống phía dưới, Cố Tích Cửu vốn đang ghé ở trên lưng nó sao có thể ổn định được nữa?



Cả người nàng một lần nữa lại rơi ra khỏi lưng nó và lao thẳng xuống!