Độc Sủng Y Phi

Chương 39




Sáng hôm sau, khí Hứa Tiểu Lan tỉnh dậy, nàng nhìn cái bàn trang điểm bị thủng một lỗ lớn, lại nhìn về phía con rắn nhỏ đang nằm kia. Nháy mắt gương mặt xinh đẹp liền tối sầm lại. Đưa tay tới chỗ con rắn, nàng hiện tại muốn bóp cho nó chết queo.

Con rằn nhìn thấy vẻ mặt âm u của Hứa Tiểu Lan, cái cổ nhỏ của nó cũng đã bị Hứa Tiểu Lan bóp nghẹt. Mặc dù Hứa Tiểu Lan đã khống chế lực đạo nhưng vẫn đủ để con rắn khó thở. Nó vùng vẫy cái đuôi nhỏ, nhe cặp răng nanh trắng sữa ra hung hăng đe dọa Hứa Tiểu Lan.

Khi con rắn nhỏ tưởng rằng mình sắp chết thì những ngón tay ở cổ nó thả lỏng ra.

"Lần sau còn phá đồ của ta, ta đem ngươi đi nấu lẩu."

Con rắn bò vào trong góc, cuộn tròn mình lại, nó hé hé đôi mắt chỉ lớn chừng hạt đu dủ của mình nhìn vè phía Hứa Tiểu Lan.

[Nhân loại đáng ghét, chỉ biết ức hiếp động vật nhỏ bé yếu đuối là ta.]

_____

Hai hôm sau, đầu giờ thìn đường phố trong kinh thành tập nập người đi lại buôn bán, ở bốn cửa lớn Đông – Tây – Nam – Bắc của kinh thành, nhiều người hiếu kì xúm lại hai bên đường. Đi ở giữa là một cỗ xe ngựa xa hoa được làm bằng vàng. Toàn bộ rèm xe được dệt bằng thiên tằm ti cùng với chỉ bạc, kéo xe là sáu con hắc mã hiếm thấy. Đi cạnh xe là bốn cô gái ai nấy đều rất xinh đẹp, mỗi người đều mặc trên mình một bộ y phục khác nhau. Xung quanh mọi người đổ xô ra dòm ngó, bàn tán nhưng bốn cô gái không thèm coi bọn họ ra gì khinh thường nhìn những người bên đường. “Các cô nương kia thật xinh đẹp. Cả cỗ xe ngựa xa hoa kia nữa."

"Bốn cô nương bên ngoài đã đẹp như này, không biết cô nương bên trong cỗ xe như thế nào."

"Này.. các ngươi không biết gì sao? Đây là xe ngựa của công chúa Nam Triều quốc - Khương Tuyết Kỳ. Nghe nói công chúa xinh đẹp tựa như tiên giáng trần, tài năng xuất chúng khó có người sánh được. "

Một nam nhân khác nhìn về phía cỗ xe ngựa xa hoa kia, rồi nói: "Trần Tông, sao huynh lại biết được chứ? Với lại nếu như ta nhớ không lầm Nam Triều quốc là nhị đẳng quốc, vậy công chúa nhị đẳng quốc sao có thể đến tứ đẳng quốc nhỏ bé của chúng ta được?"

Nam nhân gọi là Trần Tông vẻ mặt đắc ý, nhìn tên nam nhán đối diện lắc đầu. "Chuyện này đâu cần ta phải nói, chắc chắn công chúa đến đây là vì Mẫu Đơn hội rồi. Xem ra, Mẫu Đơn hội năm nay rất khốc liệt nha."

[Nam Triều quốc công chúa ư?]

Hứa Tiểu Lan ngồi ở một góc, mắt liếc về phía cỗ xe xa hoa đang bên ngoài. Lúc này, từ đằng xa, Phượng Mặc Lẫm cưỡi chiến mã đi đến, trên người hắn vẫn mặc hắc bào, cả người tản mác ra hơi thở lạnh lẽo, chết chóc.

Hắn vừa mới vội vã trở về trong đêm, vốn định đi gặp tiểu nha đầu của hắn. Nhưng người chưa gặp được đã bị hoàng đế ép đi nghênh đón Nam Triều quốc công chúa. Hắn vốn dĩ cũng có thể không làm theo lệnh của hoàng đế, nhưng khi nghĩ đến sở thích kì dị cải trang thành tiểu nhị ở chính tửu lâu của mình của Hứa Tiểu Lan, hắn làm bộ miễn cưỡng đồng ý.



Cỗ xe ngựa bị chặn lại trước cửa Vạn Hoa lâu, đám thị vệ vây quanh thấy Phượng Mặc Lẫm chặn đường liền rút kiếm ra chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào. Phượng Mặc Lẫm khinh thường nhìn đám thị về như nhìn một đám giun dế, với thực lực của hắn chỉ bằng mấy tên thị vệ yếu ớt kia mà đòi ngăn cản hắn? Thực là muốn tìm đường chết.

Rèm che được vén ra, một bóng dáng mảnh mai bước ra. Nữ tử đó mặc áo đỏ viền đen bên trên thêu chỉ vàng, giữa chân mày vẽ một đóa liên hoa, đôi mắt hạnh nhìn xung quanh bảy phần xinh đẹp ba phần tà mị câu nhân, ngũ quan tinh xảo tựa thiên tiên, môi đẹp như ngọc, nàng nở một nụ cười khuynh đảo cả chúng sinh chỉ có thể nói một câu hồng nhan họa thủy.

Nàng ta nhìn Phượng Mặc Lẫm không giấu được tia hâm mộ.

"Đây chắc hẳn là Dực vương gia. Hâm mộ đã lâu, không ngờ có thể được gặp ngài ở đây."

Phượng Mặc Lẫm gương mặt lạnh tanh không có ý định muốn cùng Khương Tuyết Kỳ tán gẫu. Vừa rồi hắn đã thấy Hứa Tiểu Lan đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Hứa Tiểu Lan nhìn thấy hắn đang nhìn mình, gương mặt xinh đẹp liền nhăn lại trừng mắt nhìn hắn, không một động tác dư thừa đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi. Khỏe miệng Phượng Mặc Lẫm vô thức cong lên, tâm tình cũng vì hành động vừa rồi của nàng mà tốt hơn hẳn.

Khương Tuyết Kỳ thấy hắn bỗng chốc trở lên vui vẻ lại nghĩ rằng hắn vui khi thấy mình, nàng ta trong lòng liền đắc ý.

[Không phải người ta đồn Dực vương không gần mỹ sắc sao? Cuối cùng cũng phải động lòng trước sắc đẹp của ta.]

Phượng Mặc Lẫm lúc này mới nhìn về phía Khương Tuyết Kỳ bắt gặp ánh mắt thâm tình của nàng ta, trong lòng dâng lên một tia khó hiểu. Đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, hắn xuống ngựa đi đến trước mặt Khương Tuyết Kỳ, nói.

"Công chúa chắc chắn đi đường xa rất mệt, hay là dừng chân tại đây ăn trưa. Có được không?" Giọng điệu tám phần là ra lệnh cùng với mất kiên nhẫn, mời xong hắn liền đi thẳng vào trong Vạn Hoa lâu chứ không đứng lại nghe xem nàng ta có muốn đi hay không. Bởi vì... hắn muốn ngay lập tức gặp Hứa Tiểu Lan.

Nhưng Khương Tuyết Kỳ thấy hắn chủ động bắt chuyện với mình, nàng ta cũng không quan tâm nhiều đến thái độ chẳng mấy thân thiện gì của Phượng Mặc Lẫm, vui vẻ đi theo sau.

Phượng Mặc Lẫm bao nguyên một căn phòng xa hoa, gọi một bàn toàn là những món ăn đắt nhất của Vạn Hoa lâu. Mà những món ăn này lại là những món ăn của thế giới hiện đại vừa được Hứa Tiểu Lan cho vào thực đơn, người duy nhất làm vừa ý Hứa Tiểu Lan chỉ có Quan Tập Nguyên lại không có ở Vạn Hoa lâu. Các đầu bêó có mặt lúc đó cũng bắt đầu căng thẳng nhưng lại không dám làm ầm ĩ ra bên ngoài. Đúng lúc này, Hứa Tiểu Lan từ ngoài đi vào, nàng nhìn đám đầu bếp với ánh mắt khinh bỉ.

"Có chuyện nấu chút fdòi ăn mà cũng làm không xong. Phế vật. "

Đám đầu bếp bị mắng trong lòng không phục, dù sao bọn họ đều là những đầu bếp bậc nhất đất nước này, mắng bọn họ là phế vật vậy những đầu bếp khác là gì? Tuy bất bình nhưng họ cũng không dám phản kháng nữ nhân trước mặt họ. Dù không biết thân phận của nàng nhưng chỉ cần nhìn vào thái độ của ông chủ bọn họ, bọn họ cũng biết người trước mặt chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa Vạn Hoa lâu này là một nhánh nhỏ của Thiên Dạ các không ai là không biết chuyện này. Nhưng nữ nhân này lại dám ở trong địa bàn của Thiên Dạ các mắng người của Thiên Dạ các, nếu không phải là kẻ ngu ngốc thì cũng là nhân vật không thể đụng vào trong tổ chức. Nghĩ vậy tất cả bọn họ đều ngầm định là vế thứ hai.

Hứa Tiểu Lan xắn ống tay áo, mặc tạp dề, rồi đến trước bếp bắt đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn. Một tay cầm muống đảo đảo thức ăn trong nồi để cho thức ăn chính đều, một tay cho thêm gia vị, miệng không ngừng mắng đám đầu bếp kia chậm chạp không kịp chuẩn bị nguyên liệu. Cứ một món nấu xong lại có một đầu bếp tới múc ra bát rồi cho tiểu nhị đem đi, cuối cùng trong vòng nửa canh giờ toàn bộ các món ăn đã được bày biện đầy đủ trước mặt Phượng Mặc Lẫm.