Độc Sủng - Chanh

Độc Sủng - Chanh - Chương 15




An Nguyệt mắt đã hằn tia máu, tức giận nhìn Huyết Ưu Trác.



- " Đến phụ nữ mà anh cũng dám đánh sao? "



- " Ai nói tôi coi cô là phụ nữ vậy? Không hề! "



Huyết Ưu Trác xoay người, dựa hẳn vào cửa kính. Đưa tay vẩy một cái, tên áo đen lúc nãy đưa cô ta tới đây lập tức đứng trước mặt An Nguyệt. Mặt anh có ý cười, khoanh tay trước ngực:



- " Câu thứ nhất! Cô vì sao lại mặc váy của Mạt Mạt? "



- " Bởi vì chị ta không xứng mặc nó! "



An Nguyệt gằn giọng, người quẩy rất mạnh. Cô ta muốn rời khỏi cái ghế này, càng sớm càng tốt!



- " Vả miệng! "



" Chát " một cái, An Nguyệt không nhanh không chậm hứng lấy.



- " Tôi không đắc tội gì với anh sao anh lại hại tôi? "



An Nguyệt hét lên, nước mắt đã chảy xuống.



Người đàn ông này có phải bị điên không?



Tự dưng bắt cô ta tới đây còn làm những trò hết sức vô lý?



- " Câu thứ hai, vết thương trên tay Mạt Mạt là thế nào? "



Huyết Ưu Trác vốn không để ý đến lời nói của An Nguyệt, chỉ tập trung vào câu trả lời của cô ta.



- " Là chị ta mù! Chị ta ngu ngốc tự nhận lấy! "



- " Vả 2 cái! "



Người đàn ông kia hình như vả rất mạnh. Máu trên khoé miệng An Nguyệt từ từ chạy xuống.



Huyết Ưu Trác mặt đã đanh lại. Anh kiềm chế mà thở hắt ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn An Nguyệt không rời:



- " Cô trả lời cho tử tế vào! Lần này không chỉ có vả miệng, lần sau đến bàn tay cô cũng không có mà cầm muỗng ăn cơm! "



- " Anh nghĩ tôi sợ anh sao? "



An Nguyệt liền bật cười thành tiếng. Mặt vênh lên nhìn lại anh.



- " Là chị ta mù! Chị ta bị mù đấy anh biết không? Vết thương có trên người là hết sức bình thường! Anh tài giỏi đứng đây sai người vả miệng tôi được thì sao không đi bảo vệ con mù ấy đi? "



Huyết Ưu Trác lần này có động tĩnh. Anh nhấc người hướng về phía cô ta mà đi tới. Tên áo đen kia lập tức lùi về phía sau. Nhường chỗ cho anh bước đến.



Huyết Ưu Trác hơi khom người xuống, bắt lấy cổ tay An Nguyệt xoay mạnh một cái.



" Rắc "



Nghe thấy tiếng xương vỡ!



- " Á! "



An Nguyệt đau đớn mà hét lên. Mặt thấm đầy mồ hôi ngước lên nhìn anh. Ánh mắt chứa đầy sự chán ghét:



- " Loại đàn ông dám đánh cả phụ nữ! Hơn cả cầm thú! "



- " Cô có tin bây giờ trên mặt cô xuất hiện một vết dao cắt hay không? Đừng có mà mạnh miệng! "



An Nguyệt thở hồng hộc không kiêng nể đáp lại:



- " Anh với chị ta đúng là một cặp trời sinh! Một đứa điên với một đứa mù! "



Huyết Ưu Trác đang cầm cổ tay An Nguyệt, nghe thấy câu nói này, tay lại xoay tiếp một cái, bàn tay An Nguyệt bị bẻ ngoặt vào gần đến cổ tay:



- " Á! "



An Nguyệt trán nổi đầy gân xanh đau đớn mà ngất lịm đi.



Huyết Ưu Trác thấy cô ta ngất đi mới chịu buông tay. Sau đó liền rút một cái khăn trong túi lau sạch tay, tức giận mà vứt xuống sàn nhà:



- " Thật không thể ngờ, em gái của Mạt Mạt là loại người như vậy! Vết thương trên tay Mạt Mạt chắc chắn do cô ta làm! "



- " Luv! "



Tên áo đen lúc nãy liền bước lên.



- " Cậu chủ! "



- " Giúp tôi một việc! Sai người bảo vệ Mạt Mạt, để ý luôn mấy người xung quanh cô ấy. Tiện thể đem cô ta về nhà! "




- " Được! "



- ----



Trời chập tối, chưa thấy An Nguyệt về nhà. An Mạt có chút lo lắng đứng ngồi không yên.



- " Dì Thẩm! Có biết An Nguyệt đi đâu không? "



- " Tôi không rõ, lúc sáng có người đến tìm cô chủ! Chắc cô chủ ra ngoài cùng người đó rồi! "



- " Là...đàn ông sao? "



An Mạt trong lòng thấp thỏm. Tính con bé nóng nảy, cũng hay ra ngoài chơi đêm. Nếu xảy ra sự việc gì... Nghĩ đến đây cô liền rùng mình.



" Cạch "



Tiếng cửa mở. An Nguyệt lết tấm thân đầy mồ hôi bước vào nhà.



An Mạt nghe thấy tiếng lập tức kêu Ôn Thẩm dìu mình ra ngoài.



- " An Nguyệt! Em về rồi à? "



An Nguyệt ánh mắt đay nghiến nhìn cô. Răng cắn chặt môi tức giận đến run người.



Ôn Thẩm thấy biểu cảm của An Nguyệt khẽ kéo An Mạt cách xa một chút.



- " Dì Thẩm sao vậy! "




Ôn Thẩm cười trừ, không lên tiếng.



- " Bà Ôn, phiền bà vào bếp lấy cho tôi ly nước! "



An Nguyệt gằn từng tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn An Mạt. Ôn Thẩm chầm chậm buông tay cô, chạy nhanh vào bếp.



- " An Mạt chị có người bảo vệ thật đáng khen! "



An Mạt cau mày, có chút khó hiểu, đầu hơi nghiêng qua:



- " Bảo vệ? Ai bảo vệ cơ? "



Cơn đau từ tay lại dấy lên. An Nguyệt nhớ đến cảnh lúc nãy mà Huyết Ưu Trác làm với mình. Không có chỗ nào phát tiết, nhìn thấy cô lập tức đẩy mạnh một cái.



- " Chị đừng giả vờ! Bị mù còn bày đặt thanh cao! "



An Mạt bị đẩy bất ngờ khiến cô ngã lăn xuống, trán bị đập vào góc tường khiến máu túa ra.



Chưa hả dạ An Nguyệt lại đạp chân lên chân cô, lực đè xuống rất mạnh.



- " Tôi ra nông nỗi như vậy chắc chị vui lắm đúng không? "



- " An Nguyệt...em nói gì vậy? "



Cô mím chặt môi cố ngồi thẳng dậy, nhưng đầu hơi choáng lại ngã xuống.



An Mạt đáng thương bị An Nguyệt đạp dưới sàn nhà không thương tiếc!



- " Chị bị mù rồi sao còn hành hạ tôi vậy? "



An Nguyệt hét lên, thiếu điều muốn xông vào đánh cô.



Âu Dương Đằng vừa về kịp lúc, thấy cảnh này liền vứt tập hồ sơ trên tay xuống kéo An Nguyệt ra.



- " Em lại sao vậy? "



An Nguyệt khó khăn giơ cánh tay bị bẻ ngoặt đưa đến trước mặt hắn. Vết thương nơi miệng còn chưa khô máu, cô ta liền gào lên, vết thương lại nứt toạc ra:



- " Chị ta làm em thành ra như vậy? Anh hài lòng chưa? "



Âu Dương Đằng sững sờ, đưa tay lau vết máu cho An Nguyệt, tim nhói đau liền đỡ cô ta đi vào trong.



Không thèm đoái hoài đến cô!



Chỉ liếc xéo nhìn cô một lần!



Ôn Thẩm đứng quan sát từ lúc nãy, tay cầm ly nước run lên từng hồi.



Thấy An Mạt bị An Nguyệt giẫm mạnh cổ chân!



Thấy An Nguyệt đẩy An Mạt ngã, đầu đập vào góc tường túa máu!



Con bé ngốc An Mạt này, đến lúc phải biết sự thật rồi!