Độc Sủng Dược Phi

Độc Sủng Dược Phi - Chương 4: Đông Bách Tử Hạo




Cách đây mười chín năm, khi Đông Bách Tử Hằng còn là một hoàng tử. Hắn có một hoàng đệ song sinh là Đông Bách Tử Hạo. Cùng là đích tử của Hoàng Hậu, lại văn võ song toàn nên là hai vị hoàng tử ưu tú nhất của tiên đế. Hai vị hoàng tử này cùng yêu thích một nữ nhân. Nàng là thiên kim của Nam Cung gia gọi là Nam Cung Khiết Ngọc. Nam Cung Khiết Ngọc là đệ nhất mỹ nhân của Vệ quốc năm đó, nàng còn là một trong những nhân tài võ học của Nam Cung gia. Nàng từ nhỏ đã theo cha luyện võ lại thiên phú thông tuệ nên được Tiên đế đặc cách luyện võ cùng các vị Hoàng tử. Từ đó nàng cùng Đông Bách Tử Hằng và Đông Bách Tử Hạo thân nhau. Thời gian thấm thoát trôi đến khi họ thành niên, hai vị hoàng tử đã đem lòng yêu vị sư muội này. Đáng tiếc, người Nam Cung Khiết Ngọc yêu chỉ có duy nhất Đông Bách Tử Hạo. Vệ quốc năm 420, hạ chí, hai vị hoàng tử cùng nhau thực hiện chuyến nam tuần. Đi cùng còn có Nam Cung Khiết Ngọc cùng trưởng tử Nam Cung gia Nam Cung Vấn Thiên.

Chính trong chuyến nam tuần đó Nam Cung Khiết Ngọc cùng Đông Bách Tử Hạo đã xảy ra quan hệ. Chỉ là chuyện này không ai biết. Đông Bách Tử Hạo dự định về triều sẽ lập tức xin phụ hoàng cử hành hôn lễ. Nhưng ai ngờ lần nam tuần đó là lần cuối cùng nàng được nhìn thấy Đông Bách Tử Hạo. Trêи đường trở về khi chỉ còn cách kinh thành một ngày đường, đoàn người của hai vị hoàng tử gặp phải thích khách, hỗn chiến xảy ra. Trong lúc đánh nhau kịch liệt nàng cùng Đông Bách Tử Hạo chạy đến một sơn động….

– Tử Hạo, chàng bị thương rồi.

Nam Cung Khiết Ngọc lo lắng nhìn vết thương trêи ngực Đông Bách Tử Hạo.

– Ngọc nhi, chạy…chạy đi

Đông Bách Tử Hạo khó khăn lên tiếng, hắn biết mình không được rồi.

– Tử Hạo, không, ta không đi.

Nam Cung Khiết Ngọc kịch liệt lắc đầu, nàng không thể đi mà không có Tử Hạo. Tiếng bước chân ngày càng dồn dập. Đông Bách Tử Hạo biết là không kịp nữa bèn nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng khiến nàng bất động. Sau đó liền mang nàng đến một khe động kín đáo đặt nàng ở đó. Trước khi rời đi còn sủng nịch hôn lên má nàng.

– Ngọc nhi, phải sống thật tốt, hai canh giờ nữa huyệt đạo tự giải nàng trở về tìm viện binh cùng đại hoàng huynh. Ta sợ huynh ấy cũng lành ít dữ nhiều.



Nam Cung Khiết Ngọc không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đông Bách Tử Hạo. Nhưng rất tiếc nàng không lay động được nam tử này. Sau cái hôn ấy hắn đã kiên quyết rời đi. Vừa lúc sắp chạy khỏi sơn động thì đám hắc y nhân cũng vừa vặn vây tới.

– Nhị hoàng tử, e là hôm nay ngươi phải bỏ mạng tại đây.

– Phản tặc

Đông Bách Tử Hạo gằn giọng nhìn đám hắc y nhân. Một tên hắc y nhân cầm đầu bước lên chĩa kiếm về phía Đông Bách Tử Hạo.

– Nữ nhân đi cùng ngươi đang ở đâu?

Đông Bách Tử Hạo cười lạnh.

– Hừ, ngươi đừng mong bắt được nàng, nàng sớm đã chạy thoát rồi.

– Nàng ta sẽ bỏ ngươi lại đây sao?

Hắc y nhân ngờ vực.

– Nàng là đi tìm viện binh, chỉ một lát nữa thôi từng người các ngươi đừng hòng chạy thoát.

Hắc y nhân kia đột nhiên cười lớn.

– Haha, tìm viện binh sao, vậy là có lẽ nó sẽ vội vàng lắm.

Hắc y nhân chậm rãi kéo ra khăn che mặt. Đông Bách Tử Hạo kinh ngạc thốt lên.

– Nam Cung Vấn Thiên.

Bên trong khe động Nam Cung Khiết Ngọc nghe được lời này đồng tử bất giác mở to, nội tâm đau đớn.

– Phải, nhị hoàng tử, chính là thần.

– Ngươi muốn tạo phản?

– Hắn không tạo phản, hắn là làm theo mệnh lệnh của ta.

Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên. Đám hắc nhân lần lượt tách ra nhường đường cho một nam nhân mặc hoàng sam bước tới. Lần này Đông Bách Tử Hạo không còn đứng vững, tay cầm kiếm bất giác run lên, cuối cùng là rơi xuống đất.

– Hoàng.. Hoàng huynh

– Tử Hạo, thật xin lỗi

– Tại… tại sao?

– Ngươi dựa vào cái gì đoạt lấy sủng ái của phụ hoàng, dựa vào cái gì lúc nào cũng đứng trêи ta một bậc? Ngay cả nữ nhân ta yêu cũng đoạt đi, Đông Bách Tử Hạo, ta kém ngươi chỗ nào?

Nam nhân mặc hoàng sam gằn giọng, đáy mắt hiện lên sát khí. Đông Bách Tử Hạo từ lúc nhìn thấy Đông Bách Tử Hằng thì vẫn còn hoang mang tột độ. Tay vẫn run rẩy mờ mịt nhìn thân ca ca của mình.

– Ca ca..

– Đừng gọi ta, Tử Hạo ta có thể nhường ngươi tất cả, chỉ duy nhất Ngọc nhi là không thể, ngươi thừa biết điều đó còn cố ý đoạt của ta, ngươi có để ta vào trong mắt không?

– Ca ca, ta cũng thật lòng yêu Ngọc nhi, chẳng…phải huynh nói huynh đã có chính phi nên không muốn thiệt thòi Ngọc nhi sao?



– Haha, chỉ là ngụy biện, dựa vào cái gì hôn sự của ta bị đem ra trao đổi, phụ hoàng bắt ta lấy Bạch Vũ chỉ vì muốn trói buộc Bạch gia, chưa hề hỏi xem ta có muốn hay không? Còn ngươi, phụ hoàng chưa bắt ngươi phải làm bất cứ thứ gì, tại sao vậy?

Nam nhân càng nói sát khí trong mắt càng đậm. Cuối cùng hắn chĩa kiếm về phía Đông Bách Tử Hạo.

– Tử Hạo, nếu ngươi không còn, vị trí trữ quân không ai tranh với ta, Ngọc nhi cũng sẽ thuộc về ta, nhưng ta vẫn niệm tình thủ túc cho ngươi trước khi chết sẽ được minh bạch mọi chuyện.

– Ca, Tử Hạo chưa bao giờ muốn tranh với huynh, chưa bao giờ..

Đông Bách Tử Hạo nhàn nhạt cười, hướng mũi kiếm trêи tay Đông Bách Tử Hằng lao tới. Thân thể cứ thế xuyên qua mũi kiếm, máu từng dòng nhuộm đỏ y phục hắn. Chỉ là khi mất hẳn ý thức hắn vẫn hướng Đông Bách Tử Hằng gọi.

– Ca..

Đông Bách Tử Hằng đột nhiên run lên. Hắn buông bỏ thanh kiếm, nhìn Đông Bách Tử Hạo dần ngã xuống. Đôi chân hắn chôn chặt xuống mặt đất không cách nào cử động nổi. “Tử.. Tử Hạo.. “

Đông Bách Tử Hằng nội tâm suy sụp nhìn thân đệ đệ gục trêи đất. Cuối cùng hắn cũng tự tay giết chết Tử Hạo, nhưng tại sao hắn không vui, thâm tâm hắn lại đau đớn như vậy, tại sao?



– Đại hoàng tử, có nên mang xác nhị hoàng tử về kinh không?

Nam Cung Vấn Thiên cung kính lên tiếng.

– Không… Không cần. Ngươi mau đi tìm Ngọc nhi.

– Nhưng mà để xác ở đây e là..

– Ở đây hẻo lánh sẽ không ai lui tới, có người phát hiện cũng chỉ là xác một tên vô danh bị sơn tặc truy đuổi, tạm thời không được nói là hắn đã chết.

– Nhưng tại sao?

– Nếu biết hắn chết phụ hoàng sẽ tổ chức quốc tang, khi ấy ta sẽ không thể xin ban hôn cùng Ngọc nhi được.

– Dạ, thần hiểu.

Nam Cung Vấn Thiên lập tức dẫn đám hắc y nhân đi thay đổi y phục tìm kiếm Nam Cung Khiết Ngọc. May mắn là Ngọc nhi đã chạy đi tìm viện binh nếu không hắn cũng phiền động tay với thân muội muội. Nhưng ai ngờ được trong khe động đó, nữ tử đáng thương kia đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện. Nước mắt nàng từ lâu đã phủ kín khuôn mặt thanh tú, nội tâm kịch liệt đau đớn nhưng vẫn bất động không làm gì được. Thân ca ca của nàng cùng bằng hữu của nàng cùng nhau trước mặt nàng giết đi Tử Hạo, giết nam nhân nàng yêu nhất. Tại sao lại tàn nhẫn với nàng như vậy?

Nàng ngồi nơi đó hai canh giờ đợi khi huyệt đạo tự giải cũng là lúc ánh mắt nàng trở nên điềm tĩnh lạ thường. Nàng bước dần ra cửa động lạnh lẽo, không còn một bóng người, chỉ có duy nhất xác Đông Bách Tử Hạo nằm đó. Nàng dịu dàng đỡ lấy khuôn mặt nam nhân ấy, cẩn thận hôn lên trán Đông Bách Tử Hạo rồi dùng sức cõng xác Đông Bách Tử Hạo lên vai. Mất nữa canh giờ sau một ngôi mộ đã được nàng đắp xong, trêи bia gỗ không hề ghi chữ. Nàng đứng đó thật lâu thật lâu.

– Tử Hạo ở đây đợi ta, sẽ nhanh thôi ta đến cùng chàng…

Sau đó nữa tháng, tiên đế băng hà nhường ngôi cho trưởng tử Đông Bách Tử Hằng, dặn dò hắn phải tìm được Tử Hạo. Đông Bách Tử Hằng lên ngôi lấy hiệu là Vĩnh Hòa, dán bố cáo khắp nơi tìm Đông Bách Tử Hạo. Nhưng mọi chuyện đều vô vọng. Nam Cung Khiết Ngọc ngày nhập cung đã nhìn qua tấm cáo thị mà cười nhạt. Nàng một thân hỉ phục uy nghiêm nhập cung, được Hoàng thượng đặc cách không cần qua nghiệm thân, trực tiếp phong phi. Đêm đầu tiên thị tẩm, nàng nhớ Đông Bách Tử Hằng đã vô cùng xúc động.

– Ngọc nhi, cuối cùng trẫm cũng có được nàng, chỉ cần nàng mở miệng trẫm lập tức hủy bỏ hậu cung chỉ lưu lại một mình nàng.

Đông Bách Tử Hằng vừa nói vừa hấp tấp hôn lên từng thớ thịt của Nam Cung Khiết Ngọc. Nhưng nàng chỉ nhìn lên trần cười lạnh rồi cảm nhận người kia từ từ gục trêи thân. Trước khi đến đây nàng đã bôi mê hương khắp người. Chỉ cần tiếp xúc thân mật thì Đông Bách Tử Hằng lập tức hôn mê bất tỉnh. Nàng thẳng tay hất Đông Bách Tử Hằng khỏi người, chủy thủ trong ống tay áo lấp lánh lộ ra. Chính lúc sắp đoạt được mạng hắn thì nàng bất chợt thấy thân thể khác lạ, cảm giác muốn nôn cực kì khó chịu. Nàng đàng buông chủy thủ, tận lực kiềm lại cơn nôn trong cổ họng.

Nàng lờ mờ đoán ra điều gì đó liền đưa tay tự bắt mạch mình. Liền đúng như nàng dự đoán, nàng đang mang thai, là hỉ mạch. Nàng đột nhiên vui sướиɠ, là cốt nhục của nàng cùng Tử Hạo. Rồi lòng thù hận lại dâng lên, nàng chậm rãi tiến lại long sàn. Đông Bách Tử Hằng vẫn ngủ say, khuôn mặt giống Đông Bách Tử Hạo như tạc. Nàng vô thức xoa xoa bụng.

– Hài nhi, nếu ta giết hắn vậy con phải làm sao đây, ta chết không đáng tiếc nhưng còn con không lẽ cũng chịu chôn cùng ta sao?

Nàng bắt đầu rối rắm, nàng định sẽ chết chung cùng Đông Bách Tử Hằng, dù gì nàng cũng không thoát được, nhưng hiện tại nàng lại mang trong người đứa con của Tử Hạo, nàng không thể. Nàng im lặng nhìn ánh nến trong phòng, rất lâu sau nàng nhẹ nhàng cởi bỏ ngoại sam của mình cùng Đông Bách Tử Hằng, cứ thế an ổn bước lên long sàn ngủ. “ Tử Hạo, ta phải giữ lại đứa trẻ này, sẽ bảo vệ nó, sẽ để nó từng bước từng bước lấy đi vương triều của Đông Bách Tử Hằng, giúp chàng từng thứ từng thứ đòi lại”

Người ta nói lòng thù hận của nữ nhân rất đáng sợ. Nàng bắt đầu từ lúc đó đã trù tính kế hoạch, khiến Đông Bách Tử Hằng tin tưởng đây là con hắn, còn vì Đông Bách Hàn hết mực cưng chiều. Nàng nhớ ngày nàng lâm bồn Hàn nhi hắn đã ở ngoài đợi suốt một ngày một đêm, có thể thấy hắn đối với đứa trẻ này đặc biệt thiên vị. Nhưng vì che giấu thân phận của Đông Bách Hàn nàng liền lấy cớ nhi tử bị bệnh lạ mang Đông Bách Hàn đến Dưỡng Tâm tự ở suốt hai năm đầu. Đến khi hài nhi lớn hơn mới mang về hoàng cung, nhưng cũng đặc biệt hạn chế tiếp xúc, Đông Bách Tử Hằng cũng chỉ được sờ qua chứ chưa từng được bế. Nàng nhìn đứa trẻ ngủ say trong nôi nhẹ giọng thủ thỉ.

– Hàn nhi, ta xin lỗi đã ủy khuất con, nhưng con đừng trách ta, tất cả là vì trả thù cho phụ vương con…