Độc Quyền Chiếm Hữu: Lão Đại Cuồng Si Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 31: TÂM BỆNH




Những ngày sau đó Sở Hạ giam mình trên phòng không có ai ra vào cũng chẳng nói chuyện với bất kì ai. Anh cho dù làm cách nào cũng không khiến cô mở cửa nói chuyện lấy nửa lời đến ăn cô cũng chẳng buồn động đũa. Cả Lưu gia chìm trong một màu ảm đạm đến đáng sợ, người làm không ai nói với ai một câu họ chỉ lặng lẽ làm xong phần việc của mình để chuẩn bị cho tang lễ tiếp theo của Lưu lão gia. Anh chỉ có thể nén nỗi đau mà giúp cô những việc còn lại để cô có thời gian nghỉ ngơi.

Hôm nay đã là ngày thứ hai cô tiếp diễn tình trạng như vậy. Cô không ăn không ngủ, tự nhốt bản thân trong phòng mà khóc ròng rã cả ngày trời. Tâm trạng cô không ổn cũng không muốn anh vào trong, cô giờ đây chỉ muốn một mình.

Du Kinh bước lên cầu thang, anh như thường lệ lại đến phòng cô. Căn phòng đã khóa trái cửa từ hai ngày trước tuy có chìa khóa dự phòng nhưng không ai dám vào trong đó. Anh dừng lại trước cửa phòng cô, lặng lẽ áp tay lên cánh cửa rồi cảm nhận.

Nhưng rồi mãi một lúc sau anh vẫn không nghe được tiếng khóc nức nở của cô như mọi ngày. Trong lòng nóng như lửa đốt lại có chút bất an.

" Cốc, cốc, cốc. "

- Sở Hạ, em đã ổn hơn chưa?

Khoảng không yên lặng bao trùm lấy anh, không ai trả lời. Trong lòng lại càng sốt sắng hơn anh nhíu mày tiếp tục đập cửa.

- Sở Hạ, trả lời anh.

Anh nhíu mày chờ đợi cô nhưng vẫn là yên lặng không một động tĩnh. Cảm giác không yên trong lòng ngày một lớn anh đưa tay lên tiếp tục gõ cửa.

- Hạ Hạ, em có nghe anh nói không? Lên tiếng trả lời nếu không anh sẽ mở cửa vào đấy.

Vẫn không có ai trả lời anh, lúc này những lo lắng trong anh dường như đẩy cao hơn. Du Kinh lập tức lấy chìa khóa dự phòng ra rồi mở cửa. Lần trước anh đã lấy nó ở chỗ quản gia, ông ấy cũng chẳng từ chối mà lập tức đưa cho anh.

Cánh cửa phòng bật mở ra anh lập tức chạy vào bên trong để tìm cô. Bốn bức tường lạnh lẽo, trước mắt không có lấy một chút ánh sáng. Anh chẳng thể nhìn được gì ngoài những mảng tường màu trắng nổi bật.

Đi đến bật công tắc đèn căn phòng lúc này mới sáng lên và anh cũng lập tức nhìn thấy cô đang nằm dưới sàn nhà. Cơ thể yếu ớt chẳng biết đã ngất đi từ lúc nào, khóe mi vẫn còn đọng lại nước mắt.

- Sở Hạ, Sở Hạ.

Anh chạy đến bên cạnh cô nhanh chóng bế cô ngồi dậy. Cơ thể gầy được anh bao trọn lấy, gương mặt cô cho dù đến lúc ngất đi vẫn mang nét thống khổ đến tuyệt vọng.

Cô không động, anh vội vàng bế cô chạy xuống dưới lầu rồi đưa cô đến bệnh viện. Sức khỏe cô vốn đã không tốt lại thêm nhận về cú sốc lớn và không ăn suốt hai ngày nên mới thành ra như vậy. Anh vội vàng nhấn ga thật nhanh rời khỏi Lưu gia rồi lao về phía bệnh viện.

Chiếc xe dừng lại trong sân bệnh viện anh ôm cô bế ra ngoài rồi chạy vào trong. Sợ rằng Sở Hạ sẽ xảy ra chuyện nên anh không dám chậm trễ lấy một giây một phút nào.



- Bác sĩ, mau xem cho cô ấy.

Anh hét lớn rồi chạy vào trong phòng bệnh đặt cô xuống giường. Bác sĩ cũng gấp gáp theo anh, ông cầm lấy đồ đạc rồi thuận đường gọi thêm y tá đến phụ giúp.

Trước nay cô vào bệnh viện tần suất là không ít vậy nên vốn dĩ ở đây đã thành gương mặt quen thuộc. Vị bác sĩ thường xuyên chữa trị cho cô cũng là được ba mẹ cô chọn lựa vậy nên mỗi lần cô bệnh đều sẽ là ông đến khám và kê đơn thuốc.

Lần này cũng vậy, ông trực tiếp thăm khám cho cô. Khoảng không yên lặng bao trùm lấy căn phòng đến thở cũng không dám thở mạnh. Ánh mắt hướng về phía người con gái đang nằm trên giường, anh lo lắng đến mức trong lòng nóng bức đứng ngồi cũng chẳng yên.

Một lúc sau bác sĩ Nhậm mới đứng dậy, ông nhìn anh rồi lên tiếng.

- Cơ thể Lưu tiểu thư sức khỏe vốn yếu lại thêm không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ nên mới ngất xỉu. Có phải trước đó tiểu thư đã trải qua cú sốc về tâm lý không?

Nhìn cô nằm trên giường với gương mặt tiều tụy anh cũng vô cùng đau lòng. Quay sang bác sĩ Nhậm anh khẽ gật đầu rồi trả lời.

- Đúng vậy, cô ấy là vì chuyện của Lưu phu nhân và Lưu lão gia.

Bác sĩ quay lại nhìn cô rồi nói gì đó với y tá. Y tá nghe ông nói liền gật đầu và ghi chép lại những gì bác sĩ Nhậm căn dặn, những lưu ý và đơn thuốc cho cô. Sau đó ông quay lại nhìn anh để y tá bắt đầu làm việc rồi lên tiếng.

- Tôi có thể nói chuyện với cậu một lát không?

- Được.

Hai người trở về phòng làm việc của bác sĩ Nhậm. Suốt quãng đường dài trong lòng anh vẫn không khỏi lo lắng cho cô, ánh mắt liên tục ngoái lại phía sau nhìn về căn phòng mà cô đang ở rồi lại thở dài mà bước tiếp.

Phòng làm việc của bác sĩ Nhậm cũng khá gần phòng bệnh của cô, ông đi tới sau đó mở cửa và mời anh vào. Căn phòng sắp xếp gọn gàng, một bàn làm việc với tài liệu xếp thành chồng và hồ sơ bệnh nhân rải rác.

- Cậu ngồi đi.

Nói rồi ông đứng dậy lấy ra hai ly nước đặt xuống bàn. Đây là phép lịch sự tối thiểu anh theo đó cũng nhận về ly nước mà ông đưa.

- Chuyện Lưu phu nhân mất tôi cũng đã biết. Có lẽ Lưu tiểu thư chịu đả kích lớn từ việc này dẫn đến tâm lý không được vững vàng và từ đó trở thành tâm bệnh.



- Tâm bệnh?

Anh nhíu mày nhìn bác sĩ Nhậm rồi hỏi lại.

- Tâm bệnh là tình trạng sức khỏe tâm thần của một người. Nó ám chỉ đến các rối loạn và vấn đề liên quan đến tâm lý, cảm xúc và hành vi của một cá nhân. Ở trường hợp của Lưu tiểu thư chỉ mới là giai đoạn đầu, nếu không nhanh chữa trị rất có khả năng tâm bệnh sẽ trở thành trầm cảm.

Đối với chuyện này anh vốn dĩ lúc đầu đã suy đoán được một chút ít. Cô từ nhỏ sống trong Lưu gia, được nuôi dạy trong một chiếc lồng thủy tinh suốt hai mươi sáu năm chỉ có ba mẹ và gia nhân ở Lưu gia để bầu bạn. Vậy nên đối với cô cú sốc lần này là vô cùng lớn anh cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý để kéo cô ra khỏi vũng bùn đen của tuyệt vọng.

Du Kinh quay sang nhìn bác sĩ Nhậm, anh có chút lo lắng, đôi mắt đỏ khẽ động.

- Vậy có cách nào để ngăn tâm bệnh chuyển biến xấu hơn không?

Bác sĩ Nhậm trầm ngâm một lát sau đó mới lên tiếng.

- Cách thì có nhưng quan trọng là Lưu tiểu thư có chịu hợp tác hay không mà thôi. Trước hết hãy để cô ấy ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ để cải thiện sức khỏe bên ngoài sau đó mới cải thiện được sức khỏe bên trong.

Ông dừng lại một lát sau đó bước đến bàn làm việc lấy ra một tờ giấy ghi chép. Ở trong đó là những lưu ý của ông xuyên suốt quá trình hai mươi sáu năm làm bác sĩ riêng cho Sở Hạ.

- Có lẽ cái này sẽ giúp ích cho cậu. Hãy lắng nghe và cố gắng hiểu cảm xúc, suy nghĩ của con bé sau đó là chia sẻ, động viên. Hãy giúp con bé thoát ra khỏi cái bóng của tuyệt vọng bằng cách cho con bé thêm niềm tin và sự bảo bọc. Có vậy thì tâm bệnh mới không chuyển biến thành trầm cảm.

Anh cầm lấy tờ giấy mà bác sĩ Nhậm đưa. Bên trong đó có đầy đủ những thứ anh cần, thì ra cô đã sống trong bệnh tật suốt những năm tháng qua. Một người từ nhỏ vì sức khỏe ốm yếu mà không được sống như người bình thường, cô chỉ có thể đọc sách đánh đàn để thời gian một ngày trôi qua một cách vô nghĩa. Có lẽ Lưu phu nhân và Lưu lão gia chính là lý do khiến cô khiến cô không bị trầm cảm trong môi trường sống kìm hãm đó, và bây giờ họ ra đi như thể lý do cuối cùng của cô cũng biến mất.

Anh sợ rằng cô sẽ trầm cảm, sợ rằng cô sẽ hỗn loạn trong tuyệt vọng. Lưu lão gia trước khi chết đã tin tưởng giao cô cho anh Du Kinh cũng không muốn làm ông thất vọng.

- Lưu tiểu thư sẽ sớm tỉnh lại. Tình trạng của cô ấy chăm sóc vài ngày sẽ khỏe hẳn cũng không đáng lo ngại là bao. Vậy nên cậu có thể về quay về rồi.

Bác sĩ Nhậm bước đến bàn làm việc rồi ngồi xuống. Anh theo đó cũng cầm lấy tờ giấy mà ông đã đưa rồi đứng lên.

- Cảm ơn bác sĩ, tôi xin phép ra ngoài.

Du Kinh đứng lên rồi mở cửa bước ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng anh bác sĩ Nhậm chỉ biết lắc đầu thở dài. Số phận của cô đúng là hồng nhan thì bạc phận. Người ta nói nữ nhân đẹp là hoa nhưng nữ nhân khuynh thành thì nhất định sẽ là họa. Cô đẹp đến mức nao lòng, đẹp đến mức không thể diễn tả hết bằng một lời nói. Vậy nên số phận của cô định sẵn là sóng gió, đau thương.

Nữ nhân càng đẹp càng chịu nhiều bi kịch, nữ nhân khuynh thành lại càng phải chịu nhiều đau khổ hơn. Vậy nên mới nói xinh đẹp sẽ không song hành cùng với một cuộc đời sóng yên biển lặng.