Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!

Chương 23: TRUNG THU CÓ KẺ VUI CŨNG CÓ KẺ BUỒN.




Sau bữa ăn, Mặc Hiên Kì có vẻ không muốn ở lại qua đêm nhà ông bà nội một chút nào. Nên anh đành xin phép về biệt thự riêng. Nhưng không đồng nghĩa là về một mình đâu mà hair đem theo cả vợ về nữa. Dù sao tối nay anh cũng phải xử phạt cô một trận vì lúc nãy dám dẫm chân anh mới được.

Nóng ruột nóng gan giục Hách Gia Nhi ra về nhưng lại bị ông bà nội phũ phàng. Đứng một bên lắng chuyện mà

Mặc Dao Dao cảm thấy tức nỏ tim, từ lúc có sự xuất hiện của Mặc Gia Nhi thì cô bị xem như không khí.

Cũng đúng dù gì Mặc Hiên Kì vẫn là cháu dòng dõi của ông bà mà không thương hơn sao được.

" Để cháu dâu của bà ở lại rồi anh thích đi đâu thì đi, bà không giữ được chân anh đâu mà lo. Đúng không Gia Nhi.

" Vừa nói bà nội Mặc vừa cầm lấy tay của Hách Gia Nhi mà xoa xoa.

Hách Lăng Vĩ nhìn sang Lam Ninh mà biểu đạt ẩn ý qua ánh mắt, lại bảo bà nhìn xem con gái mình sống ở nhà họ Mặc có khi còn sướng gấp trăm lần so với cái tưởng tượng vớ vẩn kia. Thật chẳng hiểu nổi làm sao.

Mặc Hiên Kì nhìn thấy bà mình kiên quyết như vậy thì dù cho anh có nói gì đi chăng nữa thì bà cũng không cho

Hách Gia Nhi rời đi cùng mình đâu.

" Thôi vậy, tối nay cháu và Gia Nhi sẽ ở lại đây. Giờ cháu lên phòng đây mọi người nói chuyện sau ạ. " Mặc Hiên Ki vẻ mặt đầy bất lực rồi quay người sải dài từng bước chân đến hướng có cầu thang lên tầng. •

Để lại Hách Gia Nhi trong trạng thái ngu ngơ rơi vào suy nghĩ mà mặt đỏ lên lúc nào không hay. Lại còn là ' Gia



Nhi 'nua chu!

Bỗng một giọng nói khó chịu vang lên " thế thôi cháu cũng xin phép về phòng ạ, chứ ở đây cháu cũng không có chuyện gì để nói. "

" Ơ con bé này, ăn nói kiểu gì thế không biết. Trước mặt bao nhiêu người mà dám ăn nói hỗn thế à. " Câu nói của

Mặc Dao Dao khiến bà nội có chút tức giận mà quay nhìn theo bóng lưng kia rồi nói.

Nói rồi bà lại quay sang trò chuyện cùng Hách Gia Nhi, thấy nhà họ Mặc đối xử tốt với con gái mình như vậy hai người làm cha làm mẹ kia cũng phần nào đỡ lo lắng. Họ chào tạm biệt ông bà nội Mặc và dặn dò đôi điều với

Hách Gia Nhi một lúc rồi xin ra về.

Sau cả một buổi sáng tức cho điên tiết lên thì Mục Ly đã quyết tâm đến công ty của Long Kim Bảo tìm người đàn ông này tính sổ cho ra lẽ.

Cả cuộc trò chuyện mà chẳng ai chịu nhường ai một câu nào. Đúng là phát điên cả ra cơ mà, người gì đâu mà không có trách nhiệm gì cả.

Hai tay đan vào nhau rồi đặt lên phía trước ngực, dây thần kinh của Mục Ly như căng lên. Cô bắt đầu sử dụng trình độ học vấn tầm quốc gia của mình mà chưởi cho Long Kim Bảo một tràng.

" Đấy là lần đầu của tôi đấy, mà anh lại dám phủ phàng cho qua thế sao. Tôi thật không hiểu đám đàn ông các người đều là lũ bị chó ăn mất lương tâm thế à? "

Chưa kịp để Long Kim Bảo mở miệng Mục Ly đã vội đáp trả tiếp " Theo như anh nói thì đêm đó là tôi chủ động nênanh mới thuận theo. Nhưng nếu anh dứt khoát hơn thì chắc gì đã xảy ra chuyện đó, đấy là do anh ham mê thân thể tôi mà thôi. Bây giờ anh còn lời gì muốn cãi luôn thì nói nhanh. "



Đúng là phục xuống đất luôn, người con gái trước mặt mình đã nói thế thì anh còn làm được gì chắc. Lập luận, lý lẽ triền miên đến nỗi nhức cả đầu. Lưa cái ngày trung thu mà cuộc sống nó cũng không chịu tha cho hai chữ yên bình.

" Thế giờ cô muốn làm sao đây?" Long Kim Bảo nói trong bất lực.

Ngậm đắng nuốt cay nhiều lắm luôn, quả thật thân thế Mục Ly quyến rũ, ba vòng đầy đặn thế kia ai mà chẳng sèm suồng, bị thu hút cơ chứ. Đã đành lại còn được mời gọi ai ngu mà không thưởng thức. Đàn ông là thế mà chẳng ai bỏ được cám dỗ của phụ nữ.

" Tôi chẳng cần danh phận gì cả, nhà tôi cũng chẳng giàu nhưng bố mẹ tôi đủ nuôi tôi. Nhưng sau lần này nếu tôi có thai thì anh phải chịu tda ha nhiệm làm bố con của tôi. Vì Mục Ly tôi đây không muốn con của mình sinh ra lại không có cha như nhiều đứa trẻ khác. Anh thấy thế nào?"

Long Kim Bảo cũng chẳng để tâm gì nhiều mà vội vội vàng vàng đồng ý ngay, thế rồi lại môt câu chuyện của hai con người có số phận trớ trêu qua đi.

Trở về nhà họ Mục, trong tâm trạng đầy vẻ lo lắng, đậm buồn. Kiểu con người ' thích ra gió ' như cô ở ngoài thì mạnh mẽ lắm nhưng về nhà thì lại hoàn toàn ngược lại. Chả hiểu sao vừa vào đến nhà cô đã chạy lại ôm lấy đứa em gái của mình mà khóc.

Như một đứa trẻ của gia đình, lần nào cũng vậy cứ hễ có chuyện không vui là cô lại tìm đến mấy người bạn hay về nhà để được yêu thương chia sẻ.

Mục Huyên Lạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thâm tâm cô vừa nhìn thấy chị mình khóc là đã cảm thấy hụt hẫng, lo lắng thay rồi.

"Mục Ly, xảy ra chuyện gì với chị vậy? " Mục Huyên Lạc hỏi.

Không nhận được đáp án mà mình muốn nghe nên thôi cô cũng không gặng hỏi chị mình làm gì nữa.

Hai người cứ thể ôm nhau một lúc lâu. Không khí trong nhà cứ thể ảm đạm hẳn.