Độc Sủng Y Phi

Chương 4




Nàng ngồi im lặng, hồi tưởng lại những gì về cuộc sống của nguyên chủ cũng như mẫu thân nàng ta qua lời kể của Nguyệt Hoa. Cuộc sống của nàng ta và mẫu thân đầy những khó khăn sau khi phụ nàng đi làm ăn xa, mẫu thân nàng lại qua đời ngay sau đó vì bị bệnh. Từ khi đó, những tiểu thiếp của phụ thân nàng bắt đầu hành động, ông ta lại còn nghe những lời nịnh nọt của tiểu thiếp khiên cho bản thân phụ thân nàng quên mất mình còn có đích nữ là nàng. Chỉ đến khi Hứa Thanh Thanh, con gái cưng của phụ thân nàng và vị phu nhân hiện tại bị công tử nhà huyện lệnh để ý đến và muốn nạp nàng ta làm thiếp. Phụ thân nàng mới để ý đên nàng, nhưng khi đó Hứa Tiểu Lan nàng đã có hẹn ước cùng với Dương Huyền - một thư sinh nghèo nên nàng đã dùng cả tính mạng ra để đổi lấy việc được cùng Dương Huyền ở bên nhau. Nhưng nàng lại không ngờ rằng, trong tương lai bản thân lại bị người mình thương yêu gián tiếp hại chết.

Hứa Tiểu Lan trầm mặc thở hắt ra một cái, hồi chiều sau khi bị phụ thân gọi lên nhà chính, nàng đã bị phụ thân mắng té tát và còn bị phụ thân tát nàng một cái khiến cho dấu tay in hằn trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Vì không muốn Nguyệt Hoa lo lắng nên nàng đã đợi đến khi vết hằn mờ đi mới trở về khuê phòng.

Cuộc đời nhấp nhô bạc bẽo của nguyên chủ nàng cũng đã cảm nhận qua, cũng thương thay cho nguyên chủ. Tiểu Lan hiện tại cảm thấy ghê tởm và muốn ra khỏi cái nơi ngục tù ngột ngạt này. Nhưng muốn đi cần phải có lộ phí mà hiện tại nàng không có.

Đêm đến, chờ cho cả phủ ngủ say, nàng thay y phục, che kín mặt đi tới nơi mà vị phu nhân hiện tại cũng là mẫu thân của Hứa Thanh Thanh đang sống cùng với phòng của Trương Di Nương, Đỗ Di nương nhưng người mào trước kia đã bắt nạt nàng và mẫu thân. Nàng lấy sạch tiền mà bà ta đã cắt xén tiền hàng tháng của nàng cũng như của hồi môn của mẫu thân nàng khi mới gả qua đây cộng thêm một "chút" tiền bồi thường tổn thất tinh thần lần vật chát nho nhỏ mà nguyên chủ cùng mẫu thân đã phải chịu đựng từ khi phụ thân nàng nạp thêm thiếp thất.

Nàng sau khi lấy "đủ" tiền liền nhanh chóng đến phòng của Nguyệt Hoa gọi nàng ta dậy. Bởi sau khi nàng đi, Hứa Thanh Thanh cùng với mẫu thân của nàng ta chắc chắn sẽ không tha cho Nguyệt Hoa. Đứng trước giường ngủ, nàng khẽ gọi.

"Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa em dậy đi."

Nguyệt Hoa ngồi dậy dụi dụi mắt ngạc nhiên. "Tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt sao tiểu thư vẫn còn chưa ngủ mà lại ở đây."

Nàng cốc đầu Nguyệt Hoa một cái, nói nhỏ: "Thay y phục mau rồi đi theo ta."

"Đi đâu?"

"Rời khỏi căn nhà này."

Cả hai người sau khi cả trang thành nam nhân liền từ cửa sau, nơi không có nô bộc canh gác trốn ra khỏi phủ. Nàng vốn không biết địa hình nơi đây đành phải để cho Nguyệt Hoa dẫn đường đếm trại ngựa gần nhất. Tới nơi, nàng thấy đèn còn đáng nên đã đẩy cửa bước vào, nhưng chỉ thấy tiểu nhị đang ngủ gục trên bàn. Sau khi nghe thấy tiếng động, tiểu nhị liền bật tỉnh, thấy hai vị công tử anh tuấn trước mặt không khỏi ngạc nhiên đứng hình một hồi.

"Xin hỏi, xin hỏi vị công tử này cần gì?"

"Ta muốn thuê xe ngựa đến kinh thành." Nàng cười đáp. Bây giờ nếu nàng muốn kiêm tiền, kinh thành chính là nơi hợp lý nhất bới ở đó có rất nhiều thương hội có tiếng và nàng cũng muốn tớ đó chơi một thời gian. Vả lại, nàng nghĩ phụ thân nàng sẽ không đuổi theo nàng tới tận kinh thành.

Tiểu nhị không nói nhiều liền đi vào trong gọi xa phu. Hai bên sau khi đã thỏa thuận đâu vào đó liền bắt đầu khởi hành.

"Tiểu.. À không, công tử người có chắc chắn muốn tới kinh thành không?"

"Chắc chắn, nơi đó là nơi thích hợp để bán những sản phẩm của ta. Nguyệt Hoa, ngươi không cần phải lo lắng đâu."

"Mọi chuyện tùy theo công tử sắp xếp vậy."

Huyện Cấn năm Đông Hoàng thứ 11.

"Làm phiền vị đại thúc này dừng lại ta muốn mua đồ ăn." Nàng kêu xa phu dừng lại ở một quán ăn ven đường, rồi kêu xa phu cùng Nguyệt Hoa tới ăn. Sau đó, nàng đùng Nguyệt Hoa đi chuẩn bị đồ khô ăn dọc đường. Nàng đi đến đâu, nữ nhân vây quanh đến đấy, Nguyệt Hoa bên cạnh nàng thấy vậy nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Công tử, nhiều người vây quanh quá, bây giờ phải làm sao?"

"Mặc kệ họ đi."

Một vị nữ tử mặc lục y thanh tú đang đi về phía nàng sau đó rơi khăn tay trước mặt nàng. Nàng cúi xuống nhặt nên, đưa cho nữ tử đó, cười nhẹ.

"Cô nương, đồ của cô rơi rồi."



Nữ tử đó đỏ mặt ngước nhìn nàng, bẽn lẽn nói.

"Đa tạ công tử."

Nàng cười nhẹ một cái gương mặt anh tuấn của nàng đã khiến cho những nữ nhân gần đó đồng loạt đổ gục.

Những nữ nhân có mặt ở đó đồng loạt lấy khăn tay của mình ra ném xuống đất rồi gọi nàng.

"Công tử à, ta bị rơi khăn tay rồi, người nhặt lên giúp ta đi.."

Hoặc là có người "làm rơi" cây trâm túi thơm.

Nàng khí chịu kéo Nguyệt Hoa đi ra khỏi vòng vây của đám nữ nhân này.

"Tránh đường." Tiếng quát lớn của nam nhân nào đó vang lên khiến mọi người sợ hãi tản ra hai bên. Xuất hiện trước mặt làng là một đám nô bộc mặc đồ cũng khá tốt chứng tỏ là người làm trong một gia đình giàu có và quyền lực. Đán người đó đi đến chỗ nàng lập tức đứng dọn về hai phía, nam nhân mạc y phục sang trọng tiến đến chỗ nàng.

"Ngươi là người vừa nãy dám câu dẫn Lam Sương."

Nàng khó hiểu nhìn hắn ta hỏi lại:

"Lam Sương Là ai? Ta không nhớ là đã từng gặp người tên là Lam Sương."

Tên nô bộ phía sau hắn ta khom lưng rồi chỉ về phía nàng.

"Thiếu gia, chính là tên ẻo lả này đã tiếp cận Lam Sương tiểu thư, thuộc hạ tận mặt nhìn thấy hắn ta nói gì với Lam Sương tiểu thư, sau đó tiểu thư liền.."

"Ngươi còn muốn chối không?"

Nàng giở khóc giở cười, đúng là cái gì quá cũng không phải là tốt.

Nguyệt Hoa ở đàng sau bất bình liền lên tiếng nói hộ nàng: "Này, ngươi đừng có mà đứng đó mà giá họa cho công tử nhà ta. Công tử nhà ta đâu có biết Lam Sương tiểu thư mà các người nói là ai."

"Cái tên thiếu gia ăn mặc sang trọng kia cười nham hiểm lập tức hất tay ra hiệu. Đám nô bộc đằng sau nhảy lên lao về phía nàng.

Nữ tử lục y không biết từ đâu chạy tới chỗ tên thiếu gia kia, nói.

"Tô đại thiếu gia, ta cầu xin ngươi tha cho vị công tử đó, nếu ngươi tha cho y ngươi muốn ta làm gì cũng được."

"Bao gồm cả việc làm tiểu thiếp thứ hai mươi của ta."

Nữ nhân đó gật đầu. "Ta đồng ý."

Nàng nghe vậy liền nổi giận, sát khí tỏa ra khiến không gian xung quanh lắng đọng. Nàng bảo Nguyệt Hoa tạm thời tránh ra ngoài còn nàng tay cầm chiết phiến một mình đứng trước đám nam nhân khoảng mười mấy người, lạnh lùng nói:



"Không quen không biết, ta không mượn cô nương dùng thân để đánh đổi lấy sự an toàn của ta." Chỉ về phía đám người kia, nàng cười lạnh. "Tất cả.. lên cùng một lượt đi."

"Ta chiều theo ý ngươi."

Kẻ đó khoát tay ra hiệu cho đám nô bộc, cả đám người lao tới đánh nàng. Nàng nhẹ nhàng tránh được những đòn tấn công của đối phương chưa đầy một thời thần sau, cả đám nô bộc gần mười người đó bị nàng đả thương đều nằm la liệt dưới mặt đất.

Nàng bước đến phía vị Tô công tử kia, nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, gập chiết phiến lại, dùng nó nâng cằm đối phương.

"Vị Tô công tử này, bây giờ đến lượt ngươi."

Tên đó lắp bắp, toàn thân run rẩy lùi về đằng sau mấy bước.

"Ngươi.. Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có đụng vào ta. Ngươi có biết cha ta là ai không?"

Nàng đừng lại, khoanh tay trước ngực, nói.

"Cha ngươi là ai cũng không liên quan đến việc ta bây giờ muốn giáo huấn ngươi. Ta đây ghét nhất cái kiểu nam nhân suốt ngày lợi dụng quyền thế ức hiếp con gái nhà lành. Loại này đáng đánh."

"Ngươi.. Đừng có qua đây." Tên đó chỉ tay vào mặt nàng.

Nàng lấy ra một viên thuốc, ném vào miệng hắn ta, kẻ đó nuốt chửng một cái rồi ho khan.

"Ngươi rốt cuộc cho bản thiếu gia ăn cái gì?"

"Một chút độc, không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng nếu ngươi làm việc xấu thì sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng đấy."

Nói đoạn nàng quay về phía Nguyệt Hoa đang đứng đờ đẫn ở phía sau ra lệnh.

"Đi thôi."

Nữ tử mục y chạy tới phía nàng chặn nàng lại.

"Công tử, ngươi chọc nhầm người rồi, người này là con trai duy nhất của quan tri huyện Tô Trì, tên là Tô Thừa Khanh. Công tử chọc vào họ sẽ không được yên ổn đâu."

Nàng nhìn tên đó đang đắc ý dưới đất, cười khẩy.

"Ta chẳng cần quan tâm cha hắn làm gì. Kể cả cha hắn ở đây cũng không ngăn được việc ta giáo huấn hắn." Nàng quay về phía nữ tử kia. "Cô nương từ giờ nên cẩn thận thì hơn, ta phải đi trước."

"Tiểu nữ tên là Lam Sương, không biết công tử có thể để lại quý danh được không?"

"Hứa Văn Vũ."

Nàng nói rồi gọi Nguyệt Hoa đang đứng đơ ở đằng sau bỏ đi.

"Hứa công tử, Lam Sương cầu cho công tử lên đường bình an.