Độc Phi

Chương 87




Edit: Ningxia111

Thượng Quan Dũng đã đến tuổi này nên có vài chuyện biết nhiều hơn An Nguyên Chí, ánh mắt nhìn Viên Nghĩa vô thức mang theo sự đồng tình, muốn nói vài lời an ủi, nhưng lời nói ra miệng lại là: “Tiến cung có cần tìm “cửa” không?”

Viên Uy cũng giống như An Nguyên Chí, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vị huynh đệ cùng mình trưởng thành, nói: “Ngươi là thái giám? Sao có thể?”

Viên Nghĩa bị Viên Uy hỏi thì có chút ngại ngùng, nói: “Chuyện này phu nhân đã biết.”

An Nguyên Chí nói: “Tỷ ta biết?”

Lúc ta và Viên Uy dưỡng thương ở thôn trang ngoại thành, đại phu đã nói chuyện của ta cho phu nhân, “ Viên Nghĩa nói: “Lúc đó, phu nhân còn thương tiếc ta, nói đời này không thể tìm một cô vợ nhỏ để sống chung nữa.”

“Nàng không nói với ta chuyện này,” Thượng Quan Dũng nói: “Nàng chỉ nói để ngươi và Viên Uy đi tòng quân cùng Nguyên Chí.”

“Phu nhân không muốn liên lụy đến ta,” Viên Nghĩa nhìn Thượng Quan Dũng nói: “Ta từng tình cờ gặp được một thái giám già xuất cung dưỡng lão, ông ấy nói với ta hoàng cung là chốn ăn thịt người.”

“Sao ngươi có thể là thái giám?” Lúc này, An Nguyên Chí cùng Viên Uy đồng thanh nói, tiến cung cái gì, hai người bị dọa cho kinh sợ này vẫn còn chưa nghĩ ra vì sao Viên Nghĩa lại có thể là người đã tịnh thân.

Thượng Quan Dũng nhìn Viên Nghĩa, bất đắc dĩ nói với hai người không hiểu chuyện: “Ở chốn thôn quê, cắt trứng đi đã là tịnh thân rồi, không nhất định phải cắt cả cái chỗ dùng để đi tiểu kia đi.”

Đều là nam nhân, bây giờ An Nguyên Chí và Viên Uy còn có gì mà không hiểu?

Hồi lâu sau, An Nguyên Chí nhỏ giọng nói với Viên Nghĩa: “Xin lỗi, ta, ta không nên hỏi nhiều.” Nói xin lỗi xong, An Nguyên Chí bất giác nhìn về phía hạ thân của Viên Uy.

Viên Uy nhảy dựng lên, nói: “Ta không phải!”

An Nguyên Chí cúi thấp đầu, lầm bầm một câu: “Ta cũng không nói là ngươi.” Lúc này người ta mới nhìn thấy một chút tính khí trẻ con của vị  ngũ thiếu gia này,  cẩn thận nhìn lén Viên Nghĩa một cái, bộ dáng như sợ bị mắng, không chờ Viên Nghĩa có phản ứng gì đã lập tức cúi đầu.

Viên Uy nhìn chằm chằm huynh đệ tốt của mình, “Bao nhiêu năm rồi mà ngươi không nói cho ta chuyện này!”

Thượng Quan Dũng chỉ đành một lần nữa bất đắc dĩ nói với Viên Nghĩa: “Chuyện này có gì hay mà nói? Cùng lắm là không thành thân, còn có chuyện gì nữa?”

Bấy giờ An Nguyên Chí và Viên Uy mới không ho he gì nữa, kinh hãi vẫn là kinh hãi, nhưng Thượng Quan Dũng nói đúng, ngoại trừ không thể thành thân, Viên Nghĩa cũng không có gì khác so với bọn họ.

Lúc này, Thượng Quan Dũng lại nói với An Nguyên Chí: “Trên người còn có chỗ nào bị thương nữa? Để ta xem xem.”

An Nguyên Chí ngoan ngoãn lật người, để Thượng Quan Dũng xem chỗ hắn bị đánh trước ngực.

Viên Uy từng bước từng bước đến trước mắt Viên Nghĩa, nói: “Huynh, sau này, nhi tử của ta cũng như nhi tử của huynh.”

Vẻ mặt Viên Nghĩa có chút nét mừng, vỗ vỗ vai Viên Uy, nói: “Đợi ngươi tìm được nương tử rồi hẵng nói với ta những lời này.”

An Nguyên Chí mở miệng, nói: “Đến cả cha mẹ vợ ở nơi nào hắn còn chẳng biết.”

Nhìn cậu em vợ lầm bầm, Thượng Quan Dũng lắc đầu, nói: “Các ngươi còn có tâm trạng cười đùa, thế thì ta yên tâm rồi.”

An Nguyên Chí thu lại nét cười trên mặt, hắn nói thế cũng chỉ vì muốn tâm trạng của Viên Nghĩa vui lên một chút, ý định muốn giết người trong lòng hắn vẫn còn đây. “Chúng ta phải đưa Viên Nghĩa vào cung thế nào? Còn phải sắp xếp cho hắn ở bên cạnh tỷ ta?

Thượng Quan Dũng nhìn Viên Nghĩa, nói: “Ngươi tính thế nào?”

Viên Nghĩa lắc đầu, “Cái này phải dựa vào sắp xếp của phu nhân, ta cũng không có cách nào trà trộn vào cung được.”

“Ngày mai chúng ta đến gặp tỷ tỷ đi,” An Nguyên Chí nói với Thượng Quan Dũng.

Viên Uy quay người nhìn ra cửa sổ, nói: “Trời sắp sáng rồi.”

Lúc này, Đặng Tranh Cảnh bưng một nồi mì thịt bước vào, cánh tay treo một cái giỏ đựng bát đũa.

“Ta không ăn nữa,” An Nguyên Chí  kêu đói với Đặng Tranh Cảnh, bây giờ lại nói với hắn: “Giờ ta lại không đói nữa rồi.”

Thượng Quan Dũng vội nói: “Ngươi không ăn bọn ta ăn, đa tạ Đặng sư phụ.”

Đặng Tranh Cảnh đặt nồi và giỏ xuống, nói với An Nguyên Chí: “Ngũ thiếu gia, lần này người thật sự chọc tức thái sư rồi, ta nghe hạ nhân phòng bếp nói, thái sư muốn gọi người lớn tuổi trong An thị đến, muốn xóa tên của ngài trong tộc phổ.”

An Nguyên Chí nghe vậy, khóe miệng cười lạnh, nói: “Xóa tên thì xóa tên, ta không quan tâm.”

Đặng Tranh Cảnh nhìn Thượng Quan Dũng.

Thượng Quan Dũng hỏi An Nguyên Chí: “Đệ không hối hận?”

Ở Kỳ Thuận,  bị xóa tên trong tộc phổ là một chuyện rất mất mặt, huống hồ còn là Tầm Dương An thị, bị xóa tên khỏi tộc phổ một gia tộc như thế, sau này An Nguyên Chí cũng khó tìm được một thê tử môn đăng hộ đối.

“Có gì mà hối hận?” An Nguyên Chí nói: “ Từ lâu đệ đã chằng muốn dính đến người nhà này rồi.”

“Đệ không hối hận là được,” Thượng Quan Dũng không khuyên nhủ An Nguyên Chí như kỳ vọng của Đặng Tranh Cảnh, mà lại nói: “Xem ra tòng quân là con đường duy nhất của đệ rồi.”

An Nguyên Chí nhìn mỳ thịt nóng hổi trong nồi, đột nhiên lại nói: “Giờ đột nhiên ta lại muốn ăn, sư phụ, ngài cũng ăn một chút đi?”

“Ta còn phải đi tuần đêm,”  Đặng Tranh Cảnh không vui nói: “Ngũ thiếu gia, ngài ăn từ từ.”

“Ông ấy cũng là có lòng tốt,” Đặng Tranh Cảnh đi rồi, Viên Nghĩa nói với An Nguyên Chí: “Ngươi nên để ông ấy nói hết lời đã.”

“Sau này ta sẽ  tự biết báo đáp ông ấy,”  An Nguyên Chí cũng không tự lấy mì, cầm lấy bát mỳ của Thượng Quan Dũng ăn một miếng, nói: “Bây giờ chúng ta sống chết còn chưa biết, ta chẳng  thể cho ông ấy cái gì, không phải sao?”

Thượng Quan Dũng lắc đầu với Viên Nghĩa và Viên Uy, để hai người không nói chuyện này nữa.

Viên Nghĩa nhìn quan tài sau linh án, nói: “Duệ thiếu gia vẫn còn sống, vậy những người trong này là ai? Tro cốt của Ninh nhi tiểu thư thật sự ở đây sao?”

“Có thể nào Ninh nhi vẫn chưa chết không?” An Nguyên Chí hỏi Thượng Quan Dũng.

“Nhị đệ nói hắn nhìn thấy thi thể của Ninh Nhi,” Thượng Quan Dũng nói: “ Cho dù trong đó không phải là thi thể của Ninh Nhi, thì Ninh nhi cũng nhất định đã chết rồi.”

“Vậy còn Bình An?” An Nguyên Chí nói: “Hắn tận mắt nhìn thấy Bình An chết không?”

“Cái này thì không,” Thượng Quan Dũng nói: “ Có điều lúc đó trong nhà đã cháy rồi, Bình An vẫn chưa biết đi, sao có thể chạy ra được?”

Linh đường rơi vào trầm mặc, bốn người đều hi vọng Bình An chưa chết, nhưng đều cảm thấy chuyện  Bình An  chạy thoát là không thể.

“Bình An,” An Cẩm Tú gọi tên nhi tử trong mộng, kinh hoàng tỉnh dậy sau  cơn ác mộng, vừa mở mắt đã cảm giác được có người chạm vào mặt nàng. Sau phút giây kinh ngạc, An Cẩm Tú nhanh chóng bình tâm lại, quay đầu nhìn bên người, thấy Thế Tông đang mặc thường phục ngồi bên giường.

“Lại mơ thấy nhi tử?” Thế Tông nhìn thấy An Cẩm Tú mở mắt, bèn hỏi nàng.

“Thánh thượng?” An Cẩm Tú giống như không dám tin vào mắt mình, mở trừng hai mắt.

“Sao?” Thế Tông cười nói: “ Nàng nghĩ mình vẫn còn nằm trong mộng?”

“Thật sự là thánh thượng,” An Cẩm Tú cuống quýt muốn đứng dậy.

“Nằm đi,” Thế Tông ấn An Cẩm Tú xuống, nói: “Bây giờ trời vừa sáng, trẫm ngồi một lúc là phải đi rồi.”

An Cẩm Tú ngước lên nhìn Thế Tông, nói: “Sao thánh thượng lại đến đây?”

Vẻ mặt Thế Tông có chút mệt mỏi, bộ dáng giống như một đêm không ngủ,”Trẫm nghe nói đêm qua am ni cô xảy ra hỏa hoạn, vì thế đến thăm nàng, thế nào, có bị dọa không?”

An Cẩm Tú lắc đầu, nói: “Là lửa cháy ở nhà bếp, không lan đến chỗ của thiếp thân.”

“Thiếp thân?”

An Cẩm Tú lại ngước lên nhìn Thế Tông, sau đó giật mình nói: “Thần thiếp lại nói sai rồi.”

“Nàng đó,” Thế Tông vừa vuốt tóc An Cẩm Tú, vừa nói: “Dạy cũng không dạy nổi nàng.”

An Cẩm Tú lại muốn đứng dậy, miệng nói: “Thần thiếp biết sai rồi, thánh thượng người đừng tức giận.”

“Nằm đó,” Thế Tông nghiêng người, khẽ chạm vào chóp mũi An Cẩm Tú, “Trẫm sẽ không tức giận với nàng, nói cho trẫm hôm qua có sợ không?”

An Cẩm Tú nói: “Hôm qua là người trong am không cẩn thận làm cháy phòng bếp, thần thiếp không sợ, phòng bếp cách chỗ của thần thiếp rất xa.”

“Nhưng cách phòng khách cũ của nàng rất gần đo,” Thế Tông lại âm thầm kêu trong lòng một tiếng An Cẩm Tú nha đầu ngốc.”

An Cẩm Tú đột nhiên vui vẻ, nói với Thế Tông: “Thánh thượng, vì thế thần  thiếp chuyển phòng  là đúng đúng không? Chỗ này yên tĩnh hơn phòng khách, thần thiếp đến hậu viện, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy rừng cây trên núi.”

“Không phải nói ở phòng khách đó tâm không an sao?” Thế Tông cười hỏi An Cẩm Tú: “Ở đây thì tâm an rồi?”

An Cẩm Tú giống như bị Thế Tông nhìn thấu, khóe miệng nghiêm ngắn lại, nói: “Thần thiếp ở phòng khách đó đúng là tâm khó an, không biết vì sao, trong lòng buồn bực.”

Thế Tông quay người, khẽ thờ dài một tiếng. Lúc y đến, Vinh Song đã nói với y rồi, chứng bệnh lo lắng của An Cẩm Tú lại tái phát.

“Thánh thượng?”  An Cẩm Tú thử kéo góc áo của Thế Tông, hỏi: “Người tức giận rồi sao?”

Lúc Thế Tông quay lại đối diện với An Cẩm Tú, trên mặt vẫn là một nụ cười, nói: “Đừng nghĩ lung tung, trẫm dặn nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, nàng có nghe lời của trầm không?

“Thần thiếp ngày nào cũng uống thuốc,” An Cẩm Tú vội nói: “Kỳ thực thần thiếp không bệnh.”

“Không bệnh,”Thế Tông nói: “Nhưng cơ thể nàng yếu nhược, không phải trẫm đã nói sẽ cho nàng một đứa con sao? Nàng không bồi dưỡng cơ thể cho tốt, sao có thể giúp trẫm sinh long tử?”

An Cẩm Tú đỏ mặt, nói: “Sợ là thần thiếp không có phúc khí này.”

“Không phải nữ nhân nào cũng có thể sinh con cho trẫm,” Thế Tông nhẫn nại nói với An Cẩm Tú: “Có một đứa con bên cạnh, sau này nàng trong cung, cho dù không có trẫm ở bên, nàng cũng có thể yên ổn mà sống.”

“Không ở bên cạnh thiếp?”  An Cẩm Tú sắc mặt tái nhợt, nói: “Thánh thượng muốn đi đâu?”

Nhìn thấy bởi một câu không ở bên cạnh của mình đã khiến nha đầu này bị dọa thành sắc mặt thế này, sự ỷ lại hoàn toàn như thế, khiến trong lòng Thế Tông có một cảm giác mãn nguyện, “Trẫm không đi đâu cả,” Thế Tông nhẹ giọng cười nói với An Cẩm Tú: “Trẫm ở bên cạnh nàng, nha đầu, nàng sợ phải xa trẫm như  vậy sao?”

An Cẩm Tú nhìn Thế Tông, nước mắt dần lấp lánh ở trong mắt, rưng rưng như muốn khóc, nói: “Không có thánh thượng, thần thiếp làm sao sống nổi?” Lời đã nói ra, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, bàn tay nắm lấy vạt áo Thế Tông của An Cẩm Tú cũng khẽ run rẩy.

“Sao lại khóc rồi?” Thế Tông thấy một câu nói đùa của mình đã khiến An Cẩm Tú rơi nước mắt, vội kéo nàng vào trong lòng, dỗ dành: “Trẫm không dễ gì mới có được nàng, sao có thể để nàng đi? Trẫm đùa một chút, nha đầu nàng lại tưởng thật rồi?”

“Thật sự là nói đùa sao?”  An Cẩm Tú thút thít hỏi: “Thánh thượng chỉ đùa với thần thiếp thôi ư?”

“Nói đùa thôi, đương nhiên chỉ là nói đùa thôi,”  Thế Tông lại hôn nhẹ lên tóc An Cẩm Tú, “Trẫm còn muốn nàng sinh cho trẫm một đứa con, sao có thể không cần nàng nữa?”

“Đến khi nào  thần thiếp mới có thể có con đây?”  An Cẩm Tú ở trong lòng Thế Tông, yếu ớt nói.

Cả người Thế Tông nóng lên. Y ôm chặt mỹ nhân trong lòng hơn, nói: “Muốn một đứa con thì có gì khó? Đợi thân thể nàng tốt hơn, chúng ta sẽ ngày ngày bận chuyện sinh trẻ nhỏ.”