Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 476: Gặp Lại Ở Suối Nước Nóng (4)




Hắn bỗng nhiên đánh một chưởng vào giữa hồ nước nóng! Tạo thành một lốc xoáy cực lớn, kinh thiên động địa. Âm thanh kia khiến cho đất dưới chân cũng rung lên vài ba lần!



Mộc Lôi bên ngoài suýt nữa đã bị chấn ngã, nhưng hắn lập tức ổn định thân mình.



Trong lòng hoàn toàn bội phục thánh tôn!



Vừa rồi khi thánh tôn tới hồ suối nước nóng, sắc mặt có chút tái nhợt, bước chân thậm chí hơi lảo đảo một chút, nhưng sau khi ngâm người ở bên trong một lát, không ngờ đã sinh long hoạt hổ như vậy!



Thánh tôn quá cường tráng!



Hắn thầm ca ngợi thánh tôn ở trong lòng!



Thánh tôn được hắn ca ngợi giờ phút này đã ngồi ở bên bờ hồ. Không biết hắn lại nhớ tới điều gì, lôi mặt gương cổ kính kia ra. Sau khi chiếc gương cổ kính bị thi pháp, loé lên ánh sáng, gương mặt Mộc Phong sau lớp mặt nạ xuất hiện. Mộc Phong có chút kinh ngạc: "Thánh tôn?"



"Nàng thế nào rồi?" Đế Phất Y hỏi thẳng.





"A?" Mộc Phong có chút bối rối, theo bản năng liếc mắt thăm dò một cái, sau đó trả lời: "Cố cô nương vừa rồi ngủ thiếp đi, hiện tại vừa mới tỉnh ngủ...... Sắc mặt nàng có vẻ không tệ lắm, thương thế trên người có lẽ đã khỏi hẳn."



"Đặt ngọc bài ẩn vào trong thùng xe." Đế Phất Y phân phó ngắn gọn.



Mặc dù Mộc Phong đầy đầu mờ mịt, không biết thánh tôn đang muốn làm gì, nhưng vẫn dùng thủ thuật, hoá ngọc bài thành vô hình, lặng lẽ bắn vào trong thùng xe......



Khi Mộc Phong nói chuyện với ngọc bài trong tay chính là dùng mật ngữ, người bên ngoài không thể nghe thấy, vì thế Cố Tích Cửu ở bên trong thùng xe càng không thể nghe thấy.



Ngọc bài này hiển nhiên có công dụng đặc biệt, có thể thi pháp để giấu hành tung, yên lặng tiến vào trong thùng xe, thậm chí ngay cả màn xe cũng không cần phải vén lên. Người bên trong xe tất nhiên không thể nào phát giác.



Trong khi Đế Phất Y vẫn ngồi ở nơi đó, thông qua mặt gương cổ kính trong tay, hắn có thể nhìn rõ ràng tất cả quanh cảnh, thậm chí có thể nghe được cuộc nói chuyện bên trong thùng xe.



......




Cố Tích Cửu tỉnh mộng liền toát ra một thân mồ hôi.



Nàng xoay người ngồi dậy, trái tim vẫn không ngừng đập như trống ở trong lồng ngực, gần như chấn động cả màng nhĩ.



Nàng theo bản năng nhìn nhìn xung quanh, xác nhận mình đúng là đang ở bên trong xe ngựa, bên ngoài cửa sổ hiện lên những đám mây trắng và bầu trời đêm đen nhánh......



Trời ơi, nàng vừa mới mộng xuân! Không ngờ nàng đã có một giấc mộng xuân!



Hơn nữa còn mơ về Đế Phất Y! Ở trong mộng, nàng chẳng những nhìn thấy hắn trần truồng, còn bị hắn hôn say đắm, thậm chí thiếu chút nữa đã bị đẩy ngã......




Trời ơi, cơ thể nhỏ bé của nàng còn chưa đầy mười lăm tuổi, sao nàng có thể nghĩ tới cảnh xuân?!



Không ngờ giấc mộng xuân kia lại chân thật như vậy!




Trước mắt nàng dường như lại hiện lên thân thể trần truồng của Đế Phất Y ở trong hồ nước......



Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Cố Tích Cửu luôn có một đôi mắt sắc nét, vì thế đã nhớ hầu hết đặc điểm cơ thể của hắn.



Đường cong hoàn mỹ lưu loát, cơ bắp đạt chuẩn, da thịt trắng khỏe như gốm, tám khối cơ bụng vừa to vừa săn chắc......



Cố Tích Cửu kiếp trước là sát thủ, hơn nữa còn tinh thông y thuật. Lúc trước khi tổ chức huấn luyện cho các nàng, để dạy các nàng hoàn toàn hiểu biết rõ ràng về cấu trúc cơ thể, không biết có bao nhiêu sát thủ nam đã làm người mẫu cho các nàng xem. Dáng người của những nam nhân đó tất nhiên cũng rất cường tráng, thậm chí có một số cũng rất hoàn mỹ. Hơn nữa, khi nàng làm nhiệm vụ, nàng cũng phải hợp tác với nhiều nam nhân khác nhau, trong đó có rất nhiều mỹ nam tử.



Nhưng toàn bộ nam nhân mà nàng biết tới, thậm chí không bằng một nửa sự hoàn mỹ của Đế Phất Y!



Dáng người của người kia quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế! Những bức tượng điêu khắc được lưu truyền thiên cổ đều không thể cạnh tranh với hắn!



Bởi vì Cố Tích Cửu thường xuyên nghiên cứu cấu tạo cơ thể con người, vì thế khi nàng nhìn người, trong tiềm thức vẫn xem đối phương là một bức tranh cấu trúc.