Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 53: Đoàn người uống gió




Edit: Cát Sung dung

Beta: Nga Quý tần

Đêm đó, Thưởng Đào các xuất hiện một kì cảnh, cung nhân trên dưới toàn điện, ngoại trừ hai cung nữ hầu hạ bên người Đào Uyển nghi, còn lại tất cả đều đứng há rộng miệng ở trên mặt cầu.

Gió Tây Bắc, chính là mùi vị này.

Liễu Âm vừa uống vừa khóc, bọn họ chính là một đại gia đình của Thưởng Đào các, có mùi vị ấm áp lại nhân tình, nàng yêu quý mọi người ở nơi này.

Có một tiểu cung nữ của cung điện cách vách, tới tìm đồng hương của mình nói chuyện, mới bước vào đã bị hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều há rộng miệng giống như cá đang chờ ăn, cổ duỗi dài, đứng không nhúc nhích, hoàn toàn y như là tổ chức tà giáo.

Tiểu cung nữ kia sợ tới mức hét lên một tiếng, tè ra quần mà chạy, ngày hôm sau liền có lời đồn đãi truyền ra, người ở Thưởng Đào các đều phải chịu đựng, mỗi ngày không ăn cơm, chỉ đứng ở bên ngoài hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí.

Bị phạt không được ăn bữa tối, lại chỉ vừa mới bắt đầu, Hoàng thượng và Đào Uyển nghi đã không muốn có tư thế hòa hợp, thậm chí hai người còn không thấy mặt nhau, nhưng có qua có lại xé rách không ít.

Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời không còn sớm, buổi tối hôm qua Tần Phiên Phiên bị vết thương làm cho đau đến nửa đêm, sau đó mới ngủ mơ mơ màng màng, hôm nay ý định muốn ngủ cho tới lúc tự nhiên tỉnh.

Chỉ là thời điểm nàng đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy có người đang đẩy nàng.

"Uyển nghi, tỉnh dậy đi, ngài phải ra tiếp chỉ".

Tần Phiên Phiên phất phất tay muốn tiếp tục ngủ, nhưng âm thanh phiền lòng kia liên tiếp chui vào đầu nàng, lại còn luôn luôn lặp đi lặp lại một lời.

Cuối cùng thời điểm nàng bị đẩy tỉnh, trên mặt rõ ràng mang theo thần sắc cực kì không cao hứng.

"Tiếp cái chỉ gì? Hắn có phải còn chưa bị cắn đủ hay không?". Nàng bị quấy rầy giấc ngủ, tất nhiên tâm tình không tốt, lúc rời giường lại càng tức giận.

Huống hồ mới vừa rồi ở trong mộng nàng lại mơ thấy cẩu Hoàng đế tiếp tục bắt nạt nàng, rõ ràng biết hiện tại sau lưng nàng đang có thương tích, còn cố ý muốn đánh mông nàng, căn bản là không có ý tứ buông tay.

Cho dù ở trong mộng nàng khóc lóc cầu xin hắn, hắn cũng không dừng lại, thậm chí còn tăng thêm lực đạo, một bên đánh một bên hỏi nàng có biết sai hay không, lần tới có còn cắn hắn hay không.

Hiện giờ đang ở trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, lại có vẻ càng tức giận, ở trong mộng nàng không khống chế được hướng đi, nhưng trong hiện thực không thể không cho phép nàng càu nhàu được.

Vọng Lan nghe thấy nàng mới dậy đã nói hươu nói vượn như vậy, không khỏi hoảng sợ.

Thái giám tới truyền chỉ là Trương Thành - con nuôi của Trương Hiển Năng, giờ phút này đứng chờ ở bên ngoài điện, phỏng chừng đã nghe thấy âm thanh la hét của Đào Uyển nghi.

"Uyển nghi, ngài đừng nói nữa, Trương Thành công công đã đứng chờ ở bên ngoài điện. Nô tì chuẩn bị một chút cho ngài, ngài ở trên giường tiếp chỉ". Vọng Lan thấp giọng dặn dò nàng, lại nịnh nọt vài câu.

Màn giường bị thả xuống, Tần Phiên Phiên được phủ lên người một tấm chăn lông, thời điểm Trương Thành tiến vào, trên mặt không có biểu tình biến hóa gì quá lớn, giống như căn bản là không nghe thấy lời nói oán giận lúc trước của Đào Uyển nghi.

"Nô tài tới truyền khẩu dụ, Hoàng thượng nói hôm qua ngài chọc giận Hoàng thượng, làm ngài ấy cực kì tức giận, nên tạm thời không muốn nhìn thấy bất kì một đồ vật nào có quan hệ với ngài. Cho nên hạc giấy này tạm thời vật quy nguyên chủ, để ngài thu lại".

Trương Thành vừa nói vừa lấy một túi gấm từ ống áo ra, động tác có vẻ rất cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng.

Phải biết rằng Hoàng thượng cực kì quý trọng hạc giấy bảo bối này, mỗi ngày nhớ tới liền mở ra lại gấp lại, giống như khi mệt mỏi vì phê duyệt tấu chương sẽ lấy ra thư giãn.

Chỉ là hiện giờ hắn vì biểu hiện của mình có bao nhiêu phẫn nộ, liền nhét một lúc hai mươi con hạc giấy này vào túi gấm, bảo hắn ném cho Tần Phiên Phiên.

Lúc ấy nguyên văn lời nói của Hoàng thượng là: ném thật mạnh vào mặt nữ nhân kia, bằng không nàng sẽ không biết trẫm có bao nhiêu tức giận! Từ nhỏ đến lớn trẫm chưa bao giờ bị cắn qua, quả thực là không biết trời cao đất dày.

Lúc ấy Trương Thành ôm túi gấm, trong lòng thật sự không biết phải làm sao.

Sau khi ngôi cửu ngũ cùng Đào Uyển nghi tốt lên, cả người liền có vẻ hi nộ vô thường, ai biết hắn có thể đổi ý lời mình nói hay không.

Thừa dịp thời điểm Hoàng thượng dùng đồ ăn sáng, Trương Thành trộm kéo Trương Hiển Năng sang một bên, cầu xin cha nuôi giúp đỡ, hỏi xem đồ vặt này rốt cuộc có làm như Hoàng thượng phân phó hay không.

"Có phải ngươi bị ngốc không? Lời nói của Hoàng thượng có thể tin sao? Hắn nói từ nhỏ đến lớn chỉ bị Đào Uyển nghi cắn qua, lời nói này rõ ràng là giả. Cao Thái hậu không biết đã cắn qua hắn bao nhiêu lần rồi, cảm thấy khi nhỏ Hoàng thượng đáng yêu, thường xuyên cắn lên mặt hắn, rất nhiều lần đều làm hắn khóc. Lại nói Hoàng thượng có bao nhiêu coi trọng hạc giấy kia, ngươi có thể không biết sao? Trong cung rất nhiều phi tần gấp giấy, trước kia Hoàng thượng cũng chưa từng thu qua, ngươi có thấy hắn hay lấy ra thưởng thức không, đều nhét xuống dưới đáy hòm đầy bụi.

Sau khi Trương Hiển Năng nói xong, liền không chút khách khí mà liếc mắt khinh thường hắn.

"Vậy con phải nói sao với Đào Uyển nghi, còn phải hoàn thành nhiệm vụ của Hoàng thượng?". Trương Thành mặt mày ủ ê.

"Cầm bằng cả hai tay đi, một chữ Hoàng thượng nói ngươi đều phải nói với Đào Uyển nghi không được để sót. Chuyện của hai vị chủ tử này, đám nô tài chúng ta thiếu hiểu biết, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa, hiểu không? Không có việc gì thì đi đi".

Trương Hiển Năng nhất nhất dặn dò, Trương Thành lập tức gật đầu.

Hiện giờ hắn dựa theo lời Trương Đại tổng quản phân phó, nói ra toàn bộ những lời Hoàng thượng đã nói cho Tần Phiên Phiên nghe.

Đáng ra Tần Phiên Phiên còn muốn vùi vào giường tiếp tục ngủ, kết quả bị mấy câu nói đó của hắn đánh thức.

Gan chó của Hoàng thượng biến lớn, những lời nói như thế này vậy mà lại có thể nói ra được, thật muốn tức chết nàng rồi.

Còn dám trả hạc giấy của nàng trở về? Chuyện này vốn dĩ không phải do nàng sai! Song bào thai đang tốt, nói chết là chết, còn không phải do cẩu Hoàng đế vô dụng không bảo vệ được các nàng ấy, không có quan hệ với nàng!

"Vọng Lan, vén màn giường lên!".

Tần Phiên Phiên hận đến nghiến răng nghiến lợi một hồi, mới quyết định muốn phản kích, kiên quyết không thể làm hướng đi của sự việc bị cẩu Hoàng đến nắm trong lòng bàn tay.

Vọng Lan theo lời vén màn giường lên, lộ ra người nằm trên giường.

Trương Thành ghi nhớ câu nói kia của cha nuôi, kiến quyết không thể hiếu kì, bởi vậy hắn vẫn chưa ngẩng đầu.

Nào biết Đào Uyển nghi bắt đầu khóc, khóc vô cùng thương tâm, đây là lần đầu tiên Trương Thành được mở mang kiến thức Đào Uyển nghi diễn cảnh khóc có bao nhiêu lợi hại.

"Nếu Hoàng thượng ghét bỏ hạc giấy này, vì sao còn muốn giữ lại, sao không xé. Vọng Lan, ngươi xé hết chúng đi".

Nàng một bên khóc, một bên mở túi gấm ra, lập tức đổ hạc giấy xuống mặt đất, hai mươi con rơi xuống khắp nơi.

Vọng Lan nhìn nhìn hạc giấy đầy đất, nhớ tới song bào thai không biết hiện giờ sinh tử như thế nào, cực kì thông minh mà lựa chọn cự tuyệt: "Uyển nghi, đây là vật vua ban, nô tì không chạm vào được, muốn xé, ngài phải tự mình xé thôi".

Nương, chủ tử của các nàng lại muốn hố nàng, buổi tối hôm qua không ăn cơm, hôm nay nếu nàng trợ trụ vi ngược[1] xé hạc giấy này, đoán chừng ngôi cửu ngũ sẽ trực tiếp chém đầu nàng.

[1] Trợ trụ vi ngược 助纣为虐: trợ giúp người xấu làm chuyện xấu.

Tiếng khóc của Tần Phiên Phiên vi diệu ngừng từng chút, nàng, không dám xé.

"Hừ, nếu Liễu Âm ở đây, khẳng định nàng ấy sẽ xé".

Vọng Lan thờ ơ nói: "Ngài đừng nhắc đến nàng ấy, một đêm gào lên kêu đói, trời còn chưa sáng đã đi chờ cơm ăn. Nếu nàng ấy ở chỗ này, đoán chừng sẽ đói đến ngất đi mất".

Loại chuyện này đối với nha đầu Liễu Âm kia, thật sự có thể làm ra được.

Có đoạn nhạc đệm nhỏ này, vốn tưởng rằng Đào Uyển nghi có khóc cũng không nổi nữa, không nghĩ tới bất khể khi nào, Tần Phiên Phiên đều có thể diễn cảnh khóc.

Bởi vậy tròng mắt nàng vừa chuyển, nước mắt lại lần nữa nổi lên, cảm xúc lại lần nữa tuôn trào.

"Hoàng thượng trả lạc giấy này về, đó là mệnh của ta. Ta không muốn sống nữa, hiện tại muốn treo cổ!". Nàng vừa khóc vừa dùng sức nâng nửa người trên lên, muốn trực tiếp thực hiện.

Trương Thành sợ tới mức run lên, lập tức tiến lên muốn ngăn cản, cao giọng nói: "Đào Uyển nghi, ngài không cần luẩn quẩn trong lòng, Hoàng thượng ---".

Kết quả hắn còn chưa nói xong, liền thấy động tác bò đứng dậy của Tần Phiên Phiên đã được một nửa, lại bò trở về, trên mặt đều là thần sắc thống khổ: "Ông trời, ngươi thật bất công với ta, ta hiện giờ đến chết cũng không được. Không dậy được khỏi giường, thật là đau, chờ ta dưỡng thương tốt ta sẽ tìm ba thước lụa trắng...".

Trường Thành: Chơi cái gì kì vậy!

Theo bản năng hắn nhìn về phía Vọng Lan đừng yên một bên nãy giờ, liền thấy vị cô cô hiền lành này nhìn hắn cười cười, trong ánh mắt tràn ngập mỉa mai.

Haha, đồ đại ngốc, chính là đang chơi đùa ngươi đó!

Uyển nghi của các nàng là người duy nhất trên đời này sẽ không làm việc nhàm chán, một người có thể bắt đầu một đài diễn, nhìn một cái biết chính mình diễn thật tốt.

Nước mắt, tiếng khóc, cảm xúc lên xuống phập phồng, muốn chết muốn sống, cuối cùng phát hiện đến chết cũng không thể chết, tuyệt vọng cùng bất lực ở một khắc kia, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Đào Uyển nghi lợi hại nhất là tiểu yêu tinh chuyển nguy thành an, một giây trước ngã vào đáy cốc, giây tiếp theo đã có thể làm mình trở lại thiên đường.

Muốn nàng chết? Hoàn toàn không có khả năng.

Ở dưới tình huống không có ai cổ động, Tần Phiên Phiên chính là khóc hồi lâu, cho đến khi khóc ướt khăn trên tay, mới ngừng nghỉ một lát.

Bởi vì không có khăn lau nước mắt, nàng đưa mắt ra hiệu về phía Vọng Lan, Vọng Lan cũng không phản ứng lại nàng, không quen cái tật xấu này của nàng.

Thương Thành thấy cuối cùng nàng cũng ngừng một chút, lập tức tận dụng mọi thứ hỏi: "Đào Uyển nghi, ngài có lời gì nhắn nhủ muốn nô tài mang cho Hoàng thượng hay không?".

"Ta, ta ô...". Nàng vừa nói được hai chữ, trên miệng lại bắt đầu muốn khóc.

Hừ, không chăm sóc nàng, không cho nàng khóc, dù sao khóc một lát rồi kêu các nàng ấy đổi đi.

"Chủ tử, ngài đừng bôi nước mắt lên chăn, lên thảm lông cũng không được, thời tiết ngày hôm nay không tốt, không thể phơi". Vọng Lan cô cô đúng lúc nói một câu.

Nước mắt của Tần Phiên Phiên cơ hồ là thu lại trong nháy mắt, hơi có chút tiếc nuối nói: "Vậy thôi, hôm nay khóc tới đây thôi. Làm phiền Trương công công nói với Hoàng thượng, tần thiếp khóc đến ruột gan đứt từng khúc, buồn bực không vui, muốn học Đại Ngọc thiêu thơ đốt sách, nhưng cuối cùng lại luyến tiếc hạc giấy này. Thôi thôi thôi, đợi vết thương của tần thiếp tốt lên, liền đoạn tuyệt hồn này với nơi đây, miễn cho khi Hoàng thượng gặp lại, lại chọc hắn phiền lòng".

Nàng vừa nói hai mắt vừa tràn đầy lệ nóng buồn rầu nhìn Trương Thành, Trương Thành nghe Đào Uyển nghi khóc đến ai tình[2], hơi có chút động dung, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy được Đào Uyển nghi, thấy hai mắt của nàng hồng hồng, thời điểm vừa lúc hắn nhìn qua, hai hàng lệ trong vắt từ khóe mắt nhỏ xuống, theo khuôn mặt rơi xuống.

[2] Ai tình 哀情: tình cảm đau buồn.

Trương Thành lập tức cúi đầu, ảo não không thôi, lời dặn dò của Trương Hiển Năng hắn đã quên không còn một mảnh.

Đợi đến lúc hắn không còn nhìn mình, Tần Phiên Phiên lập tức duỗi tay hứng hai giọt nước mắt vào lòng bàn tay, còn tốt còn tốt, để nó rơi ở trên giường, phỏng chừng chờ lát nữa Vọng Lan lại muốn nói nàng.

Bộ dáng Trương Thành tâm sự nặng nề rời đi, hắn cảm thấy chuyến đi lần này của mình đặc biệt không thuận lợi, chỉ sợ sau khi trở về sẽ gặp chuyện không may.

Không thể không nói, hắn thấy dự cảm vô cùng chính xác.

Chơ sau khi hắn trở về, liền thấy ngôi cửu ngũ đang chờ hắn trở về, còn thấy cả Trương Hiển Năng vẫn luôn đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Tiểu tử này ngây ngốc ở chỗ đó làm gì chứ, thời điểm Hoàng thượng vừa mới hạ triều, là thời điểm không thể bẩm báo nhất, bởi vì khi đó tính tình hắn không tốt nhất, một chuyện không tốt thì mọi người đều bị liên lụy.

Huống hồ sự tình Trương Thành bẩm báo lại có quan hệ với Đào Uyển nghi, không thể một lát nữa lại xuất hiện sao?

Trường Thành tiếp xúc với tầm mắt của hắn, lập tức hiểu được, cúi đầu lùi ra phía sau hai bước, tránh ở phía sau hai tiểu thái giám, hi vọng Hoàng thượng không thấy hắn.

Kết quả không biết hôm nay Hoàng thượng có chuyện gì, ngày thường đều trực tiếp vọt vào nội điện, thế nhưng hôm nay lại dừng bước, quét mắt một vòng, chuẩn xác không lầm tìm thấy hắn.

"Trương Thành, tiến vào cùng trẫm".

Tiêu Nghiêu ra lệnh một tiếng, Trương Thành không khỏi rụt cổ, theo phía sau đi vào.

"Sau khi nàng ấy nhìn thấy hạc giấy, nói thế nào?". Hoàng thượng vừa mới ngồi lên ghế, đã hỏi thẳng vào chủ đề.

Trương Thành tạm dừng một chút, rõ ràng là đang tìm ngữ khí, nếu hắn nói không tốt, đoán chừng sẽ bị Hoàng thượng trực tiếp kéo ra ngoài chém đầu.

"Nghĩ cái gì, nói ra những lời ngươi nghe thấy là được, ngươi còn đang nghĩ viết vở diễn yêu cầu tinh điêu tế trác[2] sao?". Tiêu Nghiêu cực kì không khách khí mà xem thường hắn, tuy rằng đã nỗ lực khắc chế cảm xúc, nhưng vẫn có thể cảm giác hắn đang gấp không chờ nổi.

[2] Tinh điêu tế trác 精雕细琢: ý chỉ việc muốn chau truốt, tỉ mỉ sửa chữa ngôn từ.

Trương Thành liền nói những lời cuối cùng Đào Uyển nghi dặn dò hắn, thấy mỗi câu hắn nói, sắc mặt Hoàng thượng lại lạnh đi một phần, cho đến cuối cùng trong ánh mắt hắn đã bắt đầu phát hỏa.

"Đến tột cùng ngươi nói với nàng ấy cái gì, vì sao nàng lại muốn thắt cổ?". Tiêu Nghiêu lạnh giọng hỏi hắn.

Thân thể Trương Thành run lên, trong lòng tràn đầy cảm giác oan uổng, hắn chỉ nói chuyện thực tế thôi mà.

"Nô tài nói theo lời ngài, ném túi gấm lên mặt nàng, nói---".

Hắn vừa mới nói ra câu đầu, liền thấy sắc mặt Hoàng thượng âm trầm đến nỗi có thể tích ra nước, tức khắc lúng túng.

"Ngươi thật sự ném lên mặt nàng?". Tiêu Nghiêu chất vấn.

Trương Thành lắc đầu như trống bỏi, lập tức nói: "Không, nô tài là hai tay dâng lên, nhưng đã nói những lời ngài nói với nô tài nói cho Đào Uyển nghi".

Tiêu Nghiêu nhíu mày, lạnh mặt nói: "Nàng khóc sao?".

"Khóc, khóc ướt hai cái khăn". Trường Thành thành thực bẩm báo.

Bên trong điện lâm vào một mảnh yên tĩnh, trước mặt Tiêu Nghiêu nhăn đến gắt gao, hiển nhiên là đang cân nhắc những lời Trương Thành vừa nói.

Cuối cùng hắn chỉ vào Trương Thành mắng: "Nhìn xem ngươi làm được chuyện gì, trẫm chỉ bảo ngươi trả về mấy con hạc giấy, nàng liền thương tâm thành như vậy, khẳng định ngươi truyền đạt ý chỉ không tốt. Phạt ngươi buổi tối hôm nay không được dùng bữa, ngươi đến bồi tội với Đào Uyển nghi, truyền đạt ý chỉ này của Trẫm".

Lần này Hoàng thượng phân phó rất nhiều chuyện xuống, Trương Thành nghe xong cảm thấy đầu rối loạn, rõ ràng là muốn hắn phải phân thân mới làm xong được.

"Trương Hiển Năng, đồ đệ ngươi thật không được, nếu có lần tới trẫm cũng sẽ phạt cả ngươi".

Hoàng thượng cảm thấy như vậy còn chưa hết giận, nên mắng thêm cả Trương Hiển Năng mấy câu.

Trương đại tổng quản liên tục gật đầu vâng vâng dạ dạ, hắn biết cẩu Hoàng đế lại bắt đầu làm trò, làm trò với tiểu yêu tinh, hắn ngượng ngùng làm, chờ trở về địa bàn của mình, thật đúng là làm trời làm đất, muốn hành hạ cung nhân hai nơi Long Càn cung và Thưởng Đào các.

Cũng không nghĩ đến tư thế của quả đào tinh kia, rõ ràng khóc nháo muốn thắt cổ chính là giả, hù dọa người, Hoàng thượng thật đúng là thượng cương thượng tuyến[3].

[3] Thượng cơpng thượng tuyến 上纲上线: Ý chỉ xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn rõ bản chất.

Sau khi trương Thành lĩnh mệnh, thật sự lập tức lại đi Thương Đào các, chuẩn bị bồi tội với Đào Uyển nghi.

Kết quả người ra đón tiếp hắn chính là Vọng Lan cô cô, lúc hai người đối mặt, đều sửng sốt một chút.

"Hoàng thượng lại có ý chỉ muốn truyền cho Uyển nghi sao?". Vọng Lan hỏi một câu.

Trương Thành lập tức lắc đầu: "Không có không có, là Hoàng thượng sai tiểu nhân tới --- không đúng, là bản thân tiểu nhân cảm thấy sai, đến bồi tội với Đào Uyển nghi".

Hắn nói được một nửa, lập tức lắc đầu sửa lại lời, hiện giờ hắn phải cẩn thận nhiều hơn nữa, nếu không lại làm sai nữa, trở về hắn lại bị mắng, bị mắng không nói làm gì, nhưng nếu phải luôn đi tới đi lui bồi tội, đoán chừng hắn đang sống sờ sờ cũng bị mệt chết.

Vọng Lan vẫy vẫy tay: "Ngươi không vào chính là bồi tội tốt nhất, chủ tử đã ngủ rồi. Nếu không có ý chỉ thì không cần đánh thức nàng ấy, chờ lát nữa đã thay ngươi truyền đạt ý tứ là được. Chủ tử của chúng ta rất dễ nói chuyện".

Đương nhiên lời nói cuối cùng, đến chính nàng cũng không tin, dễ nói chuyện cái rắm!

Chính là vị nói lí không tha người, lông gà đương lệnh tiễn chủ nhân[4]!

[4] Lông gà đương lệnh tiễn chủ nhân 鸡毛当令箭的主儿: câu này tục ngữ hình dung một người dựa vào thủ trưởng ( hoặc người nào đó) ra những mệnh lệnh nhỏ hoặc lớn, dùng kiêu ngạo khẩu khí sai sử người khác, hoàn toàn không suy xét đến nhân tố khách quan.  

Trương Thành gật đầu, do dự một chút mới nói: "Bên kia Hoàng thượng không có ý chỉ gì với Đào Uyển nghi, nhưng lại có ý chỉ với cung nhân trên dưới Thưởng Đào các".

Sắc mặt Vọng Lan cứng đờ, nhớ tới hồi ức không được tốt nào đó, thử nói: "Muốn ta gọi tất cả mọi người tới nghe chỉ sao?".

Trương Thành xua xua tay: "Không cần, cô cô thông báo một tiếng là được, bữa tối hôm nay đừng dùng".

Hắn nói xong không dám nhìn sắc mặt Vọng Lan, xám xịt rời đi, chỉ còn lại vẻ mặt phát ngốc của Vọng Lan cô cô.

Cho nên hôm nay trực tiếp trừng phạt đến một lý do cũng không có? Muốn phạt liền phạt, chẳng lẽ Hoàng thượng vui vẻ sao?

Đêm đó, toàn thể cung nhân của Thưởng Đào các lại tề tựu trên cầu, hé miệng đối mặt với mặt hồ.

Sau một lúc lâu, Trương Thành cũng tới, mấy cung nhân xung quanh tò mò nhìn hắn một cái, liền thấy hắn khẽ gật đầu cười nói: "Đại tổng quản cũng nói ta tới, hương vị gió Tây Bắc nơi này rất tốt, đảm bảo no".

Nói xong, hắn cũng làm dáng vẻ giống như cá, mở lớn miệng, uống một bụng gió.