Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim Em

Chương 8




Cô ấy đang ở đâu ?

- Dạ đang ở trung tâm thương mại thưa chủ tịch.

- Giữ cô ta lại chờ tôi đến.

Người trong điện thoại nói chuyện với giọng đầy kính cẩn.

Tuy ngoài mặt không quan tâm nhưng hôm qua sau khi Yên Hoa xuống xe, Lục Quân đã cử vệ sĩ theo sau để bảo vệ cô. Dù gì cho cô đi nhờ đến cũng phải có trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn nếu xảy ra chuyện gì anh không biết đối mặt với bà Tần ra sao.

Đang định bắt taxi về thì bị người lạ giữ lại không cho đi làm Yên Hoa sợ hãi trong lòng.

- Anh là... ai ?

Tên vệ sĩ nghiêm nghị chào cô gương mặt dữ tợn của anh ta khiến cô run rẩy tay chân.

- Chủ tịch kêu tôi giữ cô lại. Xin cô đợi một chút

- Chủ tịch ? ? ?

- Vâng

Nhìn dáng vẻ dữ tợn của vệ sĩ Yên Hoa không dám hỏi gì thêm nữa chỉ đứng đợi với tâm thế lo sợ .

Đang đợi chợt cô thấy Lục Quân đi từ xa đến, cô lấy hết can đảm chạy lại trốn sau lưng anh. Giọng lắp bắp nói

- Cái... tên đáng sợ ấy cứ giữ tôi lại. Tôi... tôi sợ lắm.

Vệ sĩ thấy Yên Hoa bỏ chạy thì chạy theo nhưng nhìn thấy cô nép sau lưng Lục Quân, anh ta cúi đầu chào hỏi tỏ vẻ cung kính

- Chủ tịch đã đến rồi ạ !

- Hết việc cho anh rồi về đi.

Nghe người đàn ông to lớn ấy gọi Lục Quân là chủ tịch cô mới dần hiểu ra mọi chuyện

- Anh.... anh đang theo dõi tôi ?

- Lên xe nói chuyện.

Chạy theo sau anh đến bên xe Yên Hoa mở cửa sau trèo lên ngồi.



Ra hiệu cho cô ra trước ghế phụ ngồi nhưng có vẻ dường như cô không hiểu ý anh.

- Cô định xem tôi là tài xế của cô à ? Lên ghế trước ngồi mau lên.

- À... vâng

Thấy bộ dạng tức giận của anh làm cô giật mình nhanh nhẹn chạy lên ghế trước ngồi.

Lục Quân không nói gì mở điện thoại đưa cho Yên Hoa xem bài báo đang được lan truyền chóng mặt.

Đọc bài báo cùng những bình luận làm cô thấy khó chịu, toàn những người mắng chửi cô thậm tệ chứ có ai dám nói gì đến anh. Cũng mai là giờ đó cũng đã tối nên ảnh chụp không thấy rõ mặt của cô.

- Để tôi kêu người đưa cô về

- Không ! Tôi còn phải đợi đến hai hôm nữa tôi mới về

Điệu bộ kiên trì nhìn Lục Quân, cô còn phải ở lại đến hôm ra mắt sách mới của Yên Hân thì cô mới trở về.

Không nói gì thêm anh lái xe rời đi.

- Anh đi đâu thế ? Tôi chưa có muốn về đâu

- Ngồi im đi. Cô đã ăn gì chưa.

Nghe đến ăn cái bụng của cô lại biểu tình

- Có... ạ

Đưa cô đến một nhà hàng cao cấp, quản lý nhà hàng thấy Lục Quân đến thì niềm nở cúi chào tiếp đón. Nhìn liếc qua Yên Hoa quản lý cũng không dám hỏi nhiều đưa hai người đến phòng riêng.

Sau khi đọc bài báo , từ lúc xuống xe cô cứ đi nép sau lưng Lục Quân liên tục che mặt để không bị nhìn thấy.

Đợi món ăn được mang ra Yên Hoa tò mò ngắm nghía khung cảnh trong phòng, quả thật cuộc sống của người giàu thật sự rất xa hoa khác hoàn toàn so với người bình dân như cô.

Sau khi ăn xong nhìn lại giá bill khiến Yên Hoa choáng váng. Giá tiền chỉ mấy món ăn mà bằng cả một tháng cô làm ở tiệm mì.

Ra khỏi nhà hàng đang cùng Lục Quân đi đến lấy xe chợt một vụ tai nạn xảy ra trước mắt cô. Sự va chạm rất mạnh giữa xe container và xe hơi đắt tiền.

Run sợ Yên Hoa nắm chặt lấy cánh tay Lục Quân , cơ thể cô không ngừng run rẩy. Cảm nhận cô gái đứng cạnh mình đang rất sợ anh lấy tay che mắt của cô lại.

Mọi người tiến lại gần hiện trường tai nạn xem người trong xe còn sống hay đã chết. Đáng tiếc không có phép màu đến với bọn họ. Cảnh sát đến phong tỏa mọi người mới dần giải tán.



Ngồi trên xe Yên Hoa thẩn thờ lo sợ, thấy thế Lục Quân đưa cho cô chai nước

- Cô ổn chứ ?

Nhận lấy chai nước cô gật đầu thể hiện sự cảm ơn

- Cảm ơn anh.... tôi đỡ nhiều rồi !

Lục Quân lái xe rời đi trở về biệt thự nơi anh sống. Thấy xe của cậu chủ về Quản gia Trình vội ra mở cửa.

Nhìn thấy căn biệt thự ở đây còn to lớn so với biệt thự ở đối diện nhà cô. Mắt chữ o mồm chữ ô nhìn xung quanh biệt thự. Cô nhón chân nói nhỏ bên tai Lục Quân

- Đây là đâu thế ?

- Nhà tôi

- Nhà anh.... tôi thấy giống lâu đài thì đúng hơn

- Trình quản gia ông sắp xếp chỗ cho cô ấy ở giúp tôi với

- À... vâng thưa cậu chủ

Giao phó cô cho quản gia Lục Quân lên lầu trở về phòng.

Thấy vị quản gia đã lớn tuổi đứng trước mặt Yên Hoa lễ phép cúi đầu chào hỏi ông.

- Ây không cần làm thế đâu . Không biết cô tên gì ?

- Dạ cháu tên Lạc Yên Hoa

- Để tôi gọi người dọn dẹp phòng cho cô Lạc

- Dạ cảm ơn ông

Nhìn thấy cô gái nhỏ rất lễ phép đứng trước mặt, có lẽ vị quản gia già đã có cảm tình với cô rất nhiều.

Từ trước đến nay đây là lần đầu ông thấy cậu chủ đưa một cô gái biết phép tắc về, còn căn dặn chổ ở cho cô. Mặc dù Lục Quân nổi tiếng đào hoa nhưng những cô gái được cậu đưa về đều ở biệt thự nhỏ , Yên Hoa là người con gái đầu tiên cậu dẫn về biệt thự chính.

Chưa nói đến vẻ đẹp, thái độ của những cô gái ấy đều kiêu ngạo tỏ vẻ khinh thường người làm trong nhà nhưng họ đâu biết họ cũng chỉ là món đồ chơi qua đường của anh.

Về vẻ đẹp thì Yên Hoa không thua kém gì bọn họ, nụ cười xinh xắn, gương mặt kiều diễm của cô vượt xa bọn họ.