Độc Sủng - Hi Vân

Chương 37




Bùi Việt cất khối đá đi, bắt đầu công việc phê chữa sổ con, Lưu Khuê ở bên cạnh hầu hạ bút mực, vừa nhẹ giọng hỏi.

“Bệ hạ, ngài tính xử trí chuyện Thư gia như thế nào?”

Bùi Việt không trả lời ông.

Lưu Khuê nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn thật sâu, trong lòng đại khái nắm chắc.

Bùi Việt không phải kiểu người chuyện gì cũng thích treo trên miệng, hắn quen hành động. Lâu như vậy vẫn luôn không đón Thư Quân vào hoàng cung, ban đầu có lẽ là muốn chờ cô nương đồng ý, không muốn miễn cưỡng người ta, dần dần thì sao, đã có suy nghĩ cưới vợ, lại chậm chạp không hạ chỉ, có lẽ là muốn quét sạch rào cản trong triều. Đến lúc đó ý chỉ phong Hậu hạ xuống, lực cản trở sẽ giảm đi rất nhiều.

Bình tĩnh mà xem xét, Lưu Khuê không tán thành Bùi Việt lập Thư Quân làm Hoàng hậu. Một cô nương mềm mại yếu ớt như vậy, làm sao tọa trấn được hậu cung? Nhưng Bùi Việt lại không phải một hôn quân xúc động bốc đồng, nếu hắn đã có suy nghĩ này, tất nhiên cũng sẽ dọn tốt đường lui.

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đồng ý điều kiện của Thư Lan Phong, không nạp phi tử khác sao?

Lưu Khuê cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng lại không còn lời nào để nói.

Bùi Việt luôn không thích người khác đối nghịch với hắn, một khi đã quyết định chủ ý thì không thể thay đổi. Lưu Khuê hiểu được mình có nhiều lời cũng vô ích, dứt khoát làm người hiểu chuyện, theo tâm ý của quân thượng mới là thượng sách.

Giao thừa đến gần, cuối cùng thời tiết vào ngày 24 tháng Chạp cũng trong xanh, đường phố được người của binh mã tư dọn dẹp sạch sẽ, các gia đình buồn chán lâu ngày đều nối đuôi nhau ra ngoài, kéo nhau lên phố mua sắm Tết, hai cửa hàng của Thư gia cũng ở thời điểm bận rộn nhất.

Tô thị vội vàng xem sổ sách, Thư Quân bị Thư Lan Phong bắt ở trong nhà không cho phép ra cửa, đành phải giúp đỡ Tô thị xử lý nội bộ, triệu tập tiểu nha hoàn cắt giấy dán cửa sổ, thay cũ đổi mới.

Thân thể Dương thị bên nhị phòng đã khá hơn, chẳng qua bà ta mất thể diện lớn như vậy, không thường ra ngoài, nhiều nhất là đến phòng lão thái thái ngồi một lát rồi trở về phòng. Chuyện của Thư gian đã hoàn toàn do phu thê đại phu nhân làm chủ.

Nhi tử dưới gối đại phu nhân đã cưới vợ, hai nữ nhi đều xuất giá, đúng là lúc nhàn hạ rảnh rỗi. Hai tháng trước con dâu lớn được chẩn đoán có thai, đại phu nhân Phương thị chỉ đợi chờ ôm cháu. Năm trước Thư Chi có về Thư gia một chuyến, nàng ta có tính mạnh mẽ, nhất định không chịu nói ra chuyện ấm ức ở Vương phủ cho nhà mẹ đẻ, có điều đại phu nhân vẫn nhìn ra chút manh mối từ sắc mặt của nữ nhi, mới hỏi nàng ta nguyên nhân tại sao.

Thư Chi không kiên trì được nổi ở trước mặt mẹ ruột, nói cho đại phu nhân chuyện phòng the của Bùi Giang Thành có trở ngại, đến nay nàng ta còn chưa phá thân. Đại phu nhân kinh hãi không thốt nên lời: “Đây chính là chuyện cả đời đó, tại sao con không nói sớm?” Vào ngày hồi môn, Thư Chi sợ mất mặt nên mới không lên tiếng.

Đại phu nhân nhìn nữ nhi nước mắt lưng tròng, trong lòng tức thì tức, cũng không thể không tính toán cho nàng ta.

“Con xem mà làm, hoặc là hòa li tái giá, hoặc là nói cho mẹ chồng con, bảo bà ta nghĩ cách. Ta nghĩ, bà ta còn sốt ruột hơn cả chúng ta.”

Thư Chi ngừng khóc: “Bà ấy quả thật sốt ruột hơn con...”

“Nói như vậy, hiện tại mẹ chồng con cũng không có cách nào?” Đại phu nhân nhướn mày nói.

Thư Chi thất thần gật đầu, yên lặng trong chốc lát, nàng ta cắn răng nói: “Cho dù thế nào, nữ nhi cũng sẽ không hòa li.”

Nàng ta nhất định phải bảo vệ cái danh trưởng tôn tức hoàng gia này.

Đại phu nhân không thích sắc mặt hám danh lợi này của nàng ta, chỉ nhìn mặt mũi không nhìn bên trong, cuối cùng tổn hại còn không phải chính mình sao?

Ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích, bà ta chỉ nói: “Để ta giúp con nghĩ thêm biện pháp.”

Người Thư gia không nhiều, đêm giao thừa cũng không náo nhiệt, các phòng tụ họp trong phòng lão thái thái ăn cơm tất niên. Thư Lan Phong lấy lý do thân thể Tô thị không khoẻ, đưa vợ con trở về phòng sớm.

Pháo hoa pháo trúc được đốt lên khắp kinh thành, âm thanh lớn vang lên không ngừng, càng khiến cho tam phòng Thư gia vô cùng yên tĩnh. Tô thị ra cửa một chuyến, hứng một trận gió, đã vào phòng nằm từ sớm. Thư Quân quấn trong chiếc áo khoác da độn lông vũ xem pháo hoa ở trong sân. Thư Lan Phong thoáng nhìn nữ nhi không vui, dỗ nàng.

“Mẹ con ngủ rồi, tối nay con cùng cha đón giao thừa nhé?”

Thư Quân hừ một tiếng, quay mặt đi.

Thư Lan Phong sờ sờ mũi ngượng ngùng cười, nhìn pháo hoa nơi xa thỉnh thoảng loé lên, khẽ thở dài.

“Đứa nhỏ ngốc, cha còn có thể hại con được sao?”

Thư Quân không nói tiếng nào, chẳng qua hốc mắt chậm rãi phiếm hồng.

Thư Lan Phong cũng không giải thích nhiều lời.

Thư Quân trọng tình cảm, hẳn đã cho phép người ta, bây giờ bởi vì ông ngăn cản mà buồn bã trong lòng. Mà ông thì sao, đâu thể nhìn nữ nhi nhảy vào hố lửa. Mấy ngày nay, trong hoàng cung không có động tĩnh gì, Thư Lan Phong cũng có chút hiểu được tính tình Bùi Việt, hắn không phải là một quân vương sẽ làm khó người khác, như thế là tốt nhất.

Chỉ là ngày Tết, cũng không thể để nữ nhi ủ rũ mặt mày như vậy.

“Con đợi đã, cha cho con một món bảo bối.”

Thư Lan Phong cười tủm tỉm dạo bước đi về hướng thư phòng.

Thư Quân trừng mắt liếc nhìn bóng dáng phụ thân một cái, nắm lấy vạt áo quấn chặt thân mình, dọc theo cửa hông đi về viện của mình.

Vừa qua khỏi cửa hông, đi vào hành lang bên trong viện, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một nha hoàn mặc xiêm y giống hạ nhân Thư gia đang ở trước mặt, trong tay ôm một hộp gấm to cụp mi cúi đầu đi về hướng Thư Quân. Thư Quân liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ấy là tiểu cung nữ tên Linh Linh trong hoàng cung, cũng không biết tại sao nàng ấy lại trộn lẫn vào Thư gia thế này.

Không kịp nghĩ nhiều, tim Thư Quân đập nhanh hơn, bỗng nhiên ngừng bước chân, xoay người ngăn cản tầm mắt Thược Dược.

“Muội muội tốt, ta đói rồi, em đi nấu giúp ta chút bánh gạo tới đây được không?”

Thược Dược sửng sốt: “Cô nương, không phải người mới vừa dùng cơm tối sao? Cẩn thận ăn nhiều bị đau bụng đó.”

Cái miệng nhỏ của Thư Quân chu lên: “Em cũng đâu phải không nhìn thấy, sắc mặt lão thái thái khó coi như vậy, ta có ăn được mấy miếng đâu. Đúng rồi, ngoại trừ bánh gạo, em nướng thêm một đĩa tôm nữa nha.”

Thược Dược nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Thư Quân, không còn cách nào. Thời gian gần đây nàng ấy kẹp giữa lão gia và cô nương vốn đã khó khăn, hiện giờ Thư Quân đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy, sao Thược Dược có thể không đồng ý? Nàng ấy chỉ là lo lắng mình đi rồi, trong phòng không ai chăm sóc.

“Vậy người đừng đi đâu hết nha.”

Ánh mắt Thư Quân đen láy linh động liếc nàng ấy: “Ta còn có thể đi đâu, em yên tâm, chàng cũng sẽ không tới.” Thư Quân nói tới đây, ngực hơi hơi chua xót.

Thược Dược không biết nên nói gì, uốn gối với nàng, rồi quay trở lại dãy nhà sau.

Thư Quân thấy thế, vội vàng quay đầu lại đi tìm Linh Linh. Linh Linh vừa quan sát đánh giá bốn phía, vừa bước nhanh đến trước mặt Thư Quân, không nói hai lời nhét hộp gấm vào tay nàng, cũng không dám hé răng, im lặng hành lễ xong lui xuống.

Hộp gấm đặt ở trong tay rất nặng, Thư Quân thiếu chút nữa không cầm được, đến lúc quay đầu đi tìm Linh Linh, đã không thấy bóng dáng nàng ấy đâu nữa.

Thư Quân cất hộp gấm vào trong túi, vội vàng trở lại chính phòng, bảo tiểu nha đầu đang đốt than sưởi đi ra ngoài, ngồi xuống giường La Hán, mở hộp gấm kia ra.

Lọt vào trong tầm mắt là một cái vòng tay san hô toàn thân màu đỏ, màu sắc đỏ thẫm rực rỡ, giống như mỡ đông, phía trên điêu khắc hoa văn long phượng trình tường. Thư Quân không hiểu quy củ hoàng gia, nếu có Vương Ấu Quân ở đây, nhất định sẽ biết một cái vòng tay như vậy có ý nghĩa gì.

Thư Quân đoán được đây là lễ vật năm mới Bùi Việt tặng nàng. Nàng không chút do dự đeo lên tay, cổ tay trắng như tuyết, rất hợp với vòng tay san hô đỏ thẫm, màu đỏ càng diễm lệ, trắng càng thêm trắng, đẹp vô cùng.

Thư Quân rất thích, bởi vì là hắn đưa, nàng càng thích.

Ngoại trừ vòng tay, trong hộp gấm còn có một cái túi vải màu vàng nhạt, Thư Quân mở ra thì thấy, bên trong là một túi tiểu cá vàng(*) màu vàng rực rỡ.

(*) Túi tiểu cá vàng: Ở đây chỉ vàng ròng đúc thành hình cá bé xinh xinh.

Đây là tiền mừng tuổi mà hắn cho nàng sao?

Thư Quân cong môi cười, đuôi lông mày thấm đẫm mặt trời mùa xuân.

Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng nhận không ít tiền mừng tuổi của cha mẹ, nhiều nhất là mười lượng bạc hoặc tám lượng bạc. Bùi Việt lại vô cùng hào phóng cho nàng một túi tiểu cá vàng.

Thư Quân ôm vào ngực, trong lòng nặng trĩu.

Ngày thường nàng rất tiết kiệm, không phải nữ tử phô trương, ăn mặc chi phí đủ dùng là được. Nàng không có quá nhiều ham muốn với vàng bạc châu báu, chỉ vì là người trong lòng tặng, Thư Quân mới vui vẻ như vậy.

Nàng đang ôm ấp niềm vui, chợt nghe từ ngoài cửa truyền đến tiếng cười của phụ thân: “Quân Quân, nhìn xem cha mang tới cho con cái gì?”

Thư Quân hoảng sợ, vội vàng giấu hết túi vải và hộp gấm ra phía sau.

Thư Lan Phong rất nhanh đã bước vào, thấy Thư Quân ngồi bất động, cũng không so đo nữ nhi thất lễ, lập tức mở lòng bàn tay ra, đưa tới trước mặt nàng, dỗ dành.

“Nhìn xem, đây là cha dùng tiền riêng năm nay chuẩn bị cho con một tiểu cá vàng, thứ này rất quý giá, con nhận đi.” Cõi lòng Thư Lan Phong đầy chờ mong nhìn nữ nhi.

Trên mặt Thư Quân không có chút vui mừng nào, chỉ lẩm bẩm một tiếng, thậm chí còn có vài phần căng thẳng: “Cảm ơn cha.”

Nàng chậm rì rì đưa bàn tay ra nhận.

Thư Lan Phong đang muốn đưa tiểu cá vàng trong lòng bàn tay qua, bỗng nhiên thoáng nhìn phía sau Thư Quân lộ ra một góc màu vàng.

Trong nhà người bình thường không cho dùng đồ vật có màu vàng kim, trừ phi đó là đế vương.

Sắc mặt Thư Lan Phong lập tức sa sầm: “Phía sau con đang cất giấu cái gì?”

Thư Quân vừa vặn bị bắt được, tủi thân nhìn Thư Lan Phong, “Cha...” Hàng mày tinh tế nhăn lại, dáng vẻ giận mà không dám nói gì, còn mang theo vài phần cầu xin.

Thư Lan Phong trừng mắt, Thư Quân mím đôi môi nhỏ, không tình không nguyện lấy cả hộp gấm và túi vải đưa ra.

Trước tiên Thư Lan Phong đưa tiểu cá vàng quý giá của mình nhét vào tay Thư Quân, lại nhận lấy túi vải và hộp gấm, mở túi vải kia ra nhìn.

Cả một túi tiểu cá vàng, thiếu chút nữa chói mù mắt ông.

Ước lượng một chút, sợ là đến một hai cân.

Ông lại nhìn thoáng qua tiểu cá vàng mà mình ăn mặc tiết kiệm mãi mới mua được, lập tức mệt tim.

Khó trách nữ nhi thờ ơ đối với tiền mừng tuổi của ông.

Ra tay thật rộng rãi.

Thư Lan Phong cắn răng hít sâu mấy hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, hỏi Thư Quân: “Ngoại trừ túi tiểu cá vàng này, còn gì nữa không?”

Thư Quân cẩn thận rụt tay lại, nước mắt rưng rưng chần chờ lắc đầu.

Ít nhất cũng để nàng giữ lại một thứ mà nhớ mong.

Thư Lan Phong không nghĩ nhiều, nhét toàn bộ túi vải trở lại hộp gấm, lúc gần đi còn hung dữ liếc nhìn nữ nhi một cái, chỉ vào tiền mừng tuổi của ông nói.

“Ngoan ngoãn nhận đi.”

Thư Quân nghệt mặt ‘dạ’ một tiếng, Thư Lan Phong ôm hộp gấm rời đi.

Thư Quân vội vàng đuổi tới cửa sổ, duỗi cổ nhìn theo bước chân ông ra khỏi cửa viện, vội vàng tháo vòng tay san hô ra, tìm một chỗ thật kín đáo giấu đi.

Thư Lan Phong lấy một cái túi bọc kỹ hộp gấm lại, dùng gậy trúc đưa lên một góc khuất của nóc nhà bên ngoài phòng.

Không cần phải nói, Hoàng đế nhất định đã sắp xếp tai mắt ở Thư gia, chỉ cần gác hộp gấm lên, tự nhiên sẽ có người lấy đi.

Thư Lan Phong làm xong hết thảy mọi việc, tức giận quay trở lại sân viện của Thư Quân, không nói hai lời kéo nữ nhi cùng đi chính viện đón giao thừa.

Tối nay ông cứ canh giữ ở nơi này, xem thử Hoàng đế có dám tới hay không.

Đơn ma ma chỉ cho là hai cha con muốn đón giao thừa, ở nhà chính chuẩn bị một cái lò sưởi nhỏ, mỗi người đắp một chiếc thảm lông cừu thật dày. Hai cha con cách nhau một cái lò, giống như hai bức tượng gỗ, ngồi ở trước cửa hứng gió lạnh, không ai quan tâm ai.

Ước chừng một khắc sau, vú già nhỏ giọng bẩm báo Thư Lan Phong.

“Lão gia, đồ vật được lấy đi rồi.”

Lúc này Thư Lan Phong mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cơn giận này còn chưa kịp qua đi, chợt một tiếng pháo vang, một đóa pháo hoa cực đại trên cao nổ tung, giống như tiên nữ trên trời rải hoa xuống, Thư Quân chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa nào đẹp như vậy, nhảy cẫng lên, chạy ra ngoài hành lang.

“Đẹp quá.”

Thư Lan Phong sửng sốt một chút, trên mặt mang hoài nghi.

Thư gia ở vị trí này không được tốt lắm, vừa không ở ven tường thành, cũng không phải chỗ náo nhiệt gì, cho nên mỗi năm giao thừa Hoàng Thành Tư đốt pháo hoa, Thư gia cũng chỉ có thể nhìn linh tinh một chút, hoặc là dứt khoát vừa nghe âm thanh pháo trúc vừa ngửi mùi pháo để cảm nhận vị Tết.

Nhưng pháo hoa trước mắt này một đoá lại tiếp một đoá, lộng lẫy hoa lệ, khoảng cách gần như vậy, nhất định là ở ngay gần đây. Hơn nữa pháo hoa kia là bản vẽ đủ loại kiểu dáng hoa lan, chính là biến thể của các hình dáng mà Thư Quân đã thêu.

Thư Lan Phong không thể không hoài nghi, đây là bút tích của Hoàng đế.

Đưa tới tiền mừng tuổi ông có thể còn trả về, nhưng pháo hoa rải khắp sân như này muốn ông làm sao bây giờ?

Lại thấy Thư Quân nhảy nhót ở trong sân, vui vẻ giống như muốn bay lên thiên đường luôn rồi.

Đây chính là một khoảng trời pháo hoa chỉ thuộc về riêng nàng.