Độc Sủng Thành Hôn

Chương 26: Chương 26:




Đi xe đến phòng làm việc của Mộ Thời Phong cũng mất 30 phút, đi bộ cũng mất gần 1 tiếng rưỡi, ra khỏi cổng của công viên, anh cũng không có ý muốn gọi taxi hoặc là ngồi tàu điện ngầm, cõng cô một mực thong thả đi trên lối đi bộ.

Nhìn xe cộ qua lại, cô bỗng nhiên rất tò mò, "Mộ Thời Phong, anh có xe riêng không?"

"Muốn ngồi xe của anh à?"

"Cũng không phải, thuận miệng hỏi một chút thôi."

"Có đấy, nhiều nữa, nhưng không muốn cho em ngồi."

". . . " Anh biến thái.

"Anh cõng em tốt hơn, không vui hơn ngồi xe à? "

May mà anh không nhìn thấy mặt của cô, rõ ràng rất nhiều chuyện nên làm hay không nên làm họ cũng đã làm cả rồi, nhưng cô vẫn ngượng ngùng, lúng ta lúng túng.

Một câu tình cảm thôi mà, rối loạn đến nỗi trái tim cô đập nhộn nhạo.

Anh dùng gò má cọ dưới mu bàn tay của cô, "Tại sao không nói chuyện?"

Cô chôn mặt của mình trong cổ của anh, buồn buồn làm nũng, "Nói cái gì nha? "

Ngữ văn không tốt, lại thêm không khéo ăn nói, không biết nói lời tình cảm, anh không biết à.

Anh hơi dừng lại, " Nói câu anh thích nghe ấy."

Suy nghĩ hồi lâu, câu anh thích nghe, đương nhiên là mấy câu nịnh nọt anh rồi, "Da của anh mịn thật đấy." Lại không có liêm sỉ thêm một câu, "Sờ vào đặc biệt đã nha."

Bả vai của Mộ Thời Phong run lên, cuối cùng cũng nhịn không được cười ha hả, "Đào Nhiên, em cố ý đúng không, có tin anh ném em vào trong thùng rác không hả?"

Tin, loại người không bình thường thần kinh phân liệt như anh có chuyện gì mà không làm được chứ?

Đột nhiên phía sau truyền đến một hồi còi xe hơi dồn dập, Mộ Thời Phong rất tự giác đứng nép vào ven đường, nhưng chiếc xe vẫn không chịu bỏ qua, còi xe vẫn nhấn in ỏi không ngừng.

Đào Nhiên không thể nhịn được nữa, quay đầu tức giận, nhưng khi nhìn biển số xe, hai mắt liền tối sầm, thật muốn cứ như vậy mà ngất đi.

Mộ Thời Phong xoay người, chiếc xe đã đậu ở ven đường, Thẩm Lăng từ ghế sau bước xuống, sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng là hàm ý không rõ.

"Anh ba." Mộ Thời Phong cũng không có ý muốn buông Đào Nhiên xuống.



Thẩm Lăng khách sáo lên tiếng, ánh mắt lại đặt trên người của Đào Nhiên, "Gãy chân à? "

Thẩm Lăng, đệch cụ nhà anh nhé.

"Vừa rồi chạy bộ ở công viên, chân bị trật khớp rồi. " Trong lúc cô đang lo lắng phải trả lời thế nào thì Mộ Thời Phong đã giải quyết thay cô rồi.

Thẩm Lăng đè nén tức giận, nhưng lại không cách nào phản bác, dù sao lúc trước người nhắc nhở Mộ Thời Phong giám sát cô chạy bộ thật tốt cũng là anh ta mà. Anh ta đi tới, sau khi bế cô xuống, giọng nói không phân biệt được là vui hay giận, "Xe taxi ở Bắc Kinh từ chối chở hành khách bị trật chân à?"

Đào Nhiên bĩu môi, "Không phải cũng không gọi được xe taxi sao?"

"Còn già mồm!"

". . . " Dám nạt em, cẩn thận Đại Mộ Mộ nhà em đánh anh đấy nhé!



Thẩm Lăng nhàn nhạt nói tiếng cám ơn với Mộ Thời Phong, sau đó liền đem cô nhét vào trong xe.

Chiếc chậm rãi chạy đi, từ trong kính chiếu hậu cô thấy bóng người của Mộ Thời Phong càng ngày càng xa, cho đến khi biến thành một điểm đen bé xíu, thì cô cũng không nhìn thấy nữa.

Thẩm Lăng rốt cuộc cũng lên tiếng, "Không định nói câu gì sao? "

Cô cười hì hì ôm cánh tay của Thẩm lăng , "Anh ba, em nhớ anh muốn chết luôn nha." Rồi lại véo véo hai má của mình, "Anh nhìn này, nhớ anh cũng muốn gầy luôn đây này."

Thẩm Lăng vẻ mặt buồn bực nhìn cô gái miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo này, thật muốn một bạt tay đập chết cô.

Đầu của cô cọ cọ trên cánh tay của anh ta, dáng vẻ nịnh nọt: " Anh ba, anh không phải gần tết mới có thể trở về sao? Sao bây giờ đã về rồi vậy? "

Mấu chốt là trở về cũng phải nói trước một tiếng chứ, xuất quỷ nhập thần như vậy, suýt chút nữa dọa cô bị bệnh tim luôn đấy.

"Về đến hồi sáng, trở về họp, buổi tối bay đến Hồng Kong. Đang muốn đến nhà tảng băng vạn năm thăm em đây." Thẩm Lăng nói, ánh mắt lại liếc nhìn cô: "Nhưng ngược lại, em thật đúng là biết tạo bất ngờ cho anh đấy. "


Đào Nhiên ho nhẹ hai tiếng, không biết nên làm sao hóa giải nguy cơ này. Vốn nghĩ rằng Thẩm Lăng là cái người sẽ không phản đối cô yêu sớm, bây giờ là sai hoàn toàn rồi.

Thẩm Lăng nhìn chằm chằm cô một lúc, "Ban ngày ban mặt, một đứa con gái lại để cho một thằng con trai cõng, còn ra thể thống gì chứ? \ "

Giọng nói của cô rất nhỏ, "Không phải tình huống đặc biệt sao. \ "

"Còn nói xạo! "

Vậy em câm điếc luôn được chưa?



Thẩm Lăng thở dài, xoa xoa mi tâm, giả vờ chẳng biết chuyện gì hỏi cô, "Tại sao lại đi gần Mộ Thời Phong như vậy chứ? "

"Không phải anh bảo em đi theo anh ấy chạy bộ sao, em cũng rất nghe lời làm theo nha."

Thẩm Lăng không tiếp lời nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cho nên chuyện này là do anh ta tự gây nghiệt.

Lúc trước thầy Vu gọi điện thoại cho anh ta, thì anh ta đã biết sự việc sẽ còn tệ hơn suy đoán của anh ta nữa .

Mộ Thời Phong đánh chiêu bài anh họ để tiếp cận cô, lòng dạ lang sói đã rõ rành rành.

Nhưng khi anh ta đối mặt với thầy Vu cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận Mộ Thời Phong là anh họ của Nhiên Bảo, anh ta không muốn chuyện này để cho cả trường đều biết, đang suy nghĩ phải làm sao để xử lý tạm việc này thôi.

Không nghĩ tới tối hôm qua Mộ Thời Cảnh gọi điện thoại cho anh ta.

Lúc lời nói đã khéo léo hỏi anh ta, thấy thế nào về chuyện yêu đương tươi đẹp của bọn trẻ.

Anh liền biết đại khái là Mộ Thời Cảnh đã ngầm cho phép hành động của Mộ Thời Phong rồi.

Trước kia còn lo lắng Mộ Thời Cảnh sẽ có tình cảm nam nữ đối với Nhiên Bảo, lúc xác định Mộ Thời Cảnh đối với cô chỉ giống như sự chăm sóc đối với một đứa trẻ, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cho dù là tuổi tác xấp xỉ Mộ Thời Phong, anh ta cũng sẽ không cho phép.

Nhiên Bảo cô còn quá nhỏ, trong chuyện cảm tình, người bị tổn thương mãi mãi đều là con gái, chí ít trước khi cô trưởng thành, anh ta sẽ không cho phép cô yêu đương.


Đối mặt với lời nói bóng gió của Mộ Thời Cảnh, anh ta chỉ có thể tỏ ý vòng vo, học sinh vẫn là lấy việc học làm trọng, chuyện yêu đương đợi đến khi lên đại học cũng không muộn.

Anh ta không có nói thẳng không cho Mộ Thời Phong và Đào Nhiên yêu đương.

Thứ nhất, anh ta cũng từng trải qu thời tuổi trẻ, biết được một khi tình cảm đến, bất luận là người nào cũng không thể ngăn nổi, bạn càng ngăn cản, nó lại càng có chiều hướng phát sinh lớn hơn.

Thứ hai, anh ta còn phải kiêng dè thể diện của Mộ Thời Cảnh, kiêng dè trưởng bối của hai nhà Thẩm Mộ, nên không thể vì tình yêu ngây thơ của hai đứa trẻ mà tổn hại hòa khí của hai nhà được.

Anh ta vui vẻ một mình đi trên con đường đến nhà của tảng băng vạn năm.



Nếu như không có gặp phải hai người họ thân mật như vậy, nói không chừng anh ta sẽ tạm thời quên mất chuyện này rồi.

Bởi vì gần đây anh ta thật sự quá bận, đã là tháng 12 rồi, đủ loại hội nghị, đủ loại tiệc rượu và xã giao.

Bây giờ xem ra, chẳng có chuyện gì quan trọng bằng chuyện này cả.

Anh ta phải giải quyết nhanh chóng chuyện này, không thể kéo dài thêm nữa.

Chỉ là chuyện khó giải thích nhất lúc này chính là, anh còn phải bàn bạc kỹ hơn, nghĩ ra một đối sách tốt, không thể thỏa hiệp với hai người họ.

Lúc đến cổng biệt thự của Tưởng Mộ Thừa, Thẩm Lăng không có ý xuống xe.

Tài xế mở cửa xe ra giúp cho Đào Nhiên, Đào Nhiên trước khi xuống xe đã xoay người lại, "Cậu ở nhà, anh không xuống xe thăm cậu một chút à?"

Thẩm Lăng hừ lạnh một tiếng, "Tảng băng có gì hay để nhìn chứ? Bây giờ là mùa đông, dưới sông hay khắp nơi đều có."

". . . " Thật đúng là lời nói ác độc.

Lúc Đào Nhiên trở lại biệt thự, Tưởng Mộ Thừa lần đầu tiên ngồi trên xích đu, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt nhìn cô, "Không phải còn chưa đến tám giờ sao?"


Vẻ mặt của cô ảo não ngồi xếp bằng bên cạnh anh ta, "Thẩm Lăng bắt con về. "Tưởng Mộ Thừa không nói chuyện, qua mấy phút thoát khỏi trò chơi, khép laptop nhìn cô, giọng nói không thể tin, "Con nói Thẩm Lăng đang ở Bắc Kinh?"

Đào Nhiên ỉu xìu nói, "Đúng ạ, rời khỏi cổng nhà cậu xong, sẽ lập tức bay đến Hồng Kông. "

Tưởng Mộ Thừa cầm điện thoại lên, gọi điện thoại.

"Về sau không cho phép xe của Thẩm Lăng tùy ý ra vào khu biệt thự, bất kể xe của ai, không có thẻ thông hành thì tất cả đều không được cho qua. "

Ngay cả khu biệt thự cũng không được vào sao? Vậy tức là không có cách nào tiếp cận biệt thự á~?

Thẩm Lăng ơi Thẩm Lăng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay nha.

Đào Nhiên vẻ mặt sùng bái nhìn Tưởng Mộ Thừa, đợi anh ta để điện thoại xuống, cô kích động hôn lên má của anh ta, nhất thời đắc ý hả hê, "Cậu ơi, con yêu cậu chết mất thôi. "

Tưởng Mộ Thừa lau nước bọt trên má, bộ dạng rất chán ghét, "Đừng lấy chiêu đối phó Thẩm Lăng ra đối phó cậu, vô dụng thôi. "

Nhàn nhạt lườm cô, lại nói: "Cậu không để cho cậu ta vào đây không phải là vì con đâu, chỉ là đơn giản thấy cậu ta ngứa mắt thôi."

". . . " Bỏ đi, không so đo với người đàn ông bị bệnh tự kỷ này.

Cô lại sáp tới cạnh Tưởng Mộ Thừa, nói ra lo lắng trong lòng.


"Cậu ơi, con cảm giác Thẩm Lăng dường như đã đoán được con và Mộ Thời Phong đang yêu nhau rồi, tiếp theo nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách chia rẽ bọn con, phải làm sao đây ạ?"

Tưởng Mộ Thừa đang định bưng ly cafe trên bàn trà lên, Đào Nhiên mắt thấy liền nhanh tay dâng ly cafe lên bằng hai tay.



Anh ta khẽ nhấp một miếng, nhìn về phía cô, "Không phải còn có cậu sao?"

Đệt, cô yêu giọng điệu vừa thờ ơ vừa cao ngạo này của anh ta rồi.

Cô vuốt ngực, trái tim rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh lại rồi.

Anh ta cứ hướng về chính nghĩa thế này, cô cũng phải tìm một cô vợ cho anh ta mới được.

Cô ôm cánh tay của anh ta, "Cậu ơi, cho dù sau này con có mất trí nhớ, ai cũng đều không nhớ được, con cũng nhất định sẽ nhớ kỹ cậu nha."

Tưởng Mộ Thừa rút cánh tay ra, gõ đầu của cô, "Mấy lời linh tinh này lại là đọc trên tiểu thuyết sao !?"

Linh tinh gì chứ, mất trí nhớ gì đó, là đề tài hot lắm nhé!

Căn dặn cô: "Về sau không cho phép nhìn chòng chọc vào điện thoại nữa, thị lực vốn rất kém, cứ như vậy trốn ở trong chăn đọc tiểu thuyết, con mắt của con sớm muộn cũng sẽ mù thôi. "

". . . " Câu này với câu gãy chân kia của Thẩm Lăng, quả thực y như nhau nha, tổn thương người khác đều không nể mặt.

"Nghe thấy chưa?"

Đào Nhiên gật đầu, "Nghe rồi ạ." Cậu tin không?

Anh ta nói, "Nếu như bị cậu phát hiện một lần nữa, cậu sẽ nhiễu sóng điện thoại của con đấy. "

". . . " Biết bản lĩnh của cậu rồi.

Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay, " Một lát nữa cậu còn có một hội nghị videocall, con đi lên lầu đi ! Trên tủ đầu giường có một món quà nhỏ, đi xem có thích không."

Hở?

Còn có quà nữa à?

Ai nói tảng băng vạn năm không ấm áp, không có lòng chứ?

Cô ngay cả dép cũng không kịp mang, chân trần chạy lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ, ánh mắt quét thẳng về phía tủ đầu giường.

Chiếc laptop apple màu trắng quả thực sáng mù mắt cô luôn rồi.

Cho nên cô cũng có thể thông báo với Đại Mộ Mộ, mở hội nghị videocall rồi?