Độc Sủng Phế Hậu

Chương 8




Ba tháng sau ngày sắc phong của Hoàng Quý Phi, hậu cung cũng trở nên yên bình. Không có chút sóng gió nào nổi ra. Nhưng lắm kẻ lại cho rằng, đó chỉ là mặt biển trước khi bão tố đến càn quét.

" Tiểu chủ, người nhìn xem, cây trâm này hoàng thượng tặng cho người quý giá như vậy, có phải vị trí của người trong lòng ngài ấy rất lớn hay không? "- Cung nữ bên cạnh Thuần Dung vừa cài trâm cho nàng ta, miệng cứ xuýt xoa khen ngợi. Đôi mắt của cung nữ ấy có biết bao nhiêu là ngưỡng mộ nàng.

Thuần Dung cao ngạo, tay khẽ chạm vào chiếc trâm trên đầu. Thân của nó được làm từ vàng ròng, điểm nhấn chính là họa tiết phượng hoàng quấn đuôi lên thân trâm, đôi cánh mở rộng như bay cao. Môi nàng ta càng ngày càng nở nụ cười kiêu ngạo rõ hơn:" Ngươi nói xem, bổn cung có phải rất được hoàng thượng yêu thương không? "

" Hảo hảo, tiểu chủ chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất"- Cung nữ kia phụ họa. Dường như cảm thấy chưa đủ, ả ta còn ghé sát tai Thuần Dung, thanh âm như có như không: " Phượng hoàng chỉ có hoàng hậu mới được dùng làm họa tiết, ngay cả hoàng quý phi nương nương còn chưa được dùng. Người được ban thưởng như vậy, có khi nào hoàng thượng muốn sắc phong người làm hoàng hậu không? "

Gương mặt Thuần Dung ngày càng đắc ý. Nàng ta lấy ra một cây trâm bằng bạc, thưởng cho cung nữ kia. Ả ta mừng rỡ, vội quỳ xuống tạ ơn: " Tạ ơn hoàng hậu nương nương, tạ ơn hoàng hậu nương nương! "

Thuần Dung cúi xuống đỡ ả ta dậy, đặt tay lên tay ả ta, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng: " Sau này sẽ cho ngươi gọi, không cần gấp làm gì. "

Đôi mắt Thuần Dung thoáng chốc mang theo sự hoài niệm. Còn nhớ lần đầu tiên Sở Định Long dùng thân phận thái tử sang nước Định. Lần đầu bắt gặp, nàng ta đã bị đoạt mất trái tim. Một công chúa hữu danh vô thực, ngay cả nô tì cũng không xem ra gì. Tình yêu của Thuần Dung nảy nở như một đoá bạch liên, không vướng chút bụi trần. Nhưng vừa chớm bắt đầu đã bị tỷ tỷ tốt của nàng ta cướp mất. Phụ hoàng ngoài mặt nói muốn kết giao hảo hữu. Nhưng thật sự là muốn tìm nơi nương tựa tốt cho Tương Tịch.

Nụ cười trên môi của Thuần Dung càng lúc càng lạnh. Hà cớ gì phải tước đoạt của nàng? Bao nhiêu thứ, Tương Tịch đã có hết rồi, không phải sao? Tương Tịch là con của phụ hoàng, Thuần Dung nàng cũng là con của phụ hoàng. Tại sao cái gì cũng là nàng phải chia sẻ, nhường nhịn cho nàng ấy. Tiếc là bấy nhiêu đó đã đủ rồi.

Bàn tay Thuần Dung di chuyển tới thắt lưng, lấy ra một mảnh ngọc bội. Ngày đó khi đi đến nước Sở Nguyên, nàng ta và Tương Tịch được phụ hoàng tặng cho hai mảnh ngọc bội giống nhau. Đôi môi nàng ta cười nhạt nhẽo, không tiếc tay vứt nó vào góc tường, còn phun ra hai chữ: " Phế vật! "

Nói đoạn, Thuần Dung quay sang cung nữ bên cạnh: " Ngươi sang dưỡng tâm điện mời hoàng thượng, nói Thuần Quý Nhân mới học làm món bánh quế hoa, muốn người qua dùng thử. "

Cung nữ tuân mệnh lui xuống, bước chân cũng nhanh chóng hướng Dưỡng Tâm Điện mà đi tới.

********

Dưỡng Tâm Điện hôm nay ngập tràn không khí căng thẳng. Biên giới của nước Định và Sở Nguyên bao nhiêu năm nay yên bình, bỗng chốc dấy lên phiến loạn. Khắp nơi trên đất nước xôn xao rằng, hoàng đế nước Định vì muốn rửa hận cho phế hoàng hậu, tức đại công chúa nước Định nên mới cho quân phiến loạn hoành hành. Sở Định Long đã ba ngày ba đêm không ngủ, gương mặt cũng trở nên phờ phạc.

" Hoàng thượng, cần đem binh đi dẹp loạn, nếu để lâu lòng dân sẽ không yên. " - Cao Thừa Tướng quỳ dưới long tọa, giọng khẩn khoản tấu trình.

Ninh Tể Tướng lại ngăn cản, giọng tỏ vẻ khinh miệt: " Cao Thừa Tướng, không phải muốn là có thể đem binh đi ngay, huống hồ đây chỉ là một lũ phiến loạn nhỏ, quả thật không cần. "

Gương mặt của Cao thừa tướng nhanh chóng đỏ ngầu, mắt cũng hằn lên tia máu: " Một lão già cả đời chỉ biết vùi đầu vào sách vở như ngươi thì biết gì về việc dụng binh. Phiến loạn tuy nhỏ nhưng nếu không dẹp ngay, lòng dân sẽ rối loạn. Lúc đó thì cơ đồ mà hoàng thượng gây dựng sẽ sụp đổ. "

" Nhưng đem binh ra biên ải không phải muốn là được. "- Ninh Tể Tướng không từ bỏ, dùng mọi cách thuyết phục để Cao Thừa Tướng từ bỏ việc đem binh dẹp loạn.

"Choang!! " - Cái ly trà vụt qua bên đầu Ninh Tể tướng, khiến cơ thể già cỗi của lão run lẩy bẩy. Nộ khí bao trùm lấy Cao thừa tướng, tay siết thành đấm như đang kìm chế cơn giận dữ.

Sở Định Long nhàm chán dựa lưng vào long tọa, mắt lim dim nhìn hai lão tướng một văn một võ chuẩn bị đánh nhau. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, thanh âm như có như không:" Cao Minh, có phải trẫm chết rồi hay không? "

Cao thừa tướng lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn:" Hoàng thượng, là do hạ thần thất thố, xin người tha tội. "

" Chuyện phiến loạn là như thế nào"- Đôi mắt Sở Định Long không chút xúc cảm, những ngón tay vẫn nhịp đều xuống mặt bàn.

" Khải bẩm hoàng thượng, đó chỉ là một lũ nông dân tự nổi dậy. Nhưng mà... "- Lời nói của Cao thừa tướng thoáng chốc ngập ngừng.

Những ngón tay của Sở Định Long ngừng lại, đôi mày kiếm cũng nhíu khẽ: "Mau nói! "

" Bọn chúng tuy không tạo binh biến nhiều nhưng lại đi rêu rao khắp nơi rằng hoàng thượng là kẻ vô đạo... " - Sóng lưng Cao thừa tướng thoáng cái lạnh lẽo vô cùng. Đôi mắt Sở Định Long khắp chút xao động, môi chỉ nhếch lên thành một đường cong:"Trẫm cho khanh ba tháng để mang thủ cấp của thủ lĩnh bọn chúng về đây. Bằng không, thì trẫm cũng không ngại nhận thủ cấp của khanh. "

" Hạ thần tuân mệnh! "- Cao thừa tướng tuân mệnh rồi vội vàng lui ra. Dưỡng tâm điện chỉ còn Sở Định Long và Ninh tể tướng. Lão ấy chỉnh trang lại y phục, rồi quỳ xuống trước mặt hắn:" Hoàng thượng, việc đem binh ra biên ải.... "

Thanh âm trầm khàn vừa vặn lọt qua tai lão, mang theo sự không hài lòng:" Có phải Ninh Tể tướng có ý không vừa lòng với quyết định của trẫm? "

Cổ họng của Ninh Tể tướng như bị ai đó chặn lại, cả câu định nói cũng bị nuốt vào trong:" Dạ không dám! "

"Nếu vậy còn không mau lui ra? "- Đôi mắt Sở Định Long vẫn lim dim, nhưng thanh âm đã làm cho kẻ quỳ dưới chân run rẩy:" Vậy hạ thần cáo lui trước! " - Nói rồi cũng nhanh chóng co giò chạy khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Lúc này, Tô công công mới từ ngoài bước vào, cúi người bẩm tấu: " Hoàng thượng, người của Ngọc Bích Cung cho mời, nói Thuần Quý Nhân vừa học làm bánh quế hoa, muốn cùng người thưởng thức. "

Nụ cười trên môi Sở Định Long trở nên nhạt nhẽo. Lần trước là canh sâm, trước nữa là chè hạt sen, bây giờ là bánh quế hoa. Nàng ta không còn cách nào mới mẻ hơn để mời hắn sao? Thật nhàm chán.

" Khi nào rảnh trẫm sẽ ghé. " - Nhàn nhạt buông một câu, đôi mắt hắn lại vô tình lia đến cuối phòng. Cành huyết mai nằm yên lặng bên góc phòng, nhưng lại thu hút ánh mắt của hắn. Cũng như nữ tử huyết y hôm đó, đẹp rực rỡ vô cùng. Nhớ tới nàng ấy, không kìm lòng mà tự hỏi:" Không phải đã qua mùa mai rồi sao? "

Tô công công nhìn chậu mai, không nhanh không chậm trả lời:" Dạ bẩm, đó là nhánh mai duy nhất còn sót lại ở Bách Mai Viên, có lẽ là nở muộn... "

Mi tâm Sở Định Long khẽ xao động. Hắn đứng dậy khoác hoàng bào, hướng Bách Mai Viên mà bước. Bỏ lại Tô công công còn chưa hiểu việc gì, vội vã chạy theo chân hắn.

*******

Bách Mai Viên hôm nay không còn như trước. Những cánh hoa đỏ rực đã biến mất, để lại những cành cây xơ xác không chút sức sống. Dưới một cây mai, huyết y nữ tử đứng tĩnh lặng nhìn mọi thứ. Khăn che mặt của nàng và y phục thi thoảng bị những cơn gió trêu đùa mà rung động.

Một cánh mai còn sót lại rơi xuống, bay nhè nhẹ trên không trung. Tương Tịch đưa tay bắt lấy. Đời người nữ nhi cũng như cánh hoa vậy. Chóng nở, rồi cũng nhanh chóng tàn. Nữ nhi trong hậu cung cũng vậy. Hôm trước còn huy hoàng, hôm sau đã không bằng con chó. Tất cả cũng chỉ vì ân sủng của một nam nhân.

" Nàng rất thích mai sao? " - Thanh âm trầm ấm vừa vặn lọt vào tai nàng. Nó khiến cả cơ thể nàng thoáng chốc cứng đờ. Là hắn sao? Kẻ mà nàng chờ đợi để được gặp sao? Không hiểu vì sao, nàng lại muốn chạy trốn. Dường như nỗi sợ hãi của nàng vẫn luôn là hắn.

Sở Định Long nhìn bóng lưng nữ nhân trước mặt, trong đáy mắt lộ ra ý cười. Chỉ là muốn đi qua đây xem thử có nàng hay không, nào ngờ lại lần nữa gặp. Thanh âm hắn vừa bỡn cợt vừa trêu chọc: " Tại sao không quay lại nhìn trẫm, có phải chê trẫm xấu xí không? "

" Nô tỳ nào dám, chỉ là gương mặt nô tì xấu xí, không muốn long nhãn của hoàng thượng bị bẩn. " - Thanh âm của Tương Tịch nhẹ như gió thoảng. Nó khiến Sở Định Long có cảm giác rất quen thuộc, như từng nghe qua ở đâu.

" Trẫm không sợ long nhãn bị bẩn! " - Bước chân hắn tiến lại gần nàng, Tương Tịch cảm nhận được cả hơi thở của hắn. Mi tâm nàng khẽ run rẩy, bàn tay siết lần y phục.

Sở Định Long bước ra trước mặt nàng. Tương Tịch cúi đầu, không dám ngước mặt nhìn hắn. Bàn tay hắn nâng cằm nàng lên, khiến nàng đối mặt với hắn. Môi hắn nhếch lên thành một nụ cười, thích thú nhìn nàng: " Có phải trẫm và nàng từng gặp nhau? "

Mi tâm nàng khẽ cụp xuống:" Nô tì làm gì có diễm phúc gặp hoàng thượng. "

Rồi bất chợt Sở Định Long giật mạnh chiếc khăn che mặt của nàng ra. Tương Tịch cả kinh, vội lấy tay che đi vết sẹo nơi khuôn mặt. Cả hắn cũng trở nên ngây người.

Đôi chân nàng vô thức muốn bỏ chạy nhưng không còn sức. Đôi mắt hắn tối lại, khiến toàn thân Tương Tịch run rẩy. Có phải hắn sẽ trảm thủ nàng không? Không được, nàng còn phải trả thù cho Tiểu Ái. Bước chân Sở Định Long tiến tới gần nàng, Tương Tịch có thể cảm nhận được. Làm sao để thoát khỏi hắn đây?