Sau một hồi trách móc Vũ Liên Hách, Kiều Uyển Đình cảm thấy khô họng, mà nước trong phòng cũng vừa hay lại hết...
Thế là cô lại phải đè nén cơn giận dỗi của mình xuống, cầm lấy chiếc bình không ra ngoài để lấy thêm nước...
Ớ bên trong lúc này, bàn tay của Vũ Liên Hách cũng đã bắt đầu cử động nhẹ, vài ngón tay đã bắt đầu động đậy...
Vài giây sau thì đôi mi mắt cũng bắt đầu động đậy, có lẽ sau một thời gian dài ngủ, Vũ Liên Hách lúc này khó khăn mở mắt....
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến anh có chút khó chịu mà nhíu chặt hai mắt, phải mất một lúc sau Vũ Liên Hách mới có thể mở to mắt ra được...
Trước mắt anh lúc này là một màu trắng lấp lánh của la phong trên trần nhà, xoay qua xoay lại vài lần Vũ Liên Hách đã nhận ra đây là bệnh viện...
Không biết mình đã nằm ở đây bao lâu rồi, nhưng kí ức của anh lúc này chỉ dừng lại ngay lúc cứu Kiều Uyển Đình..
Như chợt nhớ ra chuyện quan trọng, Vũ Liên Hách lập tức muốn ngồi dậy, nhưng tay chân lúc này lại rất cứng nhắc, vì lâu ngày không vận động...
Vũ Liên Hách cố gắng nhắc chân nhưng vẫn không thể bước được xuống giường, Vũ Liên Hách như muốn phát điên lên, không biết mình bị làm gì...
Nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho mẹ con Kiều Uyển Đình, bởi vì trước khi bất tỉnh, Vũ Liên Hách có thể cảm nhận được sự bất thường từ cô...
Trong khi đó ở bên ngoài lúc này, Kiều Uyển Đình lấy nước xong lập tức quay về phòng, lúc đi ngang qua phòng chờ thì lại nghe thấy hai cô ý tá đang nói chuyện gì đó, lại có nhắc đến Vũ Liên Hách...
Theo như mọi khi thì Kiều Uyển Đình chẳng quan tâm làm gì, nhưng khi nghe nhắc đến tên Vũ Liên Hách cô không thể không quan tâm....
**Cái người bệnh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt đó có phải là Vũ tổng của Tập đoàn Khuynh Thế không vậy..**
Đang trong lúc rảnh rỗi, hai cô y tá liền đi đến phòng nghỉ pha cho mình một tách cafe để tỉnh táo lại....
Một cô trong đó lập tức nhớ đến Vũ Liên Hách, cái người đang năm trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy tháng nay, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, cô ấy có chút thắc mắc nên lên tiếng hỏi cô y tá kia...
**Tôi nghe nói hình như là vậy đấy.**
Cô còn lại có vẻ cũng biết khá nhiều, nhưng vẫn không chắc lắm, cũng chỉ đoán bừa vậy thôi, bởi vì cả Giang Thành này cũng không có ai từng thấy rõ mặt Vũ Liên Hách cả..
**Không ngờ Vũ tổng lại đẹp trai đến vậy, từ trước đến nay tôi đều nghĩ ngài ấy trông rất đáng sợ đấy, nếu biết ngài ấy soái ca như vậy thì chắc chắn tôi sẽ tiếp cận ngài ấy rồi...**
Cô y tá kia liền tỏ vẻ tiếc nuối, vì từ trước đến nay cô ta chỉ biết Vũ Liên Hách qua báo chí, nghe họ nói anh rất đáng sợ nên cũng nghe theo....
*Cô thôi mơ mộng được rồi đấy, Vũ tổng ngài ấy có vợ rồi đấy, mà vợ ngài ấy cũng đang mang thai đấy.***Tôi còn nghe nói ngài ấy rất yêu vợ của mình đấy, không đến lượt cô đâu, bớt mơ mộng lại đi...**Ngay lập tức cô y tá kia liền nhận ngay một gáo nước lạnh từ cô bạn làm chung, bởi vì cả Giang Thành này ai chả biết Vũ Liên Hách cưng chiều vợ mình thế nào....
*Tôi chỉ nói vậy thôi, chứ tôi thấy vợ ngài ấy rồi, cô ấy cũng rất xinh đẹp, tôi làm sao so sánh được với cô ấy chứ.***Cô biết nghĩ như vậy thì tốt, à mà có một chuyện chắc cô không biết đâu.**Mặc dù vậy nhưng cô y tá kia cũng rất biết thân biết phận, đâu dám làm mấy chuyện ngu ngốc chứ, ai chẳng biết
Vũ Liên Hách độc ác chứ, lỡ may đắc tội thì chỉ có chết mà thôi....
*Chuyện gì vậy..***Chuyện là hai người bọn họ rất thích thể hiện tình cảm ở bệnh viện thì phải, lần trước thì vợ của Vũ tổng nằm viện, ngài ấy đã thức cả đêm để chăm sóc...***Còn bây giờ thì đến Vũ tổng nằm bệnh viện, vợ ngài ấy lại túc trực bên cạnh chăm sóc, đúng là tình cảm sâu đậm mà, thật ngưỡng mộ...***Đúng là thật ngưỡng mộ...**Hai bọn họ cứ mải mê trò chuyện mà không để ý đến chuyện có người ở bên ngoài, còn Kiều Uyển Đình sau khi nghe thấy chuyện vừa rồi cô y tá nói, cũng không khỏi bất ngờ..
Hoá ra lần trước khi cô ngất xỉu trong phòng bệnh của ba Kiều, chính Vũ Liên Hách là người đã mang cô đi tìm bác sĩ...
Cả đêm hôm đó cũng thức trắng đêm để chăm sóc cho Kiều Uyển Đình, cả phần cháo tổ yến mà y tá mang vào chắc cũng là do Vũ Liên Hách chuẩn bị...
Sau bao nhiêu chuyện Vũ Liên Hách đã làm vì mình, đến bây giờ Kiều Uyển Đình mới được biết, lúc này cô không biết nên vui hay nên buồn...
Hoá ra từ trước đến nay luôn là anh yêu cô nhiều như vậy, bao dung mọi thứ kể cả chuyện Kiều Uyển Đình thường xuyên lớn tiếng, bắt nạt Vũ Liên Hách...
Kiều Uyển Đình muốn đi thật nhanh về phòng ôm chặt lấy Vũ Liên Hách, muốn nói cho anh biết cô cũng yêu anh rất nhiều, những lời vừa rồi cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi...