Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!

Chương 19: HỒI TƯỞNG CHUYỆN ĐÊM.(H+)




Ngắm nhìn gương mặt của người phụ nữ đang say giấc ngủ sau một đêm chiến tranh kịch liệt. Vuốt ve làn tóc xoăn đen nhẹ nhàng trên gò má của Hách Gia Nhi mà Mặc Hiên Kì không thể giấu nổi được nụ cười nũa rồi.

Anh còn chẳng thể kiềm chế được sức gợi cảm của cô mà đặt nụ hôn lên trán cô. Đôi mắt người phụ nữ dần dần mở ra thì vừa hay bắt gặp cái cảnh này thì vội đẩy Mặc Hiên Kì ra mà nói.

" Này anh làm gì vậy? Vừa sáng ra mà, không đi làm sao? "

Giang bàn tay ra rồi kéo cái thân thể mảnh mai kia vào lòng, mặc kệ cô có vùng vẫy thì anh vẫn không để cho cô tuột mất khỏi vòng tay mình đâu.

" Em muốn tôi đi làm đến thế hả? Con sói nhỏ này chắc là còn muốn một trận nữa à, hay là làm bây giờ luôn. " Miệng nói thì bàn tay tranh thủ luồn xuống cái nơi bí mật kia còn đang trần truồng trong chăn kia.

Cảm giác nhột, sóng lưng liền run nhẹ lên một cái rồi quay sang mà đánh cho cái tay của Mặc Hiên Kì một cái thật đau. Đúng là toàn dở cái thói hư ra.

.....………

Quay lại cái cảnh lúc tối kia nhé.

" Ưm...a..nhẹ thôi. " Hách Gia trong thế bị động mà nằm dưới thân thể to lớn của Mặc Hiên Kì, cô dùng ánh mắt giống dáng vẻ cầu xin mà nói với anh chồng của mình.

" ..... "

Thấy anh không có phản ứng gì, cô không nể mà cắn vào môi anh một cái thật mạnh. Cơn đau tê tái đến trên đầu môi của người đàn ông có lẽ cũng vì vậy mà anh chuyển nụ hôn xuống xương quai xanh mà cắn lấy.

" A..."

" Em còn dám cắn tôi không? " Mặc Hiên Kì kiêu ngạo mà dừng ngay hành động bên dưới của mình mà nhìn cô một lúc rồi hạ giọng.



Có lẽ cô dám đó, sợ gì chứ. Chưa để cô nói anh tiếp tục cướp lời " Em đã sẵn sàng chưa? Tôi hứa sẽ nhẹ nhàng. "

' Ôi vãi! Thật sự không ngờ là anh ấy lại cầu xin mình. Nhưng mà mình còn chưa sẵn sàng nữa, quả thật khi ở bên cạnh Mặc Hiên Kì mình như nhận được sự an toàn, ấm áp. Dạo gần đây anh ấy cũng đối xử với mình tốt hơn hẳn....'

Đang suy nghĩ vu vơ như người mất hồn thì Mặc Hiên Kì hỏi tiếp " Nếu em không đồng ý thì thôi, tôi cũng không bắt ép đâu."

" ..... " Hách Hia Nhi câm nín cả họng, đôi má ủng hồng lên mà quay sang phía bên trái, đôi mắt nhắp lại như kiểu một con thỏ chịu đầu hàng trước một lão sói vậy. Hiểu ý nên Mặc Hiên Kì chỉ nở một nụ cười mà không nới thêm từ gì nữa. Thế là cuộc chơi bắt đầu.

Một nụ hôn thật nồng cháy mà cả hai con người trao cho nhau cùng với hành động vào ra nhịp nhàng kia phải nói thật sự là quá nhiệt tình rồi đó.

" A....ưm..." Bàn tay nhỏ nhắn không chụi đựng được sức đau cùng sự mãnh liệt ra vào ở chỗ ẩm ướt bên dưới kia mà cào cấy lên bờ vai của Mặc Hiên Kì.

Chính ngay cái lúc này hai con người như xích gần lại cái khoảng cách xa lạ trước kia.? Hai thân thể hoà vào nhau, trao cho đối phương một thứ cảm giác ấm áp nào đó đến lạ thường.

Lần này cô đã trao thân cho anh và anh cũng đã trao trái tim cho người con gái đang nằm dưới cái thân thể này của mình. Màn đêm như tạo ra một khung cảnh tà mị, nồng nhiệt hơn cho hai thân thể trần truồng trong căn phòng.

Hách Gia Nhi dần mệt lữ nhưng Mặc Hiên Kì vẫn không đầu thua mà tiếp tục một lúc nữa.

……………

Đến sân tập luyện trong trạng thái mỏi lử cả lưng, đôi chân lê bước khó khăn. Quả thật Mặc Hiên Kì rất thô bạo chiếm hữu, tưởng chừng như cả mấy nghìn năm trời không được hung hãn vậy. Lần này phát tiết một cái là cô xém tí liệt giường.

Thế nhưng phía bên người đàn ông lại rất bất thường, hai người bạn của anh nhìn nhau bốn mắt mà tự hỏi ' tại sao hôm nay Mặc Hiên Kì lạ quá, không lẽ bị ấm đầu sao?'

Cả sáng trong trạng thái mơ màng, lơ đãng ai nói gì cũng đáp trả nhẹ nhàng chứ không phải khó chịu như mọi ngày.

Cho đến khi Long Kim Bảo thấy ngứa hết cả mắt mà lên giọng dò hỏi " Cả đêm mất ngủ à, vừa sáng đã phát bềnh rồi. "



Ngớp ngụm trà mà vắt chéo chân một cách thông thả Long Kim Bảo đảo mắt nhìn lấy Mặc Hiên Kì.

" …. "

" Long Kim Bảo, có phải lâu rồi cậu còn chưa đến thăm lũ hổ đúng không? Có cần tôi cho người đưa cậu đến đó ngay giờ luôn không? " Mặc Hiên Kì trợn tròn mắt mà dáng vẻ cứng rắn mà thốt lời đáp trả.

" .... "

Lại bắt đầu rồi, cái cảnh này đã làm cho Kiều Duy Huân chán đến phát ngán rồi. Đang tính giải vây chuyện này thì tiếng chuông điện thoại của Mặc Hiên Kì vang lên.

Tính không nghe máy nên anh đã dứt khoát tắt máy nhưng lạ thay cuộc gọi cứ lặp đi lặp lại cho đến lần thứ ba anh mới chịu nhìn xem là ai.

Giật nảy mình, phen này thì toang rồi nãy đến giờ là số của ông bà gọi cho mình. Lại còn chê phiền nữa chứ.

" Alo. Thằng cháu khốn khiếp, mày dám cúp máy của ông nữa hả? Đúng là chẳng thể nói nổi bà mày chiều cho mày hư ra cả rồi. " Truyền đến từ đầu dây bên kia là tiếng chưởi mắng của ông nội.

Thật chẳng biết nói sao bây giờ nên anh đành kiếm một cái cớ gì đó vậy. " Ông, cháu xin lỗi. Cháu đang bận việc nên không thể nghe máy của ông được. "

" .... " Mặc Hiên Kì lại ngang nhiên lừa ông mình như vậy thì để Long Kim Bảo giúp thôi. Lần sau mà cậu ta mà còn dám doạ anh thì anh sẽ mách lại với ông nội.

" Thôi kệ mày. Ông gọi để thông báo cho mày phải dắt cháu dâu về nhà ăn bữa cơm vào tối mai thôi. Thế nhé cúp máy đây, mày làm gì thì làm đi. "

" Vâng. "

Ủa cuối cùng anh cũng bất lực mà tự hỏi anh bây giờ có còn là cháu của oing bà hay không nữa. Gọi điện tưởng rằng là hỏi gì anh, lo cho anh ai ngờ lại bảo anh dắt cháu dâu về nhà ăn cơm.