Độc Sủng Y Phi

Chương 8




Sáng hôm sau, Hứa Tiểu Lan thức dậy khi mà mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu, khi đi ra ngoài phòng lớn nhà Cao Linh thì nàng không thấy nàng ta đâu, chỉ còn mấy đứa trẻ đang ngồi ăn vụng mấy đĩa thức ăn ở trên bàn. Đám trẻ ăn ngấu nghiến khiến lòng nàng có một tia thương xót.

"A.. Hứa ca ca.. Bọn đệ không cố ý ăn vụng thức ăn của huynh đâu."

Một trong số đó đang ăn nhìn lên bắt gặp ánh mắt của nàng liền bỏ tay xuống gầm bàn, cúi gằm mặt nói. Ba đứa trẻ còn lại nghe thấy ca ca của mình nói vậy đồng loạt quay về phía nàng. Nàng nhìn ánh mắt ngây thơ, cơ thể gầy guộc của chúng không nỡ trách mắng, mà vốn nàng cũng không quan tâm chuyện này, liền cười mỉm: "Không sao, mấy đệ đói thì cứ ăn đi, ta đi xem phụ thân của mấy đệ đỡ hơn chưa đã."

Đứa lớn nhất trong mấy đứa trẻ nghe nàng nói vậy liền chạy về phía nàng: "Hứa ca ca. Huynh thực sự có thể chữa trị cho cha đệ sao? Các đại phụ khac đều không thể chữa khỏi cho cha đệ, mà bệnh của cha ngày lại một nặng hơn. Huynh.."

Nàng xoa đầu đứa trẻ đó, nói: "Bọn họ không thể chữa nhưng ta lại có thể, đệ cứ yên tâm. Đúng rồi, Nguyệt Hoa với Cao Linh đâu rồi sau ta không thấy."

"Nguyệt Hoa sư huynh cùng tỷ tỷ của đệ họ ra đồng rồi. Họ dặn bọn đệ không được làm phiền huynh ngủ."

Nàng gật gù hiểu ý rồi quay lưng đi về phía phòng của phụ thân Cao Linh, Cao lão gia.

Vào bên trong, nàng. Ngồi bên cạnh giường, bắt mạch cho ông ấy. Nàng thấy mạch tượng cũng tương đối ổn định, quay ra lại thấy đứa nhỏ đó đứng thập thò ở ngoài cửa. Nàng liền gọi đứa nhỏ vào trong, hỏi: "Đệ còn gì muốn nói với ta à?"

"Hứa sư huynh.. đệ.. ừm.. đệ muốn học y, sư huynh có thể dạy đệ được không? Nhưng đệ không có tiền, chắc huynh không nhận đâu.."

"Sao lại không được, chỉ cần đệ có tài, mấy thứ khác không quan trọng."

"Huynh nhận đệ thật sao? Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ đệ." Đứa trẻ đó mừng rỡ quỳ xuống dập đầu một cái.

Nàng thấy vậy đỡ đứa nhỏ dậy, nói: "Đệ lạy ta như vậy làm ta tổn thọ đấy. Đúng rồi đệ với mấy đứa nhỏ ngoài kia tên là gì nhỉ?"

"Đồ đệ là Cao Quyền, nhị muội tên Cao Hinh, tứ muội tên Cao Thu, Ngũ muội là Cao Thủy."



"Ừ ta biết rồi."

Hôm sau, sau khi nàng cho Cao lão gia uống thuốc, nàng liền dẫn Cao Quyền đi về phía cánh đồng xanh mướt. Lúc này, những người dân trong làng đều đã đi làm đồng. Cả hai người bước trên con đường đất nhỏ vắng lặng.

"Sư phụ, chúng ta đi ra đồng làm gì?"

"Rồi đệ sẽ biết."

* * *

Ra đến đồng, tất cả mọi người đang cúi mặt làm việc đều dừng tay ngắm nhìn nàng đến ngây ngốc. Những làn gió thổi qua khiến cho mái tóc dài đen nhánh được búi cao hơi rối lại thêm phần quyến rũ, mị hoặc. Bạch y phất phơ lại càng khiến người ta mê luyến. Nàng hiện tại, giống như một vị tiên giáng trần. Trong đầu mọi người đều cùng chung một suy nghĩ.

[Đây là thần tiên hạ phàm sao? ]

Thấy mọi người đang nhùn mình, nàng coa phần hơi bối rối, sau đó Cao Quyền chỉ cho nàng hướng ruộng nhà mình, nàng liền đi về phía đó. Ngồi trên bờ ruộng, nàng gọi Nguyệt Hoa lại dặn dò một chút chuyện.

Mọi người thấy nàng nói chuyện với Cao Linh lại thêm việc Cao Quyền đi cùng nàng liền tò mò. Thêm phần ghen tỵ.

[Cao gia quen biết vị công tử đó sao? ]

* * *

"Tất cả các ngươi còn không mau làm việc?"



Giọng nói chanh chua cua nữ tử vang lên thêm vào đó là tiếng roi da khi tiếp xúc với cơ thể người vang lên trong không khí, tất cả mọi người tái mét mặt nhìn người đàn ông trung niên đó bị đánh mà không dám lên tiếng ngăn cản chỉ lặng lẽ cúi đầu làm việc. Nàng cùng với Nguyệt Hoa nhìn thấy Cao Linh lặng lẽ làm việc không còn bắt chuyện với hai người liền khó hiểu.

Nữ tử đó nhìn về phía hai người ròi hùng hổ đi đến, vẻ mặt cáu kỉnh.

"Các ngươi còn không mau làm việc đi."

Nữ tử đó giơ cây roi da lên định quật nàng và Nguyệt Hoa, nàng đứng dậy tay không đỡ lấy đòn đánh của nàng ta, cánh tay trở nên đau nhức, máu từ lòng bàn tay chảy ra. Nữ tử đó nhìn nàng đến ngây ngốc gương mặt dịu lại, giọng điệu cũng không còn như khi nói với những người kia. Đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

"Vị công tử này, không sao chứ?"

Nàng hất tay nàng ta ra, lấy cái khăn của Cao Linh lau vết thương cùng với chỗ bị nữ nhân đó chạm vào, vẻ mặt như đụng vào thứ gì đó rất bẩn.

"Ngươi.. Ngươi dám vô lễ với ta."

Nàng lạnh lùng đáp lời: "Sao ta lại không dám? Ngươi nghĩ ngươi là ai."

"Tất cả thửa ruộng ở đây đều là ruộng nhà ta mua, bọn dân đen đó chỉ làm công cho nhà ta. Công tử, hay là ngươi đi theo ta, ta hứa sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn." Nói đoạn, nàng ta nắm lấy tay áo nàng.

Nàng hất tay nàng ta ra, nhìn xuống chỗ tay áo hơi nhăn, nói: "Bẩn rồi."

"Ngươi chê ta bẩn. Đừng nghĩ có chút nhan sắc là có thể nói gì thì nói."

"Ồ, sao ngươi lại biết ta nghĩ như vậy?"

Nàng ta nắm chặt tay, nghiến răng: "Người đâu, đem hắn về phủ của ta. Ta muốn thu hắn làm nam sủng."