Quả đúng như những gì Trần Hạo Phong đã dự đoán từ trước, đến ngày JK giao hàng cho phía EJC thì bọn họ lại giao thiếu một phần ba số hàng đã kí kết. Thêm vào đó tổng giám đốc của tập đoàn không trực tiếp đứng ra giao dịch mà lại để cho trợ lý của mình đi thay, chuyện này thật sự khiến Vương Trạch Vinh cảm thấy tức giận…!
Vương Trạch Vinh nhanh chóng viết một bản báo cáo về chuyện này rồi gửi trực tiếp cho chủ tịch hội đồng quản trị của JK, khiến ông thật sự không hiểu được Trần Hạo Dương đang bày ra chuyện gì ở nơi này…
Trần Hạo Huân lại một lần nữa cho gọi Trần Hạo Dương vào văn phòng, ông ném tờ báo cáo xuống trước mặt cậu ta, giọng nói vô cùng tức giận như muốn giết người…
“Mày giỏi thật đấy! Đây là những gì mày bảo mày sẽ làm được à? Mày nhìn xem mày đã gây ra chuyện gì!”
Trần Hạo Dương biết lỗi của mình nên không nhặt báo cáo lên xem, cậu ta chỉ biết im lặng cuối đầu xuống, mặc cho Trần Hạo Huân liên tục lên tiếng chửi bới…
“Tao tưởng mày sẽ làm nên trò trống gì đó nên mới để mày ngồi lên vị trí tổng giám đốc lâu như thế! Nhưng hình như tao đã đánh giá quá cao mày rồi!”
Trần Hạo Huân nhìn sang phía trợ lý, ông không hề do dự mà lên tiếng hạ lệnh…
“Giáng chức tổng giám đốc của Trần Hạo Dương, điều cậu ta xuống làm trưởng phòng của chi nhánh phía Đông Bắc, đến khi nào tạo ra thành tích thì mới được trở lại trụ sở chính để làm việc…”
Trần Hạo Dương nhăn mày nhìn Trần Hạo Huân, cậu ta nghĩ cùng lắm chỉ bị la mắng vài câu giống như những lần trước, nào ngờ lần này Trần Hạo Huân lại dùng biện pháp mạnh, cố tình đẩy cậu ta đến chi nhánh Đông Bắc xa xôi.
Ngoài việc ở xa thành phố, Đông Bắc còn là một nơi vô cùng lạnh lẽo và có rất ít người dân sinh sống, điều kiện ở nơi này cô cùng khó khăn. Việc JK đặt chi nhánh ở đây chỉ với mục đích tạo ra việc làm, chứ không hề hy vọng gì vào thu nhập mà họ mang lại. Điều kiện cơ sở vật chất ở công ty này vô cùng thấp, máy sửa thì hư lên hư xuống, sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo.
Trần Hạo Dương bị điều đến đây không khác gì địa ngục trần gia, cậu ta sẽ vĩnh viễn không có cơ hội quay trở về thành phố hoa lệ…
“Cha có cảm thấy bản thân mình quá thiên vị rồi không ạ? Con chỉ phạm một chút lỗi vặt thì cha điều con đến cái nơi chết chóc đó, còn Trần Hạo Phong không giúp ích được gì thì cha lại cho anh ta cuộc sống sung sướng, dù cha ghét con thì con cũng là con của cha mà?”
Trần Hạo Huân ra hiệu cho Trần Hạo Dương im lặng, ông đã nói chuyện này rất nhiều lần rồi, vậy nên ông không muốn lặp lại thêm nữa. Đúng lúc này, Trần Hạo Phong được trợ lý của mình đẩy vào văn phòng, anh chậm rãi lên tiếng…
“Con nghĩ trước mắt chúng ta nên giải quyết cho xong chuyện hợp đồng rồi hẵng nói đến việc trách phạt Trần Hạo Dương, con có ý này, nếu cha đồng ý thì chúng ta sẽ triển khai…”
Trần Hạo Huân khá bất ngờ khi đứa con trai mà mình yêu thương nhất xuất hiện ở đây, ông khẽ nhướng mày để nghe hắn trình bày…
“Hiện tại vợ của con cũng đang sản xuất một lô hàng có thiết kế tương tự số trang sức mà JK kí kết với EJC, chúng ta có thể sử dụng lô hàng của Phương Tú Âm để cung cấp cho EJC theo thoả thuận, khi đó cha sẽ không bị mất mặt trước họ…”
Trần Hạo Huân cảm thấy ý kiến này không tồi, ông nhanh chóng cho trợ lý đi thực hiện, sau đó lên tiếng khen ngợi Trần Hạo Phong…
“Con vẫn tài giỏi như vậy! Chỉ là tại sao con biết chuyện này và xuất hiện ở đây?”
Trần Hạo Phong mỉm cười nhẹ nhàng, hắn liếc nhìn Trần Hạo Dương đang tức đến sôi máu, sau đó lên tiếng nói…
“Dù con có bị tàn phế hay cắt chức thì nhà của con vẫn là Trần gia, sản nghiệp của Trần gia lại chính là JK, vậy nên con cũng thường xuyên theo dõi tiến độ công việc của tập đoàn thông qua trợ lý, nếu có việc gì xảy ra thì con vẫn sẵn sàng hỗ trợ hết lòng…”
Có thể Trần Hạo Huân yêu thương Trần Hạo Phong đến mức mù quáng nên không hề nghi ngờ những gì mà anh đang nói, ông chỉ mỉm cười hài lòng, sau đó dùng ánh mắt đe doạ nhìn về phía Trần Hạo Dương…