Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 510: Ta Tin Tưởng Nàng (1)




Chỉ cần Cố Tích Cửu tự động ký hiệp ước sau đó khẳng định sẽ không bao giờ quay trở lại, học sinh cửa sau xem như đã bị ông ta chân chính đá đi, không bao giờ quay lại nữa. Cho dù thánh tôn tự mình ra mặt, ông ta cũng có thể dùng hiệp ước để ứng phó.



Không ngờ trước khi ông ta khiến Cố Tích Cửu ký hiệp ước này, thánh tôn đã từ trên trời giáng xuống ——



Cổ Tàn Mặc không biết thánh tôn muốn ôm Cố Tích Cửu đi đâu, có thắc mắc nhưng không dám hỏi.



Khí thế quanh người thánh tôn quá khó lường, khiến ông ta vẫn luôn không sợ trời không sợ đất nhưng trong lòng run rẩy giống như có một trận cuồng phong cuốn bay lá cây......



Sau khi ra khỏi Trấn Ma lao, tâm trí Cố Tích Cửu cuối cùng cũng tỉnh táo lại.



Chuyện thứ nhất sau khi nàng tỉnh lại chính là nhìn chằm chằm vào Cổ Tàn Mặc: "Đại ngao đâu?! Ngươi đã làm gì nó?"



Nàng nói chuyện rất gắt, nếu giống như trước đây, khi Cổ Tàn Mặc bị người truy vấn như vậy thì sớm đã rất tức giận, nhưng giờ phút này nhìn thấy ánh mắt khó lường của thánh tôn, ông ta không dám!



"Nó...... không sao."



Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không yên tâm: "Nó ở đâu? Ta muốn gặp nó!"



Cổ Tàn Mặc dừng lại một chút, ngay khi đang định nói gì đó, thánh tôn đã mở miệng: "Mang đại ngao đến Thanh Phong thính."



Rất rõ ràng, thánh tôn muốn đích thân tra hỏi về vụ án này.




Trong lòng Cổ Tàn Mặc không biết nên vui hay buồn, chỉ trả lời đồng ý một tiếng, ra hiệu cho đệ tử bên cạnh, đệ tử kia vâng lệnh rời đi.



Thanh Phong thính là nơi dùng để Thiên Tụ Đường giải quyết những vấn đề đại sự, cũng là nơi thẩm tra những học sinh phạm sai lầm lớn.



Lần đầu tiên Cố Tích Cửu bước vào Thanh Phong thính, toàn thân linh lực đều bị phong tỏa, còn bị điểm huyệt, sau đó bị cưỡng chế quỳ gối xuống. Nàng thậm chí không có sức để đứng dậy, chỉ có thể mặc kệ người ta lôi kéo, nhỏ bé tầm thường giống như hạt bụi.



Lần này nàng lại đi vào Thanh Phong thính, nhưng do thánh tôn trực tiếp ôm nàng tới.



Thánh tôn đại nhân tất nhiên ngồi ở vị trí cao nhất, tôn quý nhất, còn nàng thì đang ngồi ở trong lồng ngực thánh tôn đại nhân. Phía dưới quỳ một đám người, nàng nhìn xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy từng hàng người thấp thoáng trên sàn......




Nàng hơi nhắm mắt lại, đây là sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu. Ba ngày trước nàng chật vật quỳ gối ở đây giãy giụa tự bào chữa cho mình, nhưng không một người nào lắng nghe lời nàng nói, mỗi người đều cao cao tại thượng từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, giống như đang nhìn một con kiến, từng lời bịa đặt đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu nàng.



Hiện tại nàng được thánh tôn ôm vào trong ngực, ngồi ở vị trí tối cao, không ai dám hé răng nói nửa lời. Một đám quỳ trên sàn nơm nớp lo sợ, giống như tai họa sắp đến.



Cố Tích Cửu quét qua hàng người đang quỳ gối phía dưới với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng ghi nhớ cảnh này.



Yếu kém sẽ bị đánh, nhỏ bé sẽ không có quyền lên tiếng.



Ai sẽ lắng nghe lời bào chữa của một con kiến?




Dù ở thế giới nào, kẻ mạnh đều được tôn vinh.



Trở nên mạnh mẽ!



Nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn!



Sớm muộn gì sẽ có một ngày, nàng sẽ trở thành người mạnh nhất, thống trị cả thế giới.



Khi lần đầu tiên Cố Tích Cửu mới đến thế giới này, mục tiêu của nàng là sống một cuộc sống tốt đẹp, tự do khám phá đại lục này, làm một người rảnh rỗi tự do không bị gò bó.



Nhưng hiện tại nàng lại có khát vọng trở thành người mạnh nhất trên đời, có thể đứng ngang hàng với thánh tôn ——



Khi ý nghĩ này xuất hiện, bản thân nàng cũng lắp bắp kinh hãi.



Ngang hàng với thánh tôn? Nàng có khả năng ư?



Nàng vô tình ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn thấy chiếc cằm lộ ra dưới lớp mặt nạ, sau đó là đôi mắt sáng lấp lánh.