Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

Chương 44: Ngoại truyện





Sau mười năm chung sống hạnh phúc bên nhau, Phương Tú Âm đã sinh cho Trần Hạo Phong được bốn người con gồm ba trai một gái. Hai đứa con trai đầu là song sinh nên vẻ bề ngoài dường như giống nhau đến mức tuyệt đối, đôi khi Trần Hạo Phong và Phương Tú Âm cũng không phân biệt được đâu là anh còn đâu là em.

Hiện tại Trần Hạo Phong chính là gia chủ của Trần gia, anh cũng trở thành chủ tịch hội đồng quản trị sau khi cha mình qua đời. Vì Trần Hạo Phong có khá nhiều công việc cần giải quyết nên anh giao lại EJC cho Vương Trạch Vinh quản lý. Anh cũng không có ý định sẽ sáp nhập hai nơi này vào với nhau nữa.

Bình thường ở nhà Trần Hạo Phong rất quấn Phương Tú Âm, anh cũng không cho con trai của mình tiếp xúc với cô quá nhiều. Thậm chí khi các cậu bé mới được mấy tháng tuổi, anh đã cho mỗi đứa ở một phòng riêng, đêm khóc thì có bảo mẫu dỗ dành, anh không muốn chuyện con cái ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của hai vợ chồng.

Tối hôm đó, Trần Hạo Phong nhìn thấy Phương Tú Âm đang thoa kem dưỡng để chuẩn bị đi ngủ nên anh chủ động đến giúp cô làm chuyện đó, sau đó lên tiếng nói với cô…

“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy! Chúng ta đã kết hôn với nhau mười năm rồi, nhưng mỗi ngày anh đều cảm thấy anh yêu em hơn, anh thật sự không thể sống thiếu em được…”

Phương Tú Âm đã nghe đi nghe lại câu này trong suốt mười năm chung sống với Trần Hạo Phong, thay vì cảm thấy phiền phức thì cô luôn nói với anh rằng…

“Em cũng vậy, em cũng cảm thấy yêu anh hơn ngày hôm qua một chút, em nhất định sẽ sống bên cạnh anh cả đời…”

Phương Tú Âm biết Trần Hạo Phong vẫn chưa quên được nỗi đau năm đó nên lúc nào anh cũng cảm thấy bất an khi nghĩ rằng tất cả những người anh yêu thương sẽ rời khỏi anh. Thay gì cáu gắt thì Phương Tú Âm chọn cách dịu dàng nói chuyện với chồng mình, cô phải cho anh biết anh còn có cô, anh luôn có những người yêu thương anh thật lòng…

“Hoa lan nhỏ của anh dặn anh ngày mai đi làm về phải mua bánh kem dâu cho con bé đấy, anh mà quên thì con bé chắc chắn sẽ giận anh…”

Trần Hạo Phong xém chút nữa quên mất chuyện này, anh nhanh chóng đi tìm con gái của mình để gặp con bé một lát. Thật ra con gái út của Trần Hạo Phong không phải tên hoa lan nhỏ, nhưng con bé rất xinh xắn và bé bỏng, vậy nên anh mới gọi con bé bằng cái tên thân mật đó.

Trần Hạo Phong vừa bước vào phòng thì nhìn thấy bốn đứa con của mình đang ngồi tụ tập với nhau, anh cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh bọn chúng…

“Các con đang làm gì thế?”

Tiểu Lan Hoa vừa nhìn thấy Trần Hạo Phong liền ngồi vào lòng anh, mặc dù cô bé nói không rõ nhưng cô bé lại là người nhiều chuyện nhất nhà…

“Anh trai kể anh ấy thích một bạn nữ cùng lớp, vậy nên con muốn hỏi anh ấy thích ai đó là như thế nào, nhưng anh ấy không biết, cha có biết không ạ?”

Bốn đứa trẻ dùng ánh mắt long lanh nhìn về phía Trần Hạo Phong, lúc này Phương Tú Âm cũng bước vào phòng, cô mỉm cười nhìn con mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo Phong…

“Mấy cha con đang nói chuyện gì mà chăm chú thế?”

Trần Hạo Phong cảm thấy Phương Tú Âm xuất hiện quá đúng lúc, lúc này anh mới lên tiếng giải thích cho các con hiểu…

“Để cho ví dụ cho các con, mỗi buổi sáng cha đều hôn mẹ con trước khi rời khỏi nhà, đến tối về sẽ mua cho mẹ con một bó hoa thật lớn rồi nói rằng cha yêu mẹ, rồi lâu lâu cha gọi mẹ là tình yêu của đời cha, tia nắng của cha, đó chính là tình yêu đấy! Khi các con cảm thấy mình cần người đó, mình không thể sống thiếu người đó, mình muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người đó, thì đấy chính là tình yêu!”

Bốn đứa trẻ như hiểu ra gì đó, bọn chúng nhìn nhau, sau đó đồng thanh lên tiếng…

“Nếu tình yêu thật sự giống như những gì mà cha nói, vậy thì bọn con yêu cha mẹ…”

Phương Tú Âm không biết trước đó mấy cha con đã nói chuyện gì, nhưng nghe các con nói yêu mình cô thật sự rất vui. Quan trọng hơn hết chính là tình yêu bền vững mà Trần Hạo Phong dành cho cô trong suốt ngần ấy năm. Cảm ơn sự cố gắng của cô và Trần Hạo Phong, nhờ đó mà bọn họ mới được hạnh phúc như bây giờ.
END NGOẠI TRUYỆN.